Muốn Công Lược Hắn, Vậy Mà Hắn Đã Yêu Ta

Tiêu Tĩnh tổn thương trong lòng


trước sau

Advertisement

Editor: Y Tâm

Beta: Alice

- ---------------------------

Trong thư phòng, cho dù là hoàng tử hay công chúa cũng không thể đem theo thư đồng, Tiêu Tĩnh đang mài mực, bởi vì hòai nghi bị Lâm Kiều trừng, cho nên chợt quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều, lại chỉ thấy Lâm Kiều đang sắp xếp lại bàn học.

Chẳng lẽ thật sự là mình nhìn lầm sao?

Bất quá ngẫm lại hắn cùng Lâm Kiều cũng không có ân oán gì, Lâm Kiều cũng là lần đầu tiên đến thư phòng, hình như không có lí do gì để trừng hắn.

Tiêu Tĩnh gãi đầu một cái, chỉ coi như là mình nhìn lầm.

Lúc này Lâm Kiều giống như cảm giác được có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tĩnh, vẻ mặt sửng sốt một chút, lại nở nụ cười, nàng lúc cười lên đuôi mắt cong cong, hai cái má lúm đồng tiền đặc biệt đáng yêu.

Tiêu Tĩnh đột nhiên cảm giác được ngón tay có chút ngứa, muốn chọc chọc cái má lúm đồng tiền của Lâm Kiều, mà tính tình hắn hiện tại chính là muốn làm gì liền làm cái đó, trực tiếp đi tới bên cạnh Lâm Kiều, dùng ngón tay chọc xuống má của nàng.

Lâm Kiều trợn tròn hai mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch giống như một con thỏ ngơ ngác bị người bắt được cũng không biết đường chạy.

Tiêu Sơ nhìn qua, hỏi: "Tứ ca là đang khi dễ biểu muội sao?"

Tiêu Hi vốn đang ôn tập bài học, nghe được thanh âm cũng nhìn qua: "Tứ ca đang làm cái gì vậy?"

Động tĩnh lần này, Tiêu Cẩn cùng Tiêu Sâm cũng đều chú ý tới.

Tiêu Tĩnh cảm thấy mặt Lâm Kiều đặc biệt mềm, hắn nắn vuốt ngón tay, nói: "Biểu muội ngày đầu tiên đến thư phòng, ta xem một chút nàng có thiếu cái gì không, có thể tự mình mài mực hay không."

Lâm Kiều nghe vậy liền nở nụ cười, nói: "Cám ơn biểu ca, muội biết rồi."

Tiêu Tĩnh ồ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vừa rồi chỉ là chọc xuống mà không phải nhéo một cái, thấy mọi người còn đang nhìn mình, hắn liền trở về chỗ ngồi.

Tiêu Cẩn cũng liếc mắt nhìn qua bàn Lâm Kiều, thấy đồ vật đều đầy đủ mới nói: "Có vấn đề gì cứ việc nói với chúng ta."

Lâm Kiều ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ nhớ rõ giấc mộng kia, thiếu chút nữa quên là cảm giác của tên tiểu hỗn đản Tiêu Tĩnh này rất nhạy cảm, sợ là khi nãy bởi vì mình trừng mắt nhìn hắn mới khiến hắn hoài nghi.

Tiêu Cẩn thấy vị trí Lâm Kiều ở đằng sau Tiêu Hi, lại nhìn chiều cao của hai người họ một chút, nói: "Tứ đệ, ngươi và biểu muội đổi vị trí đi, để ba vị cô nương các nàng ngồi ở hàng thứ nhất."

Tiêu Tĩnh đối với chuyện nhường chỗ ngồi không có ý kiến gì, chỉ nói: "Ta muốn ngồi ở bên cạnh, vị trí chính giữa quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể gần tiên sinh, ta ngồi ở chỗ của huynh, huynh qua ngồi chỗ đó của biểu muội."

Tiêu Cẩn do dự một chút mới đáp ứng, hắn cũng không thích vị trí chính giữa, thế nhưng hắn làm huynh trưởng, cũng nên làm gương cho đệ đệ.

Tiêu Sâm cúi đầu tiếp tục xem sách, dù sao những thứ náo nhiệt này cũng không liên quan tới hắn.

Chờ khi tiên sinh đến, vị trí của bọn họ đã đổi xong lần nữa, Tiêu Tĩnh an vị ở đằng sau Lâm Kiều, nhìn quả cầu hồ ly nhỏ trên đầu Lâm Kiều, thừa dịp tiên sinh không để ý mà bóp bóp, đến khi Lâm Kiều quay đầu nhìn hắn, Tiêu Tĩnh liền bày ra vẻ mặt thành thật đọc sách.

Lâm Kiều trừng mắt nhìn, đưa tay sờ trang sức của mình một cái, lại ngoan ngoãn nghe lời tiên sinh mà nhìn lên sách, chờ tiên sinh đến kiểm tra.

Tiêu Tĩnh cảm thấy vị biểu muội Lâm Kiều này thật sự rất ngốc, so với Tiêu Hi và Tiêu Sơ trêu đùa thú vị hơn nhiều.

Không bao lâu tiên sinh liền đi tới đây, đầu tiên kiểm tra bài của Tiêu Tĩnh, hướng dẫn bài mới cho hắn, sau đó mới đi đến bên người Lâm Kiều kiểm tra bài của nàng, cũng dựa theo tiến độ của nàng mà sắp xếp bài học.

Kỳ thật chương trình học của buổi sáng chủ yếu là luyện chữ, chép sách và đọc thuộc lòng, các khóa khác là buổi chiều bọn họ tách ra, bởi vì tiến độ khác nhau, yêu cầu dạy học cũng khác biệt.

Lâm Kiều vừa rồi nghe tiên sinh kiểm tra bài học của Tiêu Hi và Tiêu Tĩnh, cố ý khống chế tiến độ của mình kém hơn so với Tiêu Tĩnh một chút, nhưng không quá sai lệch so với Tiêu Hi.

Mà Tiêu Tĩnh tiểu hỗn đản này, quả nhiên từ nhỏ đến lớn đều thích đồ vật lông mềm như nhung, đời trước nhiều năm sống chung như vậy, Lâm Kiều biết rõ Tiêu Tĩnh thích những đồ vật xinh đẹp, nhưng hắn để ý lại là loại giống như động vật nhỏ xinh đẹp đáng yêu, nhưng điềm đạm dễ thương mà ra vẻ kiên cường.

Nói đơn giản, chính là loại khiến hắn muốn đi theo bảo vệ chiếu cố.

Quan trọng nhất chính là Tiêu Tĩnh căn bản không hiểu chuyện tình cảm, đối với đồ vật xinh đẹp dùng để thưởng thức hắn càng thích, loại xinh đẹp này không đơn giản là chỉ cô nương, cho dù là một chậu hoa xinh đẹp, hắn cũng sẽ mang về nhà cẩn thận che chở.

Chỉ là chờ đến khi Tiêu Tĩnh thể hiện tình cảm, thực lòng yêu mến một người, liền sẽ thay đổi hoàn toàn khác biệt, không còn dạo chơi nhân gian, ngược lại rất có trách nhiệm.

Như vậy hạnh phúc mà Lâm Kiều cảm nhận được, chỉ thuộc về nàng ôn nhu quyến luyến.

Kết thúc buổi học, đưa tiễn tiên sinh, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Hi và Tiêu Sơ đang thu dọn đồ đạc, Tiêu Tĩnh ngược lại tiện tay đem sách nhét vào trong túi liền đi ra ngoài, hắn sớm đã cảm thấy đói, ai ngờ thời điểm đi ngang qua bàn Lâm Kiều, thấy Lâm Kiều một bên chậm chạp thu dọn đồ đạc, một bên mặt mũi tràn đầy buồn rầu mà xem sách, có đôi khi quơ lấy hư không cũng không biết, còn theo bản năng thả vào trong túi.

Tiêu Tĩnh bị chọc cười, nói: "Biểu muội đây là đang làm cái gì?"

Lâm Kiều giống như bị giật mình, bỗng nhiên nhìn lên, thấy Tiêu Tĩnh, còn chưa lên tiếng đã hiện ra một nụ cười ngọt ngào: "Biểu ca."

Tiêu Tĩnh cảm thấy Lâm Kiều bất chợt hoảng sợ giống như con thỏ, liền tiến tới liếc mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Kiều thanh âm mềm mại nhu hòa, lúc nói chuyện có chút chậm rãi, duỗi ngón tay trắng nõn nà ra chỉ vào một câu trên sách: "Ta không hiểu ý nghĩa của nó cho lắm."

Tiêu Tĩnh nhíu mày hỏi: "Không hiểu sao không hỏi tiên sinh?"

Lâm Kiều mặt nghẹn đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta không, thật sự không dám."

Tiêu Tĩnh chưa từng thấy qua người nhát gan như vậy, mắt nhìn câu nói kia, đúng lúc mấy ngày trước đây hắn vừa học qua, mừng rỡ trong lòng, còn có chút đắc chí giải thích một lần.

Lâm Kiều một mặt sùng bái nhìn Tiêu Tĩnh: "Biểu ca người thật lợi hại."

Tiêu Tĩnh trong đám huynh đệ học kém nhất, nhìn bộ dáng Lâm Kiều, chân không tự chủ gõ vài cái, mang theo vài phần kiêu ngạo: "Đơn giản như vậy, ngươi cũng không hiểu."

Lâm Kiều cũng không tức giận, nói: "Là ta quá ngốc, biểu ca thật thông minh."

Tiêu Tĩnh ho khan hai tiếng, nói: "Đi thôi, nhanh dọn đồ xong ra ngoài ăn cơm."

Lâm Kiều ngoan ngoãn đồng ý.

Tiêu Tĩnh lúc quay người ra cửa, nhịn không được nhếch miệng lên lần nữa, rất đắc ý.

Lâm Kiều thu dọn xong đồ đạc, nhìn bóng lưng vui mừng của Tiêu Tĩnh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chờ sau này sẽ thu phục tên tiểu hỗn đản này.

Vừa ra phía ngoài Tiêu Tĩnh chẳng biết tại sao cảm giác được phần gáy có chút ớn lạnh, đưa tay vuốt vuốt, nói: "Lai Phúc, đi đem sách gia cho thu lại."

Lai Phúc lên tiếng, sau khi hành lễ liền nhanh chóng đi vào, bởi vì nhóm Tiêu Cẩn đi ra, Lai Phúc liền xoay người đứng ở một bên, vốn định chờ những quý nhân này đi thì vào, chưa kịp nghĩ đã nhìn thấy một cái túi đeo quen mắt, cẩn thận quan sát một chút, đúng là của Tứ hoàng tử nhà mình, túi kia bên trên còn được Bích Xuân thêu hai con hổ cùng một nhánh hoa nghênh xuân.

Không đợi Lai Phúc kịp phản ứng, chỉ thấy chiếc túi khẽ vấp bị người xóc nghiêng ngả mang đi.

Lai Phúc vội vàng nhìn, túi bị vị ngoại tôn nữ của trưởng công chúa mới vào cung kia đeo trên lưng, nàng một bên đeo túi của mình một bên đeo túi của Tứ hoàng tử, bởi vì có chút nặng nên đi đường rất đung đưa, Lai Phúc bước nhanh muốn đuổi theo, chỉ nghe thấy ngoại tôn nữ trưởng công chúa đã bắt đầu hô Tứ hoàng tử, Lai Phúc nuốt nước bọt bước nhanh đuổi theo.

Tiêu Tĩnh nghe thấy có người gọi mình liền ngừng lại, quay người nhìn sang, chỉ thấy Lâm Kiều vui vẻ chạy tới chỗ hắn, quả cầu nhỏ lông hồ ly trên đầu kia theo chân nàng chạy lúc ẩn lúc hiện, bởi vì hai cái túi sách quá nặng, Lâm Kiều chạy cũng không ổn, mắt thấy Lâm Kiều muốn chạy tới nhưng bước chân không vững, dừng chân có thể bị ngã sấp xuống, Tiêu Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông lên muốn đỡ nàng.

Chỉ là bởi vì Lâm Kiều cùng hai cái túi sách quá nặng khiến cho hắn cũng không đứng vững được, lui về sau hai bước, hai người cùng té ngã trên mặt đất.

Tiêu Tĩnh đệm ở phía dưới, còn chưa kịp kêu đau, đã nghe thấy thanh âm mềm mại nhu hòa của Lâm Kiều.

Lâm Kiều bò ra khỏi ngực Tiêu Tĩnh, ngồi xổm trên đất, trong ngực ôm hai túi sách, giống như là đang khoe khoang với Tiêu Tĩnh: "Biểu ca, ta không có quẳng rơi sách của người."

Lai Phúc cùng Như Tâm đã chạy tới, hai người vội vàng đỡ Tiêu Tĩnh và Lâm Kiều, Lai Phúc cúi đầu, giúp Tiêu Tĩnh sửa sang quần áo.

Lâm Kiều đem túi sách của mình giao cho Như Tâm, hai tay giơ trước Tiêu Tĩnh nói: "Biểu ca, trả lại người! Lần sau không nên quên cầm túi."

Tiêu Cẩn bọn họ cũng tới, Tiêu Hi vội vàng hỏi: “Biểu muội ngã có đau không?"

Lâm Kiều cười rất sáng lạn: "Không có a, biểu ca thật là lợi hại, lập tức đến, đặc biệt đặc biệt lợi hại."

Tiêu Cẩn hỏi: "Tứ đệ ngã có đau không?"

Lâm Kiều nghe vậy không cười nữa, có chút bận tâm nhìn Tiêu Tĩnh, hai mắt đều đỏ: "Đều là ta không tốt, biểu ca người ngã có đau không?"

Mặc dù mông rất đau nhưng Tiêu Tĩnh vẫn rất quan trọng sĩ diện, nói: "Không có, ngươi lại không nặng bao nhiêu, nếu không phải do trượt chân ta cũng sẽ không bị ngã."

Lâm Kiều trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ là mùa đông Tiêu Tĩnh mặc y phục quá dày nên mới không ngã đau, trên mặt lại giống như nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

Tiêu Tĩnh đưa tay cầm túi sách của mình, ném cho Lai Phúc: "Ta không phải quên cầm, ta để cho Lai Phúc đi dọn."

Tiêu Sơ mới gặp hai người cũng không hiểu việc gì, nói: "Chúng ta mau đi ăn cơm đi, ta đói rồi."

Tiêu Cẩn kéo Tiêu Sơ, gọi Lâm Kiều cùng đi: "Tứ ca rất lười, hắn không thích tự mình thu dọn đồ đạc, đều để cho Lai Phúc dọn."

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: "Thế nhưng tiên sinh nói không cho người hầu tiến vào thư phòng."

Lúc Tiêu Tĩnh đi đường đều cảm thấy mông đau, vừa định bảo Lâm Kiều đừng nhiều chuyện, đã thấy Lâm Kiều dừng lại, vẻ mặt thành thật nhìn hắn: "Biểu ca, về sau ta giúp người dọn, sau đó đem ra bên ngoài cho Lai Phúc, như vậy không coi là vi phạm lời nói của tiên sinh."

Tiêu Hi nhìn Lâm Kiều bộ dáng nhu thuận, nhịn không được đem người ôm trong ngực thành thật xoa nhẹ mặt: "Biểu muội ngươi thật đáng yêu."

Tiêu Cẩn cũng nói: "Về sau để hắn tự thu dọn, không thì hắn sẽ quen thói hư tật xấu."

Lâm Kiều lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nghiêm túc phản bác: "Không sao, ta làm là được rồi, đừng để biểu ca làm chuyện mình không thích."

Vốn nên bực bội vì việc lúc nãy, thế nhưng hết lần này tới lần khác Tiêu Tĩnh cảm thấy như mình được uống mật ong, liền nói: "Đi nhanh một chút, ta đói rồi."

Đám người lúc này mới cười đùa đi tới nhà ăn.

Tiêu Cẩn nhìn Tiêu Sâm đơn độc đi ở phía sau, ngừng bước chân chờ Tiêu Sâm đi tới mới hỏi: "Ngũ đệ, nếu có chỗ nào không hiểu cứ việc đến hỏi ta."

Tiêu Sâm đáp một tiếng.

Tiêu Cẩn cũng không biết cùng hắn nói gì, liền cười: "Ngũ đệ ngươi không đói bụng sao?"

Tiêu Sâm nói: "Có chút đói."

Tiêu Cẩn nói: "Vậy chúng ta đi nhanh qua đó một chút là được rồi."

Tiêu Sâm gật đầu, cùng theo Tiêu Cẩn vào.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Sâm: o ( ╥ ﹏ ╥) o Hôm nay cũng là một ngày tự mình đa tình.

Tiêu Tĩnh: Chúng ta có một bí mật nhỏ bí mật nhỏ ~

Lâm Kiều: Ha ha, ta sớm đã biết tất cả bí mật nhỏ của ngươi rồi.

Lăn qua lăn lại cầu cất giữ cầu bình luận ~ yêu yêu a ~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện