Mười Năm Địch Thủ, Một Phút Chiếm Hữu

Chương 11


trước sau

Nhiếp Vân Thâm tràn ngập hiếu kỳ muốn biết Thư Ngạn nói cái gì, nín thở hồi lâu, suýt nữa bị sặc nước chết.
Hắn rào một tiếng trồi lên mặt nước, lấy khăn tắm lau lau rồi tùy ý quấn quanh hông, dùng khăn bông xoa đầu lung tung mà đi vào phòng ngủ, nằm sấp lên cái giường mềm mại đang chờ đón.
Thân thể ngâm nước ấm thật thoải mái, 10 vạn 8 nghìn lỗ chân lông đều thả lỏng, giường lại mềm đến mức làm Nhiếp Vân Thâm cảm thấy mình chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ thiên hôn địa ám* thì thôi.
[ Thiên hôn địa ám: Trời u đất ám. Đại khái là ngủ li bì, ngủ rất lâu ấy. ]
Trên thực tế đúng là chưa đầy hai phút hắn đã ngủ rồi —— hắn còn tưởng mình sẽ bị tin tức bất ngờ nào đó bất ngờ nhảy ra mà không ngủ được cơ. Buổi sáng khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, có cảm giác mình đã nghĩ nhiều rồi.
Rửa mặt xong hắn mở máy điện thoại dự phòng lên, đút nó vào túi rồi mới ra cửa đi làm.
Mới sáng sớm mà đường cao tốc chính ở Z thị đã bị tắc đến mức ” Thiên nộ nhân oán “, Nhiếp Vân Thâm vô cùng có kinh nghiệm mà đảo tay lái sang đường khác, tuy dài thêm mấy km nhưng ít ra còn thông thoáng.
Hắn đỗ xe xong mới lên lầu, vừa vào văn phòng trợ lý đã đưa một bữa sáng bắt mắt mười phần vào.
Nhiếp Vân Thâm nhấp ngụm cà phê, theo thói quen mở máy tính ra xem email công việc.
Trụ sở của ngân hàng F ở nước Mỹ, thời gian công tác của đối phương hoàn toàn đối lập với quốc nội, nên thường xuyên xảy ra tình trạng nửa đêm hay rạng sáng có email yêu cầu.
Bữa sáng mới ăn được một nửa, email còn chưa xem xong đã nghe thấy âm thanh thông báo có tin nhắn vang lên.
Hắn quay đầu nhìn cái di động dự phòng ở bên cạnh, cầm lấy nhấn vào giao diện WeChat, click mở hình cái đầu Phong Hạo.
Tin nhắn đầu tiên là thông báo cuối tuần cậu ta sẽ bay thẳng đến Z thị, tin nhắn thứ hai là lời Phong Hạo kiêu ngạo mười phần mà nói: “Nhớ đến nghênh giá!”
Nhiếp Vân Thâm: “Trẫm không rảnh.”
Phong Hạo: “Mang cho cậu M12 gia súc hàng đầu.”
Nhiếp Vân Thâm: “Cái này còn cần cậu nói, anh em về nước nhất định phải đi tiếp!”
Thực tế là như vậy đấy.
Sau khi Nhiếp Vân Thâm rời khỏi giao diện WeChat thì tiện tay nhắn tin cho Thư Ngạn luôn: “Cuối tuần có rảnh không?”
Hắn gửi xong mới phản ứng được những lời này hình như sai sai chỗ nào, trừng mắt nhìn màn hình di động mà cân nhắc vấn đề: Có nên rút tin nhắn về không, cuối cùng đành nhận mệnh thở dài, không thể.
Vì để tránh làm y hiểu lầm, Nhiếp tổng cảm thấy mình nên gọi điện thoại nói rõ chuyện này, nhưng mãi đến khi nhạc chuông chờ điện thoại vang lên rồi tự động cắt đứt thì đầu bên kia cũng không tiếp.
Vì thế nên Nhiếp tổng còn chưa ăn xong bữa sáng đã rất khó chịu, bùm bùm nhắn tin gửi đi: “Nhận điện thoại của lão tử!”
Tin nhắn vừa mới hiện lên dòng gửi thành công thì trợ lý đã ôm một đống tài liệu lớn cần hắn thẩm duyệt mà tiến vào, hơn nữa đều là ý kiến phúc đáp CASE khẩn cấp.
Nhiếp tổng rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, bận đến mức giữa trưa tan tầm mới có thời gian mở di động ra xem, lại phát hiện Thư Ngạn không những không gọi lại mà cả tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời.
Con mẹ nó ngày hôm qua mới vừa thổ lộ thâm tình xong, hôm nay đã biến mất luôn? Diễn xuất cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi.
Nhiếp Vân Thâm đang cầm di động suy nghĩ xem có nên gọi tiếp không, còn chưa nghĩ ra thì chuông điện thoại đã đột ngột vang lên, làm hắn sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại dự phòng xuống đất.
Hắn nhìn cái dãy số kia, tức giận ấn nghe: “Cả sáng nay cậu làm gì hả?”
“Mở họp từ 9 giờ đến bây giờ, di động để chế độ im lặng nên không nghe được.” Trong giọng nói của Thư Ngạn còn mang theo ý cười ôn hòa nữa, “Cuối tuần tôi rảnh, Nhiếp tổng đây là muốn hẹn hò với tôi sao?”
Nhiếp Vân Thâm trợn trắng mắt lên mắng: “Có một tên nuôi bò về nước, muốn mời cậu ăn cơm, không có quan hệ gì với tôi hết.”
“A.” Thư Ngạn kinh ngạc lên tiếng, sau đó nói, “Vậy không chắc tôi sẽ rảnh.”
Nhiếp Vân Thâm ha hả nói móc: “Thư tổng thật đúng là trăm công nghìn việc. Thôi thôi, ngài phải bận quốc sự to lớn rồi.”
Đầu bên kia Thư Ngạn không tự giác mà cười tươi hơn: “Cái này khác chứ, tôi sẽ tận lực sắp xếp.”
Nhiếp Vân Thâm kéo kéo khóe miệng: “Vậy đến lúc đó tôi lại gọi cho cậu, trước tiên cứ thế đã……”
Thư Ngạn gọi hắn lại, hỏi: “Nhiếp tổng hôm nay có rảnh không?”
Nhiếp Vân Thâm cười lạnh một tiếng: “Không rảnh. Tan tầm còn phải mua điện thoại!”
Thư Ngạn nghi hoặc: “Điện thoại của cậu làm sao thế?”
“Nó luẩn quẩn trong lòng nên tự sát!” Nhiếp Vân Thâm nói xong trực tiếp treo điện thoại, đứng dậy đi tìm Đỗ Thành ở bộ phận kinh doanh cùng ăn cơm trưa.
Khi hắn cơm nước xong trở về thì trợ lý nói cho hắn biết có khách tới tìm, hắn theo phản xạ mà hỏi một câu: “Người tới có phải họ Thư không?”
Trợ lý lắc đầu: “Không phải, người đó nói mình họ Dương.”
Nhiếp Vân Thâm thở phào, không phải Thư Ngạn thì hắn yên tâm rồi, hắn thật sự rất sợ mình sẽ lại làm ra chuyện không hay gì.
Nhưng mà ——
Khi vị Dương tiên sinh trong phòng khách kia thấy hắn thì câu đầu tiên nói ra lại là: “Xin chào Nhiếp tiên sinh, tôi là trợ lý của Thư tổng tập đoàn Lance, tôi họ Dương……”
Thật khó lòng phòng bị mà.
Trợ lý Dương tặng cho Nhiếp Vân Thâm một cái điện thoại mới, giống hệt cái mà hôm qua hắn quăng ở ngã tư.
Mặt Nhiếp Vân Thâm đen như đít nồi khiến trợ lý Dương run bần bật.
“Nhiếp tổng, ngài nhất định phải nhận lấy cái điện thoại này. Nếu ngài không nhận thì rất có khả năng tôi sẽ không qua được thời gian thử việc. Tôi phải rất vất vả mới chịu được ba đợt phỏng vấn hai đợt thi viết để tiến vào Lance mà. Nếu việc nhỏ này cũng không làm xong thì nhất định Thư tổng sẽ đuổi tôi mất……”
Thử hỏi Nhiếp tổng sao có thể trơ mắt nhìn một tên nhóc vừa tốt nghiệp đại học, mới tìm được công việc đã bị mình ném bát cơm đi chứ? Vì thế, Nhiếp tổng chỉ có thể đen mặt nhận điện thoại nhận lấy, không lộ ra biểu tình gì mà trở về văn phòng. Trong nháy mắt hắn xoay người thì trên mặt tên nhóc con kia lại thể hiện sự đắc ý vui vẻ.
Chỉ thấy vị trợ lý Dương này mở WeChat ra, click vào hình cái đầu nào đó, vui sướng mà đánh bốn chữ: “Hoàn thành nhiệm vụ.” Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực mà rời khỏi ngân hàng F.
Nhiếp Vân Thâm mới tiến vào văn phòng thì điện thoại đã nhận được một tin nhắn, Thư Ngạn hỏi hắn: “Bây giờ tan tầm có rảnh không?”
Nhiếp Vân Thâm quả thực bị y chọc tức, trực tiếp gọi điện thoại qua: “Thư tổng, cậu có biết ngân hàng chúng tôi quy định việc nhận hối lộ nghiêm khắc như thế nào không? Vượt qua 200 nhân dân tệ là đăng báo được rồi, cậu đang muốn tôi phạm sai lầm sao?”
Thư Ngạn đứng trước cửa sổ sát đất thật lớn trong văn phòng, nhìn xuống khung cảnh thành phố có những con đường đan xen, nhẹ nhàng cong khóe môi lên: “Khách hàng tặng đồ cho cậu mới gọi là nhận hối lộ. Tôi tặng cho cậu, không tính.”
Nhiếp Vân Thâm quăng người xuống ghế, mũi chân vừa đẩy nhẹ đã làm cái ghế dựa xoay nửa vòng, ngón tay gõ nhẹ lên trên bàn làm việc: “Thư tổng muốn làm gì?”
Thư Ngạn mỉm cười thâm tình nói: “Theo đuổi cậu.”
Nhiếp Vân Thâm bị đáp án trắng trợn này làm sửng sốt ngạc nhiên một chút, không biết tại sao ,đột nhiên lại nhớ tới tiểu soái ca người Nga biết chủ động thời đại học mình khoe hôm qua, đầu óc vừa nghĩ đến, ma xui quỷ khiến lại nói một câu: “Cậu đây là muốn trộm cách làm của đàn em kia hả?”
Thư Ngạn không trả lời.
Nhiếp Vân Thâm lắng nghe hô hấp bên kia một lát, khóe môi cứng đờ mà gượng cười ha ha:

“Nói theo cách của cậu thì chuyện này giúp nhau sung sướng một chút, không cần phức tạp. Không bằng cậu để tôi thượng lại thì hai ta lập tức huề nhau.” Hắn nói xong lời này cũng không chờ Thư Ngạn trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Qua vài phút Thư Ngạn mới gửi lời mời thêm bạn tốt trên WeChat, Nhiếp Vân Thâm ấn đồng ý nhưng vào lúc đặt nhóm lại, ở hai ô “Khách hàng” và “Bạn bè” mà do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn bỏ y vào ô “Bạn bè”.
Trên giao diện biểu hiện hai người đã là bạn tốt, nhưng Thư Ngạn cũng không gửi tin nhắn cho hắn nữa.
Hình đại diện của Thư Ngạn là một ảnh chụp cảnh núi tuyết xa xa, hẳn là chụp vào thời điểm đi trượt tuyết ở nước ngoài rồi, rất giống với bản thân y, quả thực sự cao lãnh được biểu lộ vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhiếp Vân Thâm hơi cân nhắc một chút mới ấn vào xem trang cá nhân của y, lướt lướt lên trước, muốn tìm một chút dấu vết cảm xúc cá nhân mà y để lại, nhưng chỉ được gần mười tin, ngay cả cái lông cũng không có luôn. Gần như tất cả đều là về nền kinh trong nước và những chính sách phát triển thuộc ngành bất động sản. Gần đây nhất là một bức ảnh chụp vào ngày 18 tháng trước, trên hành lang ở sân bay quốc tế Z thị, không có cap. Hẳn là ngày đó y mới vừa về nước.
Không hề nhìn thấy tin gì quan trọng, Nhiếp Vân Thâm nhàm chán thoát ra, vừa chuyển đầu nhìn thấy cái điện thoại mới, lại nhớ đến hai chữ Thư Ngạn đột nhiên cảm thấy hơi tức giận trong lòng. Nhìn thấy MFA của vị khách hàng nào đó được gửi đến, xem xét ba phút, bới lá tìm sâu mà mò ra một đống vấn đề lớn, trực tiếp nhấn ” Reject ” trên hệ thống, bác bỏ BCA bộ phận kinh doanh đề cử.
Trợ lý kiểm soát rủi ro ngồi ở gian ngoài nhận được email bác bỏ, ngu người luôn. Bởi vì cái CASE và phương án Credit đã được thông qua tại cuộc họp trước khi dùng thử vào tuần trước, theo lý thì khả năng bị Reject không lớn. Tiểu Trương của bộ phận kinh doanh còn vừa gọi điện thoại hỏi khi nào thì Nhiếp lão đại sẽ duyệt án này, cậu ta còn dõng dạc nói chiều nay nhất định sẽ duyệt, bởi vì lão đại nhà bọn họ luôn luôn “Việc hôm nay chớ để ngày mai ” mà. Không ngờ mới cúp máy không đến hai phút mà đã bị lão đại nhà mình vả mặt bốp bốp rồi.
Trợ lý muốn khóc quá, đương nhiên không phải bởi vì mặt đau mà là cậu ta không biết vì sao lão đại lại bác bỏ cái CASE này, do tư liệu không đầy đủ sao? Do báo cáo không viết rõ ràng sao? Do bên tài vụ phân tích không đúng sao? Do cậu kiểm tra không nhìn kỹ nên chưa đề cập ở hệ thống sao? Hay do xảy ra vấn đề ở nào mà mình không kịp thời phát hiện?
Xong rồi xong rồi xong rồi, có phải lão đại sẽ mắng chết mình không!
Trợ lý nơm nớp lo sợ mở hệ thống CM ra, còn chưa tìm được CASE bị bác bỏ đã nghe thấy âm thanh cửa văn phòng Nhiếp Vân Thâm bị mở ra.
Cậu ta theo phản xạ đứng dậy, hô to một tiếng với Nhiếp Vân Thâm vừa đi ra: “Lão đại!”
Các đồng nghiệp bộ phận kiểm soát rủi ro đều bị giọng nói này của cậu dọa, chị gái bên cạnh suýt nữa thì làm rơi vỡ ly nước trong tay luôn.
Nhiếp Vân Thâm đi tới mắng cậu ta một trận: “Gọi cái gì? Tôi không điếc!”
Trợ lý che đầu lại, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Lão đại, tại sao ngài lại bác bỏ CASE này chứ?”
“Cậu vào ngân hàng bao lâu rồi mà không xem MFA? Tại sao các khoản phải thu khác lại lớn như vậy? Tại sao hàng tồn kho không tách nguyên liệu khỏi thành phẩm? Tại sao việc xây dựng trong tài sản cố định? Tại sao lợi nhuận năm ngoái lại thấp hơn năm trước? Cổ tức chia hoa hồng như thế nào? Tại sao chi phí quản lý đột nhiên gia tăng trong năm nay? Người của bộ phận kinh doanh không viết rõ ràng, thời điểm cậu xem báo cáo cũng không thấy sao? Tôi muốn xem xem cậu lấy cái gì ăn!”
“Ô ô ô lão đại, mấy vấn đề này ở lúc họp bàn Đỗ tổng đã giải thích qua rồi……”
“Cậu ta nói qua rồi thì không cần báo cáo rõ? Một ngày tôi cứ phải nhớ rõ cậu ta nói những gì à?!”
“Không phải đâu, lão đại. Tôi sai rồi, tôi lập tức đi xem lại, bổ sung làm rõ số liệu của bản báo cáo cần thuyết trình!”
Nhiếp Vân Thâm vừa lòng gật gật đầu, sắc mặt chuyển biến nhanh như bánh tráng, khóe môi lộ ra một nụ cười mười phần hiền lành (?), sờ sờ đầu tiểu trợ lý: “Xem báo cáo phải cẩn thận. Tất cả chi tiết ở bộ phận kiểm soát rủi ro phải giấy trắng mực đen mới thể hiện được, bảo đảm nếu về sau CASE này xuất hiện vấn đề thì chúng ta còn dựa vào được.”
“Tôi đã biết rồi lão đại.” Tiểu trợ lý gật đầu như giã tỏi, vừa nói vừa gào thét trong lòng: Lão đại, ngài đừng cười với tôi như vật, nụ cười này thật sự rất đáng sợ!
Ừm, quả nhiên nên tống sự khó chịu của mình ra ngoài, vứt nó đi rồi thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiếp tổng vô cùng vui sướng mà xoay người nhìn về phía một cấp dưới khác: “Tiểu Triệu, buổi chiều cậu có phải đến Hâm Sơn không?”
Tiểu Triệu đang sửa lại tư liệu, trong lòng run sợ ngẩng đầu: “Đúng vậy, lão đại.”
“Tôi đi với cậu.”
Tiểu Triệu: “???”
Nhiếp Vân Thâm nói xong nhìn nhìn thời gian, để lại một câu “Nửa tiếng sau xuất phát” mà đặc biệt tiêu sái trở về văn phòng mình, không thèm để ý tới tâm lý của đám cấp dưới sau khi nghe mình nói xong.
4 giám đốc, 5 trợ lý hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là nghi vấn: “Hôm nay lão đại làm sao vậy?”
Trong đó người hỗn độn trong gió nhất chính là Tiểu Triệu, chỉ có mỗi cái CASE nhỏ mà phải tự thân Nhiếp tổng bộ phận cho vay ra trận? Đây là hướng đi mới gì thế? Hay lão đại nhà bọn họ cảm thấy ngay cả mấy hạng mục nhỏ mà mình cũng không làm tốt? Hay là lão đại phát hiện lần trước ông chủ Hâm Sơn mời mình đi ăn rồi? Ô ô ô hắn thật sự không nhận hối lộ mà, cái nơi Hâm Sơn mới khai phá kia trong vòng 5km trừ nhà xưởng ra thì không hề có nơi ăn cơm thật. Cứu mạng!

=========== Giải thích danh từ==========
MFA——Management Financial Analysis, phân tích quản lý tài chính. Chủ yếu được sử dụng để phân tích dữ liệu tài chính trong quá khứ của công ty và kỳ vọng tài chính trong tương lai.
BCA——Business Credit Analysis, phân tích hoạt động tín dụng của doanh nghiệp. Là báo cáo chính được tham chiếu bởi dự án phê duyệt của Bộ phận kiểm soát rủi ro. Nó được viết bởi lãnh đạo dự án có liên quan của bộ phận kinh doanh ( CASE RM ), chủ yếu bao gồm tình hình cơ bản của doanh nghiệp. Một số phần chính như tình trạng kinh doanh, tình trạng tài chính, phân tích rủi ro và phát triển trong tương lai.
Reject—— từ chối, bác bỏ.
Phương án Credit —— phương án hoạt động tín dụng.
Hệ thống CM ——Credit mate, đây là hệ thống phê duyệt cho vay của ngân hàng, mỗi ngân hàng lại không giống nhau, không cần chú ý nhiều.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện