Mù Quáng Trung Thành

Chương 13


trước sau

Thượng thư đại nhân sau khi sững sờ trừng mắt nhìn Vệ Hùng nửa ngày, xác định trên mặt Vệ Hùng không có một chút giả vờ nào, lão gia hỏa lảo đảo nghiêng ngả bổ nhào bên cạnh Lưu thục phi, ôm lấy đầu của nữ nhi gào khóc, nước mắt chảy dài.

Đám đại thần vừa nãy an ủi Thượng thư đại nhân chưa kịp đi, qua cơn ngơ ngác mới suy nghĩ, phi tử trong cung thường thường chưa chết chưa được xuất cung, Lưu thục phi này cứ như thế được Thượng thư đại nhân đưa về nhà, vậy hoàng đế bên kia phải ăn nói làm sao?

Trong toàn triều, mười người thì hết tám người có nữ nhi tiến cung, trong lòng đều biết hoàng đế chưa từng sủng hạnh phi tần nào, cũng biết phi tần ở hậu cung trải qua cuộc sống không bằng ăn mày, thiếu ăn thiếu mặc, không có chỗ ở cố định, hoàng đế tâm huyết dâng trào liền bị bắt đến tra tấn.

Dằn vặt đến chết thì không có, nhưng sống cũng rất gian nan. Nếu bị thương chỉ có thể chờ tự lành, nghiêm trọng lắm mới được truyền thái y đến bảo toàn tính mạng.

Lúc hoàng thượng bắt người 'thị tẩm', chỉ biết liều mạng trốn khắp nơi, mà gia quyến của phi tần như bọn họ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, muốn đưa một chút đồ cho con cũng là nằm mơ giữa ban ngày.

Họ cũng từng nghĩ đưa chút bạc, để người ta đối xử với con mình tốt hơn một chút, nhưng thái giám quản sự hậu cung nhiều như vậy lại không một người dám nhận. Nghe đâu nếu hoàng đế biết, phải chịu cực hình so với chết còn đáng sợ hơn.

Lưu thục phi vậy mà còn có thể sống trở về nhà, chẳng lẽ là do Trấn Bắc tướng quân lừa trên gạt dưới làm sao?

Nếu Lưu thục phi được trở về, vậy... vậy nữ nhi của bọn họ cũng có cơ hội có phải không!

Vệ Hùng khoanh tay nhìn một đám lão thần đỏ mắt quay sang phía hắn, coi hắn như tấm gỗ nổi cứu mạng.

Hắn phóng sát khí, mặt lạnh nhìn Công bộ Thượng thư đã cùng tiểu thái giám đem Lưu thục phi lên xe ngựa, âm thanh lạnh lùng nói: "Đây là ý của bệ hạ."

Vừa nói xong, ánh sáng trong mắt các lão thần chợt tắt. Nếu đây là ý của Trấn Bắc tướng quân, bọn họ còn có cơ hội, nhưng đây là chủ ý của hoàng thượng thì chưa chắc, ai biết có phải y nhất thời nổi hứng hay không.

Một đám người giải tán, ai về nhà nấy. Công bộ Thượng thư sắp đi, lại bị Vệ Hùng kéo về: "Bệ hạ long ân cho phép nữ nhi của ngươi còn sống xuất cung, trong cung sẽ tuyên bố chết bất đắc kỳ tử."

Thượng thư đại nhân sửng sốt gật đầu, vỗ vỗ bả vai Vệ Hùng, xem như cảm tạ hắn đưa nữ nhi ra cửa cung. Lúc nãy lão kiểm tra tay con mình, thấy không có bị thương, liền biết Trấn Bắc tướng quân vừa rồi cũng không có dùng lực thật sự.

Hiện tại thân phận Vệ Hùng chỉ là một đới đao thị vệ, Thượng thư đại nhân mặc dù mặc dù cảm động trong lòng, nhưng cũng không thích hợp làm đại lễ gì.

Lão quay người lại muốn leo lên xe ngựa, Vệ Hùng mắt lạnh nhìn Thượng thư đại nhân ấp úng xoay đi, cười lạnh một tiếng, lôi người trở lại.

Thượng thư đại nhân mặt mờ mịt, ngay cả đám đại thần chung quanh đang định hồi phủ, cũng không rõ ràng cho lắm nhìn Vệ Hùng.

Vệ Hùng mặt âm trầm sâu kín nhìn Thượng thư đại nhân không nói gì. Hắn rốt cuộc vẫn là thống soái trong quân nhiều năm, một chút tức giận đã tỏa áp lực vô cùng lớn, làm Thượng thư đại nhân cũng muốn nhũn cái chân già.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ mãi cũng không rõ, lão chỉ có thể run rẩy hỏi, "Còn có chuyện gì nữa tướng quân?" Hiển nhiên bị dọa đến quên luôn Vệ Hùng đã bị cách chức, còn thuận miệng gọi tướng quân.

Vệ Hùng hùng hổ trách mắng: "Bệ hạ nhân từ, phá lệ cho con gái của ngươi về nhà, ngươi tại sao không biết tạ ơn!"

Câu nói sau cùng là hét ra, khí thế ngất trời. Thượng thư đại nhân bởi vì đứng gần nhất, lỗ tai bị hét tới ong ong, sợ hãi quỳ xuống hướng về phía hoàng cung hô to vạn tuế, tạ chủ long ân.

Một đám lão thần vây xem còn chưa đi đều run rẩy mặt già. Nếu đương kim hoàng đế nhân từ, vậy một đống hình cụ tra tấn kia ở đâu ra, gió lớn thổi tới chắc?

Vệ Hùng hài lòng nhìn Công bộ Thượng thư quy quy củ củ quỳ bái cảm tạ hoàng ân, lúc này mới chịu thả người, ra hiệu cho hai tiểu thái giám, vô cùng thỏa mãn định trở về.

Vệ Hùng vừa đi mấy bước dường như nhớ ra điều gì, sải bước vèo vèo quay lại.

Túm Thượng thư đại nhân đang bò lên xe ngựa lần nữa, ho một cái, nghiêm túc nói, "Sáng mai ngươi lên triều, cách xa ánh mắt bệ hạ một chút."

Nói xong lại cảm thấy mình quá đột ngột, giấu đầu hở đuôi, lại cứng ngắc nói thêm, "Bệ hạ có thể không muốn nhìn thấy ngươi."

Thực ra Vệ Hùng sợ bệ hạ nhìn thấy Thượng thư lại nghĩ đến chuyện này, hỏi hắn xử trí thế nào. Mặc dù bệ hạ đồng ý đưa người cho hắn, nhưng dù sao thả phi tần còn sống về nhà là trái phép.

Một đám người bị Vệ Hùng năm lần bảy lượt xoay vòng vòng, đến khi Vệ Hùng cùng hai tiểu thái giám rời đi, bọ họ ngồi lên xe ngựa về đến nhà, mới thể hồ quán đỉnh nghĩ ra.

Nếu như theo lời nói ban đầu, Vệ Hùng thay mặt hoàng thượng khai ân, vậy câu nói cuối cùng đã bại lộ mấy câu trước đều là nói dối. Trấn Bắc tướng quân bị giáng chức thành thị vệ giấu giếm hoàng đế đem người thả ra, nếu không sẽ không nói Thượng thư đại nhân tránh xa, không để hoàng đế nhìn thấy.

Các lão thần này, ai cũng đã thành tinh cả rồi. Mặc dù không biết Trấn Bắc tướng quân lấy đâu ra lá gan dám can đảm khi quân, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là Lưu thục phi có thể lén đưa ra được, vậy nữ nhi nhà bọn họ cũng có thể bắt chước giống vậy, mang người ra!

Nhất thời xe ngựa trên quan đạo hồi phủ đều phát ra thanh âm hưng phấn đấm vào xe, hoặc là vui mừng đến phát khóc.

Không giống với các quan lại hưng phấn, Vệ Hùng đang trở về trong lòng run rẩy, không phải vì phấn khích mà là có chút lo sợ.

Hắn biết bệ hạ nhà hắn để ý chuyện gì, bởi vì hiểu rõ, cho nên mới dám đoạt kiếm trong tay thiên tử, cũng dám xin người từ chỗ y.

Nhưng xúc động đi qua, đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng đứng, tự tiện thả phi tần vẫn có chút quá phận. Vệ Hùng xoa xoa tay, bị kích thích nên hơi nóng vội rồi.

Nhưng hắn thật sự rất muốn đem tam cung lục viện trên danh nghĩa, kỳ thực là hậu cung như luyện ngục này dọn sạch, bởi vì hắn hiểu rõ, trong hậu cung này, người chịu khổ sở da thịt là phi tần, nhưng nó cũng là lồng giam trói buộc bệ hạ của hắn.

Ngươi nhìn vực thẳm thế nào, nó cũng sẽ nhìn ngươi giống như vậy.

Bệ hạ của hắn tra tấn người khác, nhưng cũng đang vô tri vô giác tra tấn chính mình.

Bây giờ hắn phá giới khi quân cũng đã làm, bệ hạ có xử lý hắn hay không, phụ thuộc vào... tình cảm của người đối với hắn.

Mặc dù Vệ Hùng không dám khẳng định tình cảm này nhiều đến mức nào, có đế vương đa tình lại vô tình như truyền thuyết hay không, nhưng làm gì cũng đã làm rồi, đánh cược một lần vậy!

Vệ Hùng thở ra một hơi, trong ánh mắt như nhìn thấy người điên của hai tiểu thái giám, chạy về phía tẩm cung của đế vương.

Đôi lời editor:

Còn 2 chương nữa thôi là hoàn rồi ^^ Tui sẽ cố hoàn thành, có thể trong hôm nay hoặc ngày mai.

Chương sau chuẩn bị tinh thần ăn cẩu lương tiếp nhé >.<


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện