Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 370: Đúng là mẹ


trước sau

Advertisement

Cuối cùng Lục Hạo Thành cũng mở miệng : “Tử Hoành, chỉ cần mẹ tôi hạnh phúc, ở bên ai cũng được, huống chỉ biết người kia là Dịch Thiên Kỳ, tôi đây càng yên tâm .” Giọng điệu rất nghiêm túc, lãnh đạm, từng câu từng chữ đều nhắn mạnh, khiến người nghe biết được anh quan tâm đến vấn đề này như thế nào.

Mộc Tử Hoành gật đầu: “Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua. Chú Lục cũng đã tái hôn, dì Hứa sao không thể được hạnh phúc chứ? Hã hạ: ⁄:..:° ” Mộc Tử Hoành cười haha, giọng điệu trở nên hưng phấn: “Hạo Thành, chẳng lẽ, nhiều năm như vậy Dịch Thiên Kỳ không có kết hôn, là bởi vì chờ dì Hứa sao? Liệu có chuyện xưa long trời lở đất gì ở đây không?”

Lục Hạo Thành mắt lạnh nhìn qua: “Có thể có chuyện xưa gì chứ? trong ấn tượng của tôi, mẹ tôi cũng không quen ai như vậy”

Mộc Tử Hoành cười rạng rỡ: “Lục Hạo Thành, cậu không biết, cũng không có nghĩa là dì Hứa không biết nha, nói sau, Hơn nữa, Dịch Thiên Kỳ nổi tiếng đứng đắn và tài hoa trong giới kinh doanh , so với bác Lục cũng hơn rất nhiều.

Bác Lục danh tiếng không được tốt , nếu để tôi nói, giám đốc Dịch đúng là người đàn ông không tồi.”

Nếu là thật, thì vẻ mặt Bác Lục hẳn là rất đặc sắc, nhất định rồi, Dịch Thiên Kỳ so với bác ấy tốt hơn bao nhiêu lần.

Quan trọng nhất là, cũng có tiền có thế hơn cả bác Lục, nếu một ngày kia cha của Lục Hạo Thành biết chuyện, không biết mặt sẽ tái mét đến thế nào.

Nhìn thấy Lục Hạo Thành không nói lời nào, anh liền nói: “Lục Hạo Thành, bà phù thủy kia cũng bị chọc cho tức chết.”

Lục Hạo Thành phẫn nộ quát: “Tức chét là tốt nhát.Cũng sạch sẽ!”

Hai người cứ như vậy cậu một câu tôi một câu, nói cho tới hừng đông.

Lục Hạo Thành cảm giác cả đời anh đều chưa nói nhiều như vậy bao giờ.

Nhưng bây giờ nghĩ đến mẹ của mình cũng sắp được tìm thấy, lại tìm được người phụ nữ mình yêu, tâm trạng anh tốt hơn bình thường rất nhiều.

Mộc Tử Hoành nằm mơ cũng không có nghĩ đến có một ngày Lục Hạo Thành cũng sẽ nói nhiều như vậy với anh.

Hơn nữa toàn bộ hành trình đều không nổi giận, đều hòa nhã nói chuyện, còn nói nhiều hơn bình thường, Lục Hạo Thành lúc này giống như một người khác.Cậu ta vẫn không ngủ, mà là nhìn chằm chằm vào nhà Lam Hân.

Sau tám giờ, thấy Dịch Thiên Kỳ đi ra, cách đó không xa có một chiếc xe đến đón ông ta, chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi.

Lục Hạo Thành xem giò , cũng sắp đến lúc Lam Lam đi làm .

Anh nhìn chăm chăm vào cánh cửa, khi nhìn thấy cửa được mở ra, tim anh cũng nâng lên một chút.

Lam Hân trong bộ đồ màu hồng nhạt bước ra , Lục Hạo Thành đang thất vọng thì thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng cũng bước ra.

Lục Hạo Thành lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mộc Tử Hoành nhìn khuôn mặt quen thuộc , ngạc nhiên và phần khích vỗ vai anh: “Lục Hạo Thành, thật sự là dì Hứa! Thật là dì, thật là dì nha!”

“Thật là mẹ sao?” Giọng nói trong trẻo và đầy từ tính của anh đầy khao khát, như thể phát ra từ sâu trong tim.

Lục Hạo Thành mỉm cười nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, hóa ra vô tình, duyên số đã khiến họ gặp nhau.

Lục Hạo Thành yên lặng nhìn hai mẹ con nói lời từ biệt..

Người mẹ mỉm cười từ ái, hạnh phúc nhìn Lam Lam, đôi bàn tay đầy yêu thương ấy khẽ vuốt ve những sợi tóc mai của Lam Lam, như đang cần thận dặn dò điều gì.

Một lát sau, Lam Lam mới vui vẻ rời đi.

Nước mắt Lục Hạo Thành lúc này không kìm được chảy ra.

Hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy mà bao nhiêu năm nay anh vẫn chưa có được Lục Hạo Thành cứ nhìn mẹ quay lưng bước vào nhà, mới áp chế được cảm xúc, trong đầu anh chọt nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến sao mẹ lại giúp mình?

Nói với Lam Lam, anh là người tốt.

Xem ra mây năm nay, mẹ biết, ba anh em Tiểu Tuần là con của Lục Hạo Thành.

Đồng hồ và nhẫn đều chỉ anh mới có, cái nhẫn kia là món quà sinh nhật năm đó mẹ gửi tặng cho anh.

Mẹ đích thân làm ra chiếc nhẫn, sao anh có thể không nhận ra?

Nhìn thấy Lam Hân đang đi về phía họ, Lục Hạo Thành lấy lại tinh thần và nâng cửa kính xe.

Mà ánh mắt của Lục Hạo Thành khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ bé đầy hạnh phúc của cô.

Khuôn mặt luôn tươi cười đó mang đến cho người đối diện cảm giác hạnh phúc và thoải mái.

Lục Hạo Thành lúc này mới cảm thấy thoải mái, giống như mây trắng trời xanh vậy, tất cả đau đớn trói buộc trong lòng giờ phút này hoàn toàn biến mắt.

Lúc này, Lục Hạo Thành cảm thấy toàn thân vui sướng, kích động đến mức không nói nên lời.

Đồng thời trong lòng anh cũng hiểu được, nhiều năm như vậy anh vẫn không tìm được tung tích của mẹ, hóa ra là Dịch Thiên Kỳ đang ở cùng bà.

Người đàn ông này có quyền thế, việc này đối với ông ta mà nói, vô cùng đơn giản!

Bởi vậy có thể thấy được, mấy năm nay Tần Ninh Trăn không hề có tin tức của mẹ anh.

Nhưng lúc đó anh chưa nắm được tin tức về mẹ, nên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhìn thấy Lam Lam đi rồi, Lục Hạo Thành mới chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.

Anh nhìn vào gương chiếu hậu, bóng dáng mảnh mai dần đi xa.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng lưng của Lam Hân, Lục Hạo Thành mới thu hồi ánh mắt.

Lại lơ đãng nhìn về phía cửa, thấy mẹ mang theo Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ ra ngoài.

Bà bà cháu cười đùa trông rất vui vẻ!

Lục Hạo Thành yên lặng nhìn mẹ mình, anh chưa từng thấy trên mặt bà nở nụ cười hạnh phúc như vậy.

Trước đây, khi mẹ bên cạnh anh, bà luôn mang vẻ mặt ủ rũ, hiếm khi cười.

Họ cũng dần đi về phía này, anh lại chậm rãi nâng cửa kính xe lên.

Chờ ba người đi qua, anh lại hé cửa.

“Bà, thật sự không cần đưa bọn cháu đi, cháu và anh đều biết thư viện ở đâu mà. Bà nên đi cùng ông đi, ông đang rất vui vẻ , bà nên ở bên ông nhiều hơn.”

“Nhóc con, sao bà có thể yên tâm để hai đứa tự đi chứ? Bà có thể mua đồ ăn cho các cháu, cũng có thể cùng đọc sách, bà ở nhà cũng nhàn rỗi.

Hai đứa nhóc các cháu cũng không ở nhà cùng ta, một mình bà có thể làm gì chứ?”

“Bà có thể đến quảng trường khiêu vũ, chúng cháu hiện tại đã trưởng thành, có thể tự lo cho mình. Bà nên nghĩ đến bản thân, tìm thêm thú vui cho mình. “

“Con nhỏ này miệng cũng thật lợi hại, đừng nói mẹ cháu , ngay cả ta cũng nói không lại, hạnh phúc lớn nhất của bà, là được ở bên bốn mẹ con cháy, nhìn thấy ba anh em cháu lớn lãi cà ” “Giọng nói càng ngày càng xa, Lục Hạo Thành cũng nghe không rõ.

Nhưng những lời nói vui vẻ và nụ cười hạnh phúc kia cũng đã mang đến niềm vui cho anh.

Anh cứ nhìn bóng lưng ba người họ biến mắt, luyến tiếc thu hồi ánh mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện