Mù Quáng Trung Thành

Chương 1


trước sau

Lý Anh chết bởi mưu triều soán vị.

Cả triều văn võ tạo phản tại tiền điện, ngự tiền thị vệ phản bội, y bị ép đến không thể phản kháng. Đối với một hoàng đế bạo ngược khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật như y, có thể nói là vô cùng phẫn uất.

Đủ loại dụng cụ tra tấn y tự nghiên cứu ra, bây giờ lại được dùng trên người y. Thật ra, y cũng không thấy đau đớn mãnh liệt mấy. Cảm giác đó, đã sớm từ lúc được vài tuổi bị mẫu hậu phạt quỳ trong tuyết lớn suốt đêm mà biến mất rồi.

Bá quan văn võ thay nhau giày vò làm nhục y, trong mắt từ đầu đến đuôi đều là vẻ kiêu căng trêu tức.

Y biết tạo nghiệt thì không thể sống, cũng biết thiên đạo luân hồi. Hết thảy tội ác y làm, một ngày nào đó trong tương lai sẽ phải trả cả gốc lẫn lãi. Nhưng y không hối hận. Chỉ có máu tanh và gào thét mới có thể khiến y bình tĩnh đôi chút. Y buông thả mình trở thành quái vật, để đêm đến có thể ngủ yên ổn, tuyệt chưa từng hối hận.

Đối với các đế vương hận không thể đem hoàng lăng trở thành vương cung dưới lòng đất mà nói, chết không toàn thây xem như nguyền rủa độc ác nhất. Nhưng Lý Anh cũng không để ý lắm. Chết cũng chết rồi, dù là quất roi hay phân thây thì có gì khác nhau đâu?

Đầu bị chém treo giữa chợ, để người ta phỉ nhổ cho hả giận. Lý Anh không vui không buồn, cũng chẳng cảm nhận được cái gì gọi là oan ức.

Nhưng không biết vì sao, thây cũng đã phân rồi, nhưng linh hồn vẫn trôi nổi bên cạnh, không được đầu thai chuyển thế.

Cái này chắc là trừng phạt tội ác khi còn sống của mình đi! - Lý Anh nghĩ.

Thật đáng tiếc... Y còn muốn kiếp sau sống trong một nhà dân bình thường, dù là ăn không đủ no vẫn tốt hơn chịu đựng trong hoàng cung lạnh như đầm nước ấy, kinh khủng hệt địa ngục tăm tối.

Quá khó chịu.

Ngày thứ mười ba, Lý Anh nhìn đầu mình bị treo, người người từ thóa mạ, đến bây giờ cũng đã thành nhắm mắt làm ngơ.

Lý Anh đang lạc trôi giữa không trung thầm nghĩ: "May là cuối thu, nếu không còn phải xem đầu mình sinh ra mấy con giòi bọ ghê tởm."

Đến lúc nào mới kết thúc đây? Chẳng lẽ bắt y đợi đến khi tân hoàng lên ngôi, mở lòng từ bi cho phép y bình an xuống mồ mới có thể thoát khỏi tình trạng này, an tâm luân hồi chuyển thế sao?

Hừ! Coi như tên tân hoàng đế muốn nhanh chóng trở về đăng cơ, ít nhất cũng phải ra roi thúc ngựa, chạy chết mấy con mới mới có thể kịp.

Ngày thứ mười lăm.

Lý Anh cuối cùng cũng từ trạng thái uể oải lấy lại tinh thần.

Bởi vì y nhìn thấy có người đi đến phía y, nói đúng hơn là đi đến phía đầu của y.

Người đó mặc áo giáp mũ trụ, hông mang trường đao, cả người đều là vết máu đã khô. Tuy vậy, vẫn có thể từ khí khái anh hùng hừng hực để đoán được đây là một thanh niên.

Trên người thanh niên chật vật như vừa trải qua một trận phá vòng vây kịch liệt, ngẩng lên nhìn đầu của y, lặng người thật lâu. Lâu đến nỗi nếu không phải Lý Anh quá nhàm chán, khó khăn lắm mới có một người tò mò lại gần, y đã sớm mặc kệ hắn.

Thật lâu sau, thanh niên lấy đao chém đứt dây thừng buộc đầu Lý Anh, vững vàng ôm nó vào trong ngực.

Lý Anh cũng bất ngờ mất trọng lượng, ngã xuống bên cạnh thanh niên. Nhìn gần, y không khỏi nhíu mày. Người này khiến y cảm thấy có chút quen thuộc, lẽ nào là một đại thần biết được tin y chết, vội vã trở về tiên thi?

Y chìm vào hồi ức, tìm kiếm trong trí nhớ xem đây là ai. Nhìn cách ăn mặc hẳn là một tướng quân, nhưng tướng quân nào? Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được tên người ta, y dứt khoát không nghĩ nữa, cứ kệ đi.

Lý Anh tràn ngập hứng thú nhìn hắn, xem xem lần này lại là lý do tiên thi mới lạ gì. Thật không dám giấu giếm, mười mấy ngày lạc trôi, không ăn không ngủ, đầu không đụng trời chân không chạm đất, niềm vui duy nhất của y là nhìn người ta lấy đủ loại lý do mắng chửi y.

Nhưng trong nháy mắt Lý Anh nhìn thanh niên, linh hồn bị dọa đến nhảy dựng.

Hắn ôm chặt lấy đầu của y, quỳ trên mặt đất, mất tự nhiên khom lưng, trên cái đầu chết đã lâu lại trải qua đủ loại đánh đập hành hạ thê thảm không nỡ nhìn của y... hôn xuống.

!!!

Mẹ nó đây là cách giải quyết mới lạ gì vậy! Lý Anh cảm thấy nếu linh hồn mình có lông tơ, lúc này đảm bảo đều dựng đứng.

Khẩu vị quá cmn nặng rồi.

Ngay lúc Lý Anh chỉ muốn thanh niên quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, y lại trông thấy hắn chảy nước mắt, hòa với vết máu đục ngầu trên mặt mà rơi xuống đầu người, giống như chảy ra huyết lệ.

Hắn ôm đầu người thật chặt, toàn thân run rẩy, miệng mở mấy lần, cuối cùng vẫn không thể khóc thành tiếng.

Lý Anh nhìn thấy, dường như có thể cảm nhận được tâm tình của thanh niên. Y cảm thấy tim mình cũng mơ hồ đau theo.

Người này tuyệt đối không phải đến tiên thi, mà là thật sự vội vàng trở về chịu tang vì y.

Lý Anh nhớ tới một câu nói từng thấy ở đâu đó rằng, khi đau đến cực điểm, người ta sẽ nghẹn ngào không thể phát ra tiếng.

Mà y lại không hề nhớ được thanh niên này là ai, thật là vừa chua xót vừa buồn cười.

Lý Anh nghĩ muốn nổ đầu, linh hồn cũng càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng ánh mắt vặn vẹo. Từ sau khi tự vẫn, lần thứ nhất y mất đi ý thức.

Lần nữa tỉnh lại, sau lưng thanh niên tụ tập rất nhiều người, là đám đại thần mặc các loại quan phục, quỳ xuống trước mặt hắn dập đầu hô vạn tuế. Sau đó đoàn người chậm rãi tách ra hai bên, một nữ tử tay nâng hoàng bào và mũ bình thiên*, mắt sáng linh động, nói cười tự nhiên chậm rãi đi tới. Nàng nhẹ nhàng hành lễ với thanh niên, hắn chỉ im lặng nhếch lên khóe môi, đáy mắt lại là tro tàn một mảnh.

*Mũ bình thiên (冕旒): mũ miện có chuỗi ngọc của vua chúa, là cái mũ tua rua hay thấy ở trong phim á.

Lý Anh thể hồ quán đỉnh*, cuối cùng cũng nhớ ra thanh niên trước mắt này. Hắn là Trấn Bắc tướng quân Vệ Hùng - người y có chút kiêng kị. Mười mấy tuổi đã ra chiến trường, mấy năm qua lập nhiều kỳ công, vô số người ủng hộ, mơ hồ có thế công cao chấn chủ.

*Thể hồ quán đỉnh (醍醐灌顶): "Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc 'truyền thụ trí tuệ' hoặc 'tâm trí yên tĩnh'." - Trích note của nhà Kurokochii. Trong truyện có lẽ hiểu theo nghĩa thứ nhất, anh thụ đột nhiên thông minh lên =)).

Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, hắn vậy mà tự mình hồi kinh, nhân ủng hộ của toàn triều giành lấy nữ nhân y 'coi trọng'. Cho nên Lý Anh đày tên Trấn Bắc tướng quân xuân phong đắc ý* này đi phía Bắc, cả đời không có thánh chỉ không được trở về kinh thành.

*Xuân phong đắc ý (春风得意): một thành ngữ của TQ, nghĩa bóng của nó chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.

Không nghĩ tới đúng là chó cùng rứt giậu*, Trấn Bắc tướng quân trực tiếp bị y ép tạo phản!

*Chó cùng rứt giậu (狗急跳墙): vì bị đẩy đến bước đường cùng mà làm liều, kể cả điều xằng bậy.

Vậy hành động lúc nãy, đau thương lúc nãy cũng chỉ là làm bộ làm tịch, là đùa giỡn?

Lý Anh đầu đau muốn nứt.

Ánh mắt y vặn vẹo, cảnh tượng lại chuyển. Trấn Bắc tướng quân ra hiệu cho thủ hạ, vây tất cả mọi người trong sân, chậm rãi rút ra trường đao bên hông, giơ cao trước mắt. Không biết hắn lẩm nhẩm cái gì, đao bổ xuống thẳng tắp, chém thiếu nữ trước mắt và hoàng bào thành hai. Khoảnh khắc máu tươi phun đến mặt, Lý Anh nhìn thấy trong mắt Trấn Bắc tướng quân không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có tro tàn lạnh lẽo.

Tiếp sau đó, Lý Anh có thể cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là địa ngục nhân gian. Những trò tra tấn người trước kia của y khi còn sống đều như trò ngây thơ của trẻ con.

Trấn Bắc tướng quân diện mạo dữ tợn, một mình một đao, giết sạch những người vừa dập đầu xưng vạn tuế với hắn, áo giáp lần nữa bị máu văng tung tóe gột rửa sạch sẽ, lộ ra sắc vàng chói mắt ban đầu. Thi thể bị chém ngổn ngang, đưa mắt nhìn qua, xác núi máu biển không có một bộ nào toàn thây.

Nền đá dần dần trở thành biển máu.

Giết đến người cuối cùng, ngay cả thân binh giúp hắn chắn người cũng cố cách hắn thật xa...

Sau đó tầm nhìn bắt đầu mở rộng, Lý Anh không còn bị giới hạn bên cạnh đầu người nữa.

Y lượn lờ bốn phía, trông thấy Trấn Bắc tướng quân giết cả triều văn võ, tự tay đâm chết chính thê của mình. Hắn lấy ơn cứu mạng bức phó tướng không thể trở lại biên cương chống giặc, rồi ôm đầu y, mở hoàng lăng ra sau khi phá vụn cửa vào, nằm bên cạnh thi thể y.

Bá quan trong một đêm bị tàn sát hầu như không còn, biên quan không có tướng sĩ bảo vệ, nước không có chủ, ngoại địch như vào nơi không người. Rất nhanh nước mất nhà tan, đâu đâu cũng chỉ là cảnh hoang tàn.

Trấn Bắc tướng quân lại chỉ ôm thi thể đã bắt đầu hư thối của y, cầm thanh đao đã từng chống giặc đánh đâu thắng đó đâm xuyên tim mình, tự sát ngay bên cạnh thi thể của y.

Lúc lâm chung hắn nỉ non một câu, dọa cho Lý Anh suýt chút nữa hồn phi phách tán tại chỗ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện