Muốn Công Lược Hắn, Vậy Mà Hắn Đã Yêu Ta

Khởi đầu hoàn toàn khác


trước sau

Advertisement

Editor: Y Tâm

Beta: Alice

- ----------------------------

Đại trưởng công chúa cũng không phải kiểu người hay do dự, nếu đã quyết định đưa Lâm Kiều vào cung đọc sách, vào sáng ngày thứ hai liền tiến cung nói chuyện này với Văn Đế và Kế hậu.

Lâm Kiều bình thường sẽ phải ở lại trong cung, thời điểm nghỉ ngơi sẽ quay về phủ công chúa.

Văn Đế đối với việc này rất hài lòng, đem mọi việc giao cho Kế hoàng hậu, hắn đối với vị cô cô là Đại trưởng công chúa này tình cảm rất sâu, hơn nữa hai người bọn họ tuổi tác không hơn kém nhau quá nhiều, có thể nói là cùng nhau lớn lên, trượng phu của Đại trưởng công chúa lại còn vì bảo vệ hắn mà mất.

Khi đó Văn Đế mặc dù là Thái tử, nhưng lại không được Tiên đế yêu thích, Tiên đế trong lòng yêu thương là nhi tử sủng phi sinh ra, sủng phi kia thân phận thấp kém nhưng lại là người có dung mạo xinh đẹp và nhiều thủ đoạn, khiến Tiên đế đối với Hoàng hậu và Thái tử càng bất mãn, trong triều đình cũng có những người muốn nịnh nọt nhi tử của sủng phi, nên đối với vị Thái tử danh chính ngôn thuận này chèn ép càng nhiều.

Sủng phi thậm chí ỷ có Tiên đế làm chỗ dựa, trong cung yến cố ý khiến cho Hoàng hậu mất mặt, để Tiên đế trước mặt quần thần trách cứ Thái tử.

Khi đó là trưởng công chúa đứng ra, giận dữ khiển trách sủng phi Tiên đế, sai người lấy thước vàng, sau đó trước mặt mọi người đánh sủng phi một trận.

Thước vàng là vật mà phụ hòang Tiên đế và Đại trưởng công chúa trước khi lâm chung đặc biệt ban cho Đại trưởng công chúa, bởi vì Đại trưởng công chúa không chỉ là do Hoàng hậu sinh ra, mà còn là hài tử nhỏ tuổi nhất, kém Tiên đế mười sáu tuổi.

Thời điểm Tiên đế kế vị, Đại trưởng công chúa mới bốn tuổi.

Thước vàng kia đừng nói là đánh sủng phi, cho dù là đánh Tiên đế, Tiên đế cũng sẽ không lên tiếng.

Huống chi Đại trưởng công chúa là tiểu muội muội ruột của Tiên đế, tình cảm vẫn luôn rất tốt, Đại trưởng công chúa cơ hồ cùng trưởng tử của Tiên đế tuổi tác không cách biệt nhiều, Tiên đế đều đối đãi với Đại trưởng công chúa như nữ nhi mình.

Hơn nữa bởi vì Đại trưởng công chúa trước kia để tang phu quân luôn chăm sóc bảo vệ nữ nhi, Tiên đế đối muội muội ruột càng thương tiếc, mặc dù đau lòng cho sủng phi bị đánh, nhưng cũng không có ý trách cứ Đại trưởng công chúa.

Ngược lại là Đại trưởng công chúa chờ cung yến kết thúc, không chịu buông tha đuổi tới ngự thư phòng làm ầm ĩ một trận với Tiên đế.

Không chỉ có Văn Đế mà lúc đó ngay cả Hoàng hậu trong lòng đều tràn đầy cảm kích, cũng không biết Đại trưởng công chúa nói cái gì, mặc dù Tiên đế còn rất thương yêu sủng phi, nhưng cũng không giống như ngày xưa nữa, ngay cả nhi tử sủng phi cũng đã phong thưởng mảnh đất, chỉ chờ sau khi trưởng thành liền đi qua.

Mảnh đất phong kia kỳ thật cực kỳ giàu có, chỉ là sủng phi làm sao cam tâm, cuối cùng làm chuyện hồ đồ, mặc dù không thể đạt được, nhưng Tiên đế cũng tổn thương thân thể lại thêm thương tâm, thoái vị cho Văn Đế, ngay sau khi Văn Đế đăng cơ hai tháng người liền không còn.

Mà Đại trưởng công chúa từ đó về sau liền ở trong phủ không ra ngoài nhiều.

Bây giờ Đại trưởng công chúa đưa ngoại tôn nữ duy nhất vào trong cung, Văn Đế cố ý phân phó Hoàng hậu phải cẩn thận chiếu cố.

Lâm Kiều cùng hai vị công chúa đều ở viện công chúa, ngay sát sân viện Huệ công chúa.

Sân viện kia mặc dù không lớn như sân viện Huệ công chúa, nhưng đặc biệt tinh xảo, Kế hoàng hậu còn đích thân đi một chuyến, chọn lựa không ít đồ vật trang trí chuyển vào, để cung nữ bên cạnh giám sát thu dọn một lần nữa.

Động tĩnh lần này đã khiến người trong cung hiểu rõ, Lâm Kiều mặc dù chỉ là ngoại tôn nữ của Đại trưởng công chúa, nhưng so với công chúa không hề thua kém, nếu chỉ lấy riêng thân phận thư đồng tiến cung, tuyệt đối không có khả năng có sân viện riêng.

Điều này cũng có nghĩa là Lâm Kiều còn chưa vào cung, đã bị người trong cung để ý, Triệu phi tâm tư càng nhanh nhạy hơn một chút, dù Tiêu Cẩn không phải nàng sinh ra, thế nhưng Tiêu Cẩn vừa ra đời đã được ôm đến bên nàng để nuôi dưỡng, là nàng từng chút một nuôi lớn, tự nhiên thực tình vì hắn mà mưu đồ: "Biểu muội ngươi lần đầu tiên rời nhà ở trong cung, ngươi cần chiếu cố nhiều một chút, biết không?"

Tiêu Cẩn đối với Triệu phi rất thân thiết, ở trong cung Triệu phi cũng phá lệ tự tại, cầm trái cây ăn, nói: "Nhi thần biết, phụ hoàng coi trọng nàng như vậy, ta cũng không thể khi dễ phụ bạc nàng."

Triệu phi dặn dò: "Ngươi nhớ đưa nàng đi chơi nhiều một chút."

Tiêu Cẩn lầm bầm: "Nàng cùng hai vị muội muội chơi đùa là được."

Dù ở bên ngoài Tiêu Cẩn sẽ biểu hiện am hiểu sự tình, sẽ chiếu cố hai vị đệ đệ, thế nhưng ở trước mặt Triệu phi, hắn không cần phải hiểu chuyện như vậy: "Nàng nhỏ như vậy, còn là tiểu cô nương, con mang theo nàng cũng không cùng chơi được."

Triệu phi vẫy tay gọi để Tiêu Cẩn đến bên cạnh, đưa tay gõ xuống cái trán của hắn: "Phụ hoàng ngươi đặc biệt tôn trọng Đại trưởng công chúa, mà Đại trưởng công chúa chỉ có một ngoại tôn nữ, nàng cùng ngươi tuổi tác không chênh lệch, năm đó phụ hoàng ngươi đã có ý để nàng làm con dâu nhi tử mình, chỉ là khi đó Đại trưởng công chúa nói hài tử tuổi còn quá nhỏ không hiểu rõ chuyện, chờ lớn hơn chút lại nói."

Tiêu Cẩn kinh ngạc nhìn về phía Triệu phi, hắn cũng không biết những thứ đã qua này, càng không nghĩ tới Triệu phi lại biết rõ ràng như thế.

Triệu phi thần sắc nhàn nhạt: "Bây giờ Đại trưởng công chúa muốn đưa ngoại tôn nữ vào cung, sợ là có ý để cho các ngươi hiểu nhau hơn một chút, mà bệ hạ tuyệt đối tán đồng."

Tiêu Cẩn nhíu mày, cảm thấy trái cây không dễ ăn nữa.

Triệu phi nhìn Tiêu Cẩn: "Ngươi, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều cùng nàng tuổi tác không chênh lệch, có thể thấy được là muốn từ ba người các ngươi chọn ra một người."

Trong cung hài tử lớn lên đều không phải ngu ngốc, chỉ là Tiêu Cẩn nghe xong trong lòng liền không thoải mái, bọn họ cũng là hoàng tử, cho tới bây giờ đều là bọn họ tuyển người, từ lúc nào đến phiên người khác tới chọn lựa?

"Bất kể là xuất thân, của hồi môn hay là địa vị trong lòng bệ hạ, nàng đều là một lựa chọn tốt." Triệu phi hòa nhã nói: "Bởi vì thời điểm phát sinh sự tình của Tiên đế, dù là ngươi khi trưởng thành cũng không có khả năng đi đất phong, xuất cung xây phủ mà nói, khắp nơi đều rất cần tiền tài, nhà mẫu thân ta không có ai, trên tay có thể tích lũy kiếm ra của cải cũng không so được với người bên ngoài, ta lại không nỡ bỏ ngươi vì tiền tài đến phát sầu, của hồi môn khi cưới chính thê rất quan trọng."

Nha hoàn bên cạnh Triệu phi đều là người có thể tin, cho nên nàng nói chuyện cũng không có che giấu, nhìn Tiêu Cẩn nói: "Nàng thuở nhỏ lớn lên bên người Đại trưởng công chúa, cho dù là nữ nhi Lâm gia, nhưng cũng không liên lụy nhiều."

Tiêu Cẩn trong lòng vẫn là không cam tâm nhiều hơn, nhưng cũng biết Triệu phi nhắc nhở như vậy là vì hắn, hắn nghĩ một vòng cũng nghĩ không ra người thích hợp ứng cử vị trí chính thất hơn Lâm Kiều.

Triệu phi vỗ nhẹ vào cánh tay Tiêu Cẩn: "Đương nhiên, ta cũng sẽ cẩn thận nhìn một chút tính tình của nàng, nếu là bị nuông chiều quá mức, tính tình không tốt, vậy sẽ không tính nữa, dù sao cuối cùng ta nghĩ cho ngươi cưới nàng cũng là vì để ngươi sống tốt hơn."

Nếu như Lâm Kiều là dạng ngang ngược càn rỡ hoặc là tính tình quá mức ngu dốt, cưới về ngược lại càng không ổn.

Triệu phi sợ nói thêm gì nữa sẽ để cho Tiêu Cẩn ngược lại có ý nghĩ phản nghịch, những chuyện này chỉ nên để Tiêu Cẩn trong lòng hiểu rõ, còn lại chính là thuận theo tự nhiên: "Năm ngày nữa chính là ngày giỗ mẫu thân ngươi, trong cung tế bái không tốt, ngươi đi chùa Thanh Tuyền tế bái một chút, mang thêm chút tiền giấy nhang, trường minh đăng* cũng sẽ nối tiếp."

Lúc đầu Tiêu Cẩn còn nhỏ, chuyện này đều là Triệu phi sai người đi làm, chờ Tiêu Cẩn lớn hơn một chút, cũng cho người mang theo Tiêu Cẩn cùng đi.

Có không ít cung phi cũng không hiểu rõ Triệu phi vì sao làm như vậy, dù sao Tiêu Cẩn vừa ra đời liền bị ôm đến bên người nàng, nếu nàng không đề cập tới, Tiêu Cẩn cũng không có cơ hội biết những chuyện này, thậm chí có vài người thầm chê cười Triệu phi làm chuyện vô ích, giả vờ làm cho Văn Đế nhìn, nhưng bất kể Triệu phi trong lòng nghĩ như thế nào hay mưu đồ làm gì, hành động này của nàng không chỉ có Văn Đế, mà ngay cả Thái hậu đều xem trọng nàng hơn một chút.

Mà Tiêu Cẩn sau khi biết chân tướng, cũng đã từng hỏi qua Triệu phi tại sao phải nói cho hắn, Triệu phi chỉ hỏi hắn có muốn bị người lừa gạt cả một đời không? Còn nói sau khi hắn biết mình không phải mẫu thân hắn, về sau hắn còn hiếu thuận?

Quan trọng nhất chính là Triệu phi muốn để Tiêu Cẩn nhớ kỹ, đã từng có một nữ nhân yêu hắn hơn sinh mệnh của chính mình.

Chờ Tiêu Cẩn rời đi, Triệu phi mới chậm rãi thở dài, nhớ tới vị tiểu cô nương kia cười lên có hai má lúm đồng tiền, bất tri bất giác nàng đã mất được mười năm, chỉ hi vọng kiếp sau nàng có thể đầu thai đến một nơi tốt, không phải đến cái nơi ngay cả cười cũng không thể cười này.

Lâm Kiều được Đại trưởng công chúa tự mình đưa vào cung, bởi vì phần lớn thời gian đều muốn ở trong cung, nên Đại trưởng công chúa mang đến cho nàng không ít đồ vật, tuy nhiên Lâm Kiều chỉ giữ lại hai nha hoàn và Vu cô cô bên cạnh.

Vu cô cô vốn là từ trong cung ra, lại thường xuyên theo hầu Đại trưởng công chúa khi vào cung, đối với mọi việc trong cung hiểu rất rõ, càng biết không ít người, có nàng ở đó cũng tránh cho chủ tớ Lâm Kiều sau khi vào cung suy nghĩ không sáng suốt, cái gì cũng đều không hiểu.

Hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Kiều rời khỏi bên người Đại trưởng công chúa, Đại trưởng công chúa cũng cần sắp xếp người tin tưởng được ở bên cạnh ngoại tôn nữ chiếu cố.

Đại trưởng công chúa đưa Lâm Kiều đi gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu đã sớm đợi Đại trưởng công chúa đến.

Hoàng hậu cầm tay Lâm Kiều, ôn nhu nói: "Về sau xem trong cung là nhà mình, nếu có chỗ nào không vừa ý cứ nói với ta."

Lâm Kiều đỏ mặt: "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu biểu tình nhu hòa: "Gọi cữu mẫu** là được, đều là người trong nhà, xa lạ như vậy làm cái gì?"

Lâm Kiều nhìn về phía Đại trưởng công chúa, thấy Đại trưởng công chúa gật đầu, lúc này mới gọi cữu mẫu.

Hoàng hậu đáp ứng, lại sai người làm điểm tâm, rồi mới lên tiếng: "Bởi vì bọn nhỏ đều đang tuổi lớn, bệ hạ đặc cách thiết kế cho mỗi viện một phòng bếp nhỏ, ta cũng sai người chuẩn bị một cái ở trong viện của Kiều Kiều, cô mẫu có muốn đưa 2 trù nương vào hay không?"

Đại trưởng công chúa nói: "Làm phiền nương nương phí tâm, nương nương an bài cho nàng là được rồi."

Mặc dù là phòng bếp nhỏ, thế nhưng mấy vị công chúa đều ở gần nhau, ngay cả chỗ ở của hoàng tử cũng cách nơi này không xa, như vậy mấy món đồ vào cửa này, để nhiều người từ ngoài cung tiến vào cũng không ổn, không bằng để Hoàng hậu an bài, cũng miễn bị người khác tính toán.

Hoàng hậu là người thông minh thấu hiểu, nàng hỏi ý kiến chính là tôn trọng Đại trưởng công chúa, bây giờ nghe Đại trưởng công chúa nói, liền gật đầu: "Được mà nàng có ăn kiêng hoặc là thích ăn gì không?"

Đại trưởng công chúa: "Đứa nhỏ này hay dùng bữa cùng ta, khẩu vị có chút thanh đạm."

Hoàng hậu nở nụ cười: "Thanh đạm rất tốt, ta cũng thích thanh đạm một chút."

Liên quan tới trù nương trong phòng bếp, Hoàng hậu trong lòng sớm đã tuyển được vài người, nghe lời nói của Đại trưởng công chúa liền rất nhanh chọn ra mấy người thích hợp, sau đó nói lại với Đại trưởng công chúa.

Hơn nữa Đại trưởng công chúa sớm đã bẩm báo qua, Lâm Kiều tiến cung chỉ đưa theo ba người, cho nên Hoàng hậu đều đã an bài thỏa đáng nha hoàn trong tiểu viện, lúc này liền thông báo lại từng việc với Đại trưởng công chúa.

Đại trưởng công chúa trong lòng cảm kích, kỳ thật những chuyện này Hoàng hậu chỉ cần sắp xếp cho người đi làm là được, thế nhưng từ trong lời nói của Hoàng hậu có thể thấy được những chuyện này đều là Hoàng hậu đích thân xử lí, sợ là những nha hoàn trong tiểu viện cũng đều là Hoàng hậu tuyển chọn ra.

Lâm Kiều ngồi một bên, cũng có hơi sửng sốt, tuy nói ngoại tổ mẫu là trưởng bối, nhưng nhìn thái độ của Hoàng hậu, nàng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc này cẩn thận nhớ lại, dường như Hoàng hậu đối với ngoại tổ mẫu luôn luôn kính cẩn tôn trọng, hàng năm có vật gì tốt đều đưa đến phủ trước, lúc trước nàng tưởng rằng bởi vì Văn Đế coi trọng ngoại tổ mẫu, Hoàng hậu mới làm như vậy, thế nhưng nhìn những chuyện ngày hôm nay, nàng lại cảm thấy không đơn giản như thế, chẳng lẽ sau khi nàng gả cho Tiêu Tĩnh, Hoàng hậu mới có nhiều nguyên nhân để chiếu cố nàng?

Đại trưởng công chúa nghiêm mặt nói: "Hoàng hậu như vậy, ta......"

Hoàng hậu tất nhiên biết Đại trưởng công chúa muốn nói cái gì: "Nếu không có cô mẫu, sợ là ta cũng không thể sống tới bây giờ, hơn nữa lúc trước cô mẫu chiếu cố tỷ tỷ rất nhiều, tỷ tỷ trước khi lâm chung còn căn dặn ta, nhất định phải tôn trọng cô mẫu."

Lâm Kiều cảm giác, lời này là Hoàng hậu nói cho nàng nghe, để nàng an tâm ở trong cung.

Hoàng hậu nói xong câu này cũng không muốn nhắc đến những việc đã qua: "Một lát nữa Hi nhi và Sơ nhi học xong sẽ qua đây, để hai người các nàng đưa Kiều Kiều làm quen một chút về tình hình trong cung, buổi trưa bệ hạ cùng Thái tử bọn họ đều sẽ cùng nhau tới dùng bữa, về sau mấy tiểu hài tử các người có thể cùng nhau đi học chơi đùa rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Tĩnh: Chuyện lớn Kiều Kiều đều phải nghe ta, ta nói một tuyệt không có hai. Đương nhiên có vài chuyện nhỏ vẫn cần nghe nàng dâu.

Lâm Kiều: Ân?

Tiêu Tĩnh: Nhưng mà chuyện trong nhà đều là chuyện nhỏ.

Chú thích:

*Trường minh đăng: thường đốt vào 30 tết, hay ngày giỗ, dịp thờ cúng được đặt trong ngôi mộ. Thường là các bậc đế vương, quan lại hiển hách quý tộc mới dùng. Trường minh là sáng mãi mãi giống như tên ngọn đèn rất khó tắt chỉ tắt khi cạn hết dầu, trường minh đăng mang ý nghĩa là ánh sáng xua đuổi tà ma, luôn soi sáng cho người quá cố.

**Bên mình hay gọi là mợ (vợ của cháu trai mình), cổ đại mình để vậy cho phù hợp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện