Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 32


trước sau

Advertisement

Những ngón tay mở ra, đèn lồng Mẫu đơn trong tay hiện lên.

Nếu ta muốn ra ngoài, phải dùng đèn lồng giục phát nghiệp hỏa Địa ngục mà đốt cháy hết cả nơi này, nhưng nếu không cẩn thận sẽ đốt cháy cả phong ấn oan hồn ở đáy hồ. Như vậy hẳn là sẽ gây khó khăn cho Diêm Vương phụ thân mất.

Cả tòa tháp chìm trong yên tĩnh sâu thẳm, ta bước nhảy cóc lên đỉnh tháp, nói với Kham Ngũ: “Nếu ta giải được phong ấn, ngươi biết làm sao đi từ đây ra ngoài chứ?”

Kham Ngũ hừ hừ: “Nếu khôi phục pháp lực của lão tử, mười tòa tháp cũng chẳng nhằm nhò gì.”

Ta nói: “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, lại còn hy vọng ta khôi phục pháp lực cho ngươi nữa? Ngươi cho rằng ta là Thần tiên chắc.”

Hắn quét ta từ trên xuống dưới, im lặng một chút rồi bĩu môi. Ta cứ thế bị động tác bĩu môi nhỏ nhặt của tên tráng sĩ cao to này làm cho hoảng loạn, lại nghĩ tới tên mỹ thiếu niên Chung Quỳ kia suốt ngày bĩu môi giả bộ oan ức với ta.

Hắn nói, giọng điệu lúc này cũng được coi là nghiêm túc: “Ta bảo cô có thể giúp ta khôi phục tức là cô có thể, chắc chắn là ta không nhìn nhầm.” Hắn cười khà khà, “Nha đầu cô nhất định là do lão Thiên Vương phái xuống để giúp ta, là số mệnh đã sắp đặt. Trước tiên cô cứ cắt những dây xích này ra cho ta đã, bó buộc lão tử khó chịu chết đến nơi rồi.”

Phong ấn chế trụ hắn quả thực rất mạnh, có điều tu vi bảy trăm năm của ta cũng không phải để đó mà ngắm, chẳng qua là nếu so với tháp Thiên Phật thì vẫn là tiểu vu kiến đại vu(*) thôi. Ta xuất kiếm nhằm đám dây xích phong ấn Kham Ngũ mà bổ thẳng vào, chặt trái chém phải một hồi, đến lúc xong thì ngồi sang một bên thở hổn hển: “Ta mệt rồi.”

( Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực. Theo văn cảnh ở đây nghĩa là tu vi của Mẫu đơn không đến nỗi, nhưng để phá giải được phong ấn của cả tòa tháp thì vẫn còn rất khó khăn.)

Bổ sung:

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tam quốc chí- Ngô thư-truyện Trương Hồng”.

Thời Tam Quốc có một đôi bạn rất thân nhau, một ngươi làm quan ở nước Ngụy tên là Trần Lâm, còn một người làm mưu sĩ cho Tôn Quyền ở Đông Ngô tên là Trương Hồng. Hai người đều có tài năng và rất kính trọng nhau. Họ tuy không sống cùng một nơi, nhưng vẫn thường xuyên viết thư qua lại thăm hỏi nhau và đàm luận về văn học. Một hôm, Trương Hồng nhân nhìn thấy một chiếc gối bằng gỗ lim rất đẹp, liền tức hứng viết luôn một bài phú rồi gửi cho Trần Lâm . Trần Lâm vô cùng tán thưởng bài phú này, rồi nhân một buổi tiệc đã đưa ra cho mọi người xem, và nói một cách tự hào rằng: “Bài phú này thực là tuyệt tác, các ông có biết không, đây là do Trương Hồng người bạn thân của tôi viết đó”. Ít lâu sau, khi Trương Hồng được đọc qua hai giai tác của Trần Lâm là “Võ khố phú” và “Ứng cơ luận” đã phải vỗ tay khen tuyệt. Trương Hồng viết thư cho Trần Lâm tỏ lòng khen ngợi phong cách sáng tác mới mẻ và độc đáo của Trầm Lâm, đồng thời còn khiêm tốn xin học hỏi Trần Lâm. Trần Lâm nhận được thư bạn cũng khiêm tốn hồi thư rằng: ” Tôi ở phương bắc đã không thông thạo tin tức, lại rất ít giao du với các văn nhân, học sĩ, tầm mắt còn rất hạn hẹp, ở chỗ tôi rất ít người viết văn chương, nên tôi trở nên có tiếng tăm cũng tương đối dễ dàng, nhưng đây không có nghĩa là tôi có tài năng xuất chúng, so với ông tôi còn kém xa, đây thật chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu, không thể bày trò pháp thuật được nữa “. – source: bachngocsachcom)



Sau khi Kham Ngũ rơi xuống ta mới phát hiện hắn cao to hơn rất nhiều so với lúc bị treo lên, tầm khoảng hai trượng . Hắn giật nhẹ dây xích, lại kéo kéo bộ quần áo bẩn thỉu rách rưới trên người, duỗi người rắc rắc rồi sau đó gào thét một hơi.

Một tiếng thú gào thét này thật sự là khiến đất rung núi chuyển, đá bụi ào ào rơi xuống. Ta bịt tai lại nói: “Ngươi gào nhanh lên, gào xong chúng ta còn phải làm việc chính nữa.”

Hắn gào thét xong lại lấy hai tay chống nạnh rồi bắt đầu ngửa mặt lên trời cười như điên, giống y hệt như lão yêu ma được viết trong thoại bản vậy.

“Cuối cùng lão tử cũng thoát ra được rồi, a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Ta nói: “Còn chưa có ra ngoài đâu.”

Kham Ngũ lập tức thu lại điệu cười, “Chúng ta đi xuống dưới đi.”

Lại bước đến trước cửa.

Kham Ngũ nói: “Cô rút cây trâm trên đầu xuống đi.”

Ta nhíu mày một cái: “Ngươi cần trâm của ta làm gì?”

“Bỏ ra đi, cô còn một khối ngọc nữa đúng không, ở trên hông ý.” Tâm tình của hắn hiện đang rất sảng khoái.

Tâm trạng ta hơi căng thẳng, trên người ta chỉ có miếng ngọc bội của Tiểu Hắc, mà thứ này không thể cho hắn được. Kham Ngũ nhìn, xoa xoa mũi, khụ một tiếng rồi nói: “Nha đầu cô yên tâm, lão tử không phải hỗn thế Ma vương, đã bảo không phải là không phải mà.”

“Ai quan tâm ngươi có phải hay không chứ, trước tiên cứ đưa ta ra ngoài đi đã.” Ta rút cây trâm xuống, đó chính là cây trâm hoa đào mà Hoài Nguyệt đã đưa cho ta ở Uổng Tử thành. “Còn ngọc bội thì ta không thể đưa cho ngươi được, đây là đồ của bạn ta.”

Kham Ngũ ngẩn ra, trừng mắt nhìn ta kỳ quái: “Nha đầu, cô vẫn còn cho rằng tên nam nhân đó là bạn cô? Vậy không phải là làm tổn thương tấm lòng của hắn sao?!”

“Ý ngươi là gì?” Ta khó hiểu, “Ngươi biết chủ nhân của miếng ngọc bội này sao?”

“Phấn hầu.” (粉侯) Hắn cũng không nói thêm gì nữa, đứng truớc mặt ta nhìn cây trâm của ta một lát.

“Thương ấn.” Hắn xoa cằm, chỉ chỉ ngọc bội Long Văn trong tay ta, “với cả…” Ánh mắt hắn một lần nữa lại dừng trên mặt ta, có phần nghiền ngẫm, nhếch miệng cười: “Cửu Long tỳ…Ha ha, không mất chút công sức mà chiếm được toàn bộ. Hôm nay chính là ngày lão tử quay về Ma tộc, nhất định phải giết chết cái tên mặt trắng luôn tự cho mình là thanh cao kia không còn manh giáp mới được.”

Ta suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, “Ờ, vậy ngươi định giải phong ấn thế nào đây?”

Hắn sững sờ, im lặng lại im lặng, gãi gãi đầu rồi vỗ đùi một cái: “Cái thứ chế trụ lão tử! Cái mà đã giải thoát cho lão tử ấy, dùng thế nào vậy?”

Ta cũng im lặng, lại im lặng, thì ra ta vẫn cứ phải thực sự dùng đến nghiệp hỏa mới được. Ngẩng đầu nhìn chú Đại Kim Cang đang chuyển động trong tòa tháp, trông nó tựa như một bức màn sân khấu màu vàng, lan tràn khắp khoảng không, lên tới tận đỉnh tháp mà đón lấy ánh mặt trời tản ra ánh sáng ngũ sắc. Ta đắn đo một hồi mới nói: “Ngươi nói tiếp xem vì sao vị Thần tiên kia lại đối chọi với ngươi vậy?”

Hắn nhướng mày: “Cô hỏi điều này làm gì, có liên quan gì tới việc ra khỏi tòa tháp này sao?”

Ta nói: “Không phải, bởi vì để lấy được nghiệp hỏa thì phải đợi đến đêm, mà ngươi nhìn ánh sáng mặt trời mà xem, mạnh như vậy. Chi bằng nói chuyện phiếm chút.”

Kham Ngũ nghe xong cũng không ngồi xổm xuống như ta, hắn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xếp bằng xuống xong rồi nói: “Đó cũng là chuyện của gần ngàn năm trước rồi, còn không phải là do tên mặt trắng đó tự tìm tới sao. À mà, là tám trăm năm hay một ngàn năm trước gì đó, cũng chẳng nhớ nữa.”

Ta cảm khái: “Ồ, thì ra ngươi mới sống có một ngàn năm thôi sao?”

Kham Ngũ trợn mắt: “Bổn đại gia là một Thiếu chủ Ma tộc đã sống ba vạn tuổi, nha đầu cô thật có mắt không tròng!”

Ta khoát khoát tay, “Được rồi, đừng mắng nhiếc nữa. Nói tiếp đi, tên mặt trắng kia làm gì ngươi?”

Kham Ngũ lại lần nữa thất điên bát đảo nói một hồi, nhân tiện kể lại một lượt câu chuyện vị Thần tiên kia đã giở trò như thế nào, càng nói càng uất ức.

Ngàn năm trước Ma tộc và Thiên đình có xảy ra một trận giao chiến.

Nguyên nhân cụ thể thì không thể khảo chứng, dù sao ngàn vạn năm qua, hai tộc cũng chẳng dính dáng đến nhau, mỗi bên đều tự lo việc cả mình, cuộc chiến không lớn cũng chẳng nhỏ, chỉ có điều sau đó tròn một tháng lại có tình huống phát sinh. Có một Thần tiên, còn là một Thượng thần mấy vạn tuổi lại một mạch xông vào Trọc Mị điện – một trong bảy Ma Cung. Đối với Ma tộc mà nói, đây là một chuyện chẳng lấy gì làm vẻ vang cả.

Song vị Thượng thần này vào đại điện lại cho tất cả Thiên binh lui hết ra ngoài, một thân một mình tìm Ma quân khi ấy – cũng chính là đại ca của Kham Ngũ, Thượng thần đó đã thỉnh cầu một Thánh vật của Ma tộc. Ma tộc từ trước đến giờ vẫn hay mày mò mấy thứ đồ linh tinh cổ quái, tính cách phóng khoáng, đầu óc cũng nhanh nhạy, mấy trăm năm lăn lộn cũng ra mấy chục hình dạng. Bởi thế, thứ gọi là Thánh vật của Ma tộc cũng rất nhiều.

“Tuy nói là Thánh vật nhưng cũng chẳng biết dùng ra sao nữa, thứ đó đã được đặt ở thạch thất mấy ngàn năm rồi, cũng sắp mốc meo đến nơi, so với những cái khác trong tộc là thứ nhỏ nhặt không đáng kể gì. Tên mặt trắng kia mà không nói thì đại ca ta cũng quên hẳn luôn. Bà nội nó chứ.”

“Thế cái hắn muốn ấy là cái gì?” Tâm tình tám chuyện của ta dâng lên. Thần tiên vô dục vô cầu, thẳng thắn vô tư, không quá hứng thú với cái gì đến nỗi làm lớn chuyện như vậy cả.

“Không phải chỉ là một cái đèn thôi sao? Mẹ nó, còn phải đánh vào tận nơi nữa. Tên mặt trắng ấy, nếu là lão tử thì cứ nói thẳng ra cho xong, dùng Thánh vật cái rắm ấy.”

“Đèn?”

“Không hẳn là đèn bình thường, là đèn tụ hồn, hình dạng cũng rất đẹp, có điều đó là một vật phẩm thất bại của đại ca ta làm. Bởi vì,” Kham Ngũ nhún nhún vai, “hồn phách đã ta thành mây khói thì sao có thể tụ lại lần nữa được. Không cần biết hắn là Thần tiên hay là yêu ma, cho dù có pháp lực vô biên, có thể luân hồi sinh tử chứ không thể nghịch chuyển điều đó được. Điều này thì ai mà chẳng biết, cô nói có đúng không?”

Ta gật đầu một cái, đây là định luật của cả thế giới này rồi. Hồn phách đã bị phân tán thì có thể siêu độ thăng thiên. Thế nhưng đã tản ra rồi thì sẽ không thể thành hình người được nữa, đặc biệt là sinh hồn của phàm nhân, đã biến thành tro bụi thì chẳng còn gì hết. Cứ cho là có thần lực làm cho người chết sống lại được thì cũng chẳng làm được gì cả.

“Năm đó đại ca ta thử nhớ lại một chút, lúc ấy diệt bao nhiêu hồn phách cũng đều thất bại, dần dà bèn đặt ở đó thì phải? Tên Thần tiên mặt trắng ấy lại muốn cái đó, đưa xong hắn sẽ lập tức lui binh. Đại ca ta hỏi hắn cần cái đó để làm gì, hắn bảo là để cứu nương tử hắn. Sau đó mới biết, thì ra nương tử hắn là một người phàm trần. Chà chà, nghiễm nhiên lại yêu một người phàm trần cơ đấy, suốt ngàn vạn năm kẻ làm việc ngu ngốc này cũng chỉ có mình hắn thôi.”

Ta nghe vậy thì ngẩn ngơ, máu trong người như đều nguội lạnh, mãi sau vẫn chưa tỉnh táo lại được. Kham Ngũ giơ tay quơ quơ trước mặt ta, “Này, nha đầu cô không sao đấy chứ?”

Ta chậm chạp hồi tỉnh, tiếng nói phát ra nhỏ xíu: “Sau đó thì sao…”

“Sau đó đại ca ta đưa nó cho hắn, bảo rằng cho hắn mượn thôi, đẳng cấp của Ma tuyệt đối không kém hơn so với Thần tiên. Chính là thấy rõ hồn phách bị đánh tan kia lấy lại được hình dạng ban đầu, bởi vì thần khí của tên Thần tiên kia quá mạnh, là đòn trí mạng đối với âm hồn. Vì lẽ đó mà cái thứ như đồ chơi là tỏa hồn đèn này này chỉ có người Ma tộc là đại ca ta đây mới mới làm ra được thôi. Sau đó không lâu thì rút binh, đáng lẽ là đã xong rồi, nhưng sau mấy trăm năm chuyện tên mặt trắng đã tụ lại được sinh hồn của nương tử mình lại bị truyền ra, mẹ nó, phải phong tỏa tin tức cho tốt vào chứ. Chuyện này cũng truyền tới chỗ bọn ta, một tiểu thiếp của đại ca ta nghe được chuyện tên mặt trắng kia đã trăm cay ngàn đắng như thế nào để cứu lại nương tử của mình…con mẹ nó, lại lập tức rối rít ca tụng! Khen cái em gái nó ý! Tiểu thiếp của đại ca ta, mẹ nó, lại còn chạy lên tận trời nữa chứ. Lúc ấy đại ca ta tức không để đâu cho hết, cô nói vậy có đúng không. Ta không mặc kệ được nữa, bèn lén đi tìm hắn đòi giao đấu. Cuối cùng, cuối cùng thì ở đây đây.”

Kham Ngũ ở đó than vắn thở dài, “Cô nói xem, Thần tiên thích một cô gái phàm trần thì cũng thôi đi, sao lại còn cưới người ta nữa? Ai cũng biết người phàm không thể mang thai con của Thần, nếu có thì cả hai mẹ con sẽ đều bị chết hết, cô nói xem đúng không?”

Những câu chú trong tháp lưu chuyển tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khi ấy, ánh sáng mặt trời trên miệng đỉnh tháp đã dần tản đi, những hạt bụi li ti lơ lửng trong không gian yên tĩnh lạnh lẽo màu xám tro. Ta ngẩng đầu nhìn chùm sáng kia ngày càng nhạt, có chút hoảng hốt, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ quần áo đen tuyền trên người… “Chuyện như vậy, ta chưa từng nghe bao giờ.”

Ta nghe thấy tiếng của ta khô khốc, chậm chạp hỏi hắn: “Vị Thần tiên đó…ngươi biết là ai không? Hắn, có phải hắn luôn mặc cả bộ đồ màu trắng trên người không?”

Kham Ngũ xoa cằm suy nghĩ một chút, hoàn toàn không chú ý đến vẻ khác thường của ta, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói vậy ta đúng là phải nghĩ một chút, bộ dạng trưởng thành của tên mặt trắng kia thế nào nhỉ? À đúng rồi, hắn rất giống…”

Còn chưa nói xong hắn đã dừng lại, mặt đất rung chuyển một cái.

Hắn nhướn mày, quan sát xung quanh, “Mẹ nó, lại sao nữa thế?”

Thời gian trong tháp ngưng lại, ngay sau đó, hàng vạn chữ chú pháp kinh văn tách tách nứt ra thành cơn mưa màu vàng rơi nhanh xuống từ độ cao bốn mươi chín trượng, tựa như hàng vạn mũi tên từng đợt phóng ra thẳng tắp rơi xuống. Thân tháp rung chuyển, Kham Ngũ đưa tay ra kéo ta lăn vào gầm cầu thang rồi mới ngẩng đầu nhìn. Cuối tầm mắt là cửa lớn bạch đàn cao ba trượng ba dán đầy những lá bùa viết lời chú đang từ từ mở ra hai bên, phát ra những tiếng ầm ầm trầm thấp.

Cảm nhận được sự cứng ngắc của Kham Ngũ, ta cũng ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Ánh sáng trắng từ bên ngoài chiếu vào, theo sau là mây khói hoa tuyết cuồn cuộn, cả một vùng trên mặt đất dần mở ra tiên cảnh, những bông tuyết bay phấp phới.

Bỗng trong nháy mắt, Kham Ngũ chửi bới một tiếng rồi nhảy ra ngoài, bày tư thế một tay kéo ta, một tay chỉ về phía nam nhân tóc đen đang từ từ bước tới.

“Ta X mẹ ngươi, cái tên mặt trắng lạnh lùng nhà ngươi chứ! Hôm nay ngươi đã tự mình tắm rửa sạch sẽ đưa tới tận cửa thì bổn đại gia cũng không khách khí đâu!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện