Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 392: Con gái của ta thật có hiều


trước sau

Advertisement

Trầm Giai Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Lam Lam, Dì Mộ, Tiểu Tuấn, mọi người đều chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn trước đi.”

Lam Hân nghe vậy, nhìn cô cười cười: “Giai Kỳ, cậu nhắc tôi mới nhớ, giò tôi mới thấy đói bụng, nhưng chúng ta hãy chờ một chút nữa, cha chắc cũng sắp về rồi .”

“Cũng đúng” Trầm Giai Kỳ cũng cười cười, nụ cười của cô rất ấm áp khiến Lam Hân cũng thấy ấm lòng hơn.

Cô nói: “Giai Kỳ, cậu đã mệt mỏi cả ngày, nhanh nghỉ ngơi đi!”

Trầm Giai Kỳ lắc đầu nói: “Lam Lam, tôi không mệt, hiện tại tôi có dì nhỏ hỗ trợ, lại tìm được ba người làm, cả ngày cũng không làm nhiều? Cũng có thể yên tâm về sớm.”

Lam Hân hỏi: “Kinh doanh có tốt không?”

Trầm Giai Kỳ cười cười: “Lam Lam, đều phải cảm ơn cả nhà, vị trí không tồi, công việc kinh doanh rất tốt!”

Có công việc ổn định, mỗi ngày đều có tiền thu vào, tâm trạng của cô dần dần tốt hơn rất nhiều. Giờ cô chỉ mong đứa con trong bụng lớn lên thật khỏe mạnh Lam Hân mỉm cười: “Tốt rồi, dù sao đồ ăn của nhà cậu đều là từ tổ tiên truyền lại!”

Mộ Thanh cũng nói: “Giai Kỳ, hương vị đồ ăn của nhà cháu đúng là chính tông, thời gian càng dài kinh doanh sẽ càng tốt lên”

“Có lời chúc của Dì Mộ, hi vọng tương lai sẽ càng tốt hơn”

Trầm Giai Kỳ vui vẻ đáp Tiểu Tuần ngồi một bên im lặng không lên tiếng.

Ba người trò chuyện tầm nửa giờ, Dịch thiên kỳ cũng trở về.

“Cha đã về.” Lam Hân nói xong liền nhanh tay rót trà cho Dịch Thiên Kỳ.

Dịch Thiên Kỳ nhìn cô mỉm cười đầy yêu thương:”Lam Lam, đã về đây, Kỳ Kỳ không sao chứ?”

Lam Hân nói: “Cha, Kỳ Kỳ không có việc gì, chỉ trầy da, đi bệnh viện thoa thuốc, hiện tại đã ngủ rồi.”

THA8.(… ” Dịch Thiên Kỳ cười cười: “Không nghĩ tới lá gan con nhóc này lớn như vậy, chuyện này mà cũng không dọa được nó.”

Lam Hân cũng cười nói: “Cha, con cũng biết con bé gan lớn , nhưng lúc đó nó không khóc không nháo, cũng vượt ngoài dự kiến của con.”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Kỳ gặp được loại chuyện này, cứ nghĩ con gái sẽ vô cùng sợ hãi chứ?

“Haizz!” Mộ Thanh đứng dậy, thở dài một hơi: “Chỉ cần Kỳ Kỳ không có việc gì là tốt rồi, Thiên Kỳ, ông đi thay quần áo đi, tôi hâm nóng đồ ăn, chờ ông xuống cùng nhau ăn cơm.”

Dịch Thiên Kỳ nghe vậy, giọng điệu có phần trách móc: “Thanh Thanh, đã muộn như vậy rồi, sao còn đợi tôi? Mọi người cứ ăn trước, tôi tự giải quyết được.”

“Ba, như vậy sao được? Mỗi ngày công việc của cha bận rộn như vậy, nhất định phải chăm sóc thân thể., Giai Kỳ mang về rất nhiều đồ ăn ngon, mọi người đang chờ cha trở về cùng nhau ăn đây.”

“Ôi! Con gái tôi thật hiệu thuận, vậy mọi người chuẩn bị đi, cha thay quần áo sẽ xuống nhanh thôi” Dịch Thiên Kỳ cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Nhiều tiền đến mấy cũng không thể mua được những giây phút hạnh phúc như thế này.

Mà hiện giờ ông đang sở hữu những giây phút đó, quả thật vui vẻ hơn bao giò hết.

“Ông đã về ạ.” Tiểu Tuần cũng đứng dậy cười chào hỏi.

“Ừ, Tiểu Tuấn, chờ ông về con có bị đói không?” Dịch Thiên Kỳ cười nói.

“Vâng, có đói cũng muốn chờ ông về nha. Ông giờ đã là chủ gia đình, đợi ông trở về mới có thể ăn!” Tiểu Tuấn nói xong, khóe môi bắt giác nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Dịch Thiên Kỳ nhìn cháu trai, ánh mắt cưng chiều, ba đứa nhỏ, mỗi lần nói chuyện với chúng đều khiến lòng ngọt như như ngâm mật.

“Được, Tiểu Tuấn, cháu nhanh đi rửa tay, chúng ta cùng nhau ăn” Dịch Thiên Kỳ nói xong, vui vẻ trở về phòng thay quần áo.

Lam Hân nhìn một nhà ấm cúng, giờ phút này cảm giác vô cùng mãn nguyện.

Hai mẹ con nhanh tay làm nóng đồ ăn, đặt lên bàn Trầm Giai Kỳ cũng đứng dậy rửa mặt nghỉ ngơi.

Dịch Thiên Kỳ cũng thay xong đồ đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: “Lam Lam, Cần Hi đã đến bãi đậu xe, chuẩn bị thêm một phần cho cậu ấy.”

Dịch Thiên Kỳ vừa nói, Nhạc Cần Hi đã
Advertisement
bước vào.

Lam Hân cười nói: “Cẩn Hi, mau tới đây ăn cơm đi!”

Nhạc Cần Hi vẻ mặt ủy khuất, nén giận nói: “Lam Lam, Dì Mộ, con sắp chết đói rồi. Bảo chú Dịch ăn ở ngoài xong rồi trở về, chú nhất định phải về nhà, bảo đồ trong nhà mới ngon.”

Tóm lại, anh xem như đã nhìn ra, chú Dịch là người nghiện nhà.

Hơn nữa không thể tự kiềm chế.

Lại xem Lam Lam như con ruột, hơi một chút lại Lam Lam, gọi rất thân thiết.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Đúng là tên nhóc cậu còn trẻ, làm sao có thể hiểu được tầm quan trọng của gia đình.Tóm lại, tôi chỉ thích ăn cơm cùng cả nhà. Mọi người cùng nhau ngồi trò chuyện sôi nỗi.”

Nhạc Cần Hi nhìn ông: “Chú Dịch, năm 13 tuổi cháu đã về Trung Quốc du học một mình, xa cha mẹ. Làm sao lại không biết gia đình là quan trọng chứ?”

Nhạc Cẩn Hi nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lam Hân.

Anh cũng muốn có một mái ấm, một mái ấm của riêng mình, và bà chủ của ngôi nhà này thực sự rất muốn đó là cô.

Lam Hân bắt gặp ánh mắt kia, chỉ nhợt nhạt cười cười.

Nụ cười này đối với Nhạc Cần Hi mà nói, lại cách thiên sơn vạn thủy(trăm núi vạn sông, quá xa cách).

Họ đứng mặt đối mặt, nhưng anh luôn cảm giác trái tim hai người cách xa ngàn dặm.

Lam Hân không tình cảm với anh, có lúc anh thật sự bắt lực.

Lam Hân nhìn anh đứng bắt động, gọi: “Cần Hi, mau tới đây ăn đi! Đêm nay vất vả cho anh rồi.”

Nhạc Cần Hi lúc này mới chậm rãi bước tới ngồi cạnh Dịch Thiên Kỳ.

Nhạc Cần Hi nén giận nói: “Lam Lam, xem em đó, còn khách sáo với anh.”

Lam Hân cười cười, không nói gì.

Dịch Thiên Kỳ hỏi: “Cẩn Hi, hay uống chút rượu đi, đêm nay cậu cũng đừng trở về, nghỉ ngơi ở đây đi!”

n HO HA) VÀ náa ” Nhạc Cần Hi cười cười: “Chú Dịch, ý này không tồi, có nhiều đồ ăn ngon như vậy. Cháu cùng chú uống vài ly nhé.”

Mộ Thanh vừa nghe, mỉm cười đứng dậy đi lấy rượu, rót cho mỗi người một ly.

Nhạc Cần Hi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Rượu vừa rót vào miệng, toàn bộ khoang miệng lại được tắm rượu, một dòng điện ấm áp đi xuống cổ họng, xuống dạ dày, dư vị tràn đầy mùi thơm thoang thoảng.

“Chà!Chú Dịch, rượu này không tồi đâu” Nhạc Cần Hi kinh ngạc nhìn qua.

Anh cứ nghĩ Dịch Thiên Kỳ sẽ uống những loại rượu đắt tiền.

Chai rượu này nhìn thì bình thường, nhưng lại rất thơm, không giống những loại rượu anh uống khi đi ngoại giao. Tuy là đó đều là rượu thương hiệu cao cấp nhưng uống không hề thấy ngon.

Còn loại rượu này, một ngụm đi vào cả đời khó quên.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Cẩn Hi, đây là rượu do một người bạn cũ của tôi nấu bằng phương pháp ủ rượu trong đất, có vị êm dịu, sau khi uống không bị chóng mặt, rất êm, cũng là loại rượu tôi thích nhất, nhưng người bình thường cũng mua không được.”

Nhạc Cần Hi vừa nghe, cười dài nói: “Chú Dịch, người bình thường mua không được, nhưng chú có thể mua được nha, lần sau chú Dịch nếu còn mua loại rượu này, nhớ giúp cháu mua thêm một chút, để mang về cho cha, ông cũng thích uống rượu!”

“Đi, lần sau tôi đi, sẽ mang về cho cậu một ít.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện