Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 326: Âu Cảnh Nghiêu ở hiệu sách gặp được Tử Tuấn


trước sau

Advertisement

“Nhưng mà…… ” Anh ngồi thẳng dậy, “Hạo Thành, Lam Hân đã ở mua cổ phần của công ty nhà họ Khương, xem ra cô ấy cũng rất muốn biết thân thế của mình, muốn tìm ra cha mẹ ruột.

Nhạc Cần Hy đã âm thầm giúp đỡ cô ấy.”

“Ù” Lục Hạo Thành gật đầu, “Nhạc Cẩn Hy đã gặp tôi nói chuyện này rồi, anh ta cũng biết tôi đang điều tra chuyện của Lam Lam nhưng trước hết, chúng ta phải tìm hiểu trước. Điều gì đã xảy ra với Lam Lam năm đó?

Chúng ta đã tốn rất nhiều tiền và nhân lực vào thời điểm đó, nhưng không tìm được Lam Lam.

Chỉ có thể nói, nhà họ Khương gia mang Lam Lam đến một nơi rất xa, chúng ta mới không tìm được, trước đem chuyện này điều tra rõ ràng, bỏ qua những chuyện khác.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, vẻ mặt chấp nhận số mệnh.

Anh nghiêm trang nói: “Lục Hạo Thành, nếu tôi mở văn phòng điều tra thì cậu tính đầu tư bao nhiêu?”

Đột nhiên, văn phòng im lặng như tờ.

Lục Hạo Thành vẻ mặt u ám nhìn anh, môi mỏng nhéch lên một đường vòng cung xinh đẹp nhưng lạnh lùng chói mắt.

“Không muốn” Thản nhiên nói ra, khiến Mộc Tử Hoành lập tức cảm thấy rùng mình.

Mộc Tử Hoành nhanh chóng ngồi dậy, nhìn vẻ mặt lạnh lùng trước mặt, thật muốn tát cho một cái.

“Lục Hạo Thành, cậu uy hiếp tôi sao?” Mộc Tử Hoành cũng nổi giận, anh cũng có năng lực điều tra rất nhiều chuyện, mở văn phòng thám tử thì đã sao?

“Cút, lập tức đi thăm dò. Đừng ở chỗ này chọc giận tôi, cũng đừng trở về làm tôi chướng mắt.” Lục Hạo Thành căm tức.

Vẻ mặt Mộc Tử Hoành nháy mắt trở nên thống khổ: “Lục Hạo Thành, ở cùng cậu, tôi sẽ sớm bị hành hạ đến chết. Trước khi làm việc, hãy cho tôi ăn no bụng trước đã.Nếu bị đói , sao có sức đi điều tra đúng không?”

Mộc Tử Hoành cầm lấy chiếc đũa trong tay anh, mở hộp cơm mà Lam Hân mang tới không thèm nhìn Lục Hạo Thành cúi đầu bắt đầu ăn.

Lục Hạo Thành nhìn một loạt động tác lưu loát, tức giận muốn cầm đồ trong hộp cơm lên đập vào đầu tên kia, đây là đồ Lam Lam vì anh mà chuẩn bị.

Hơn nữa đũa này anh đã nếm qua mấy miếng , tên Mộc Tử Hoành thật đúng là không ngại gì, cầm lấy liền ăn.

Bụng anh vẫn còn đói đây.

“Mộc Tử Hoành, cậu còn liêm sỉ không?” Anh đen mặt gầm lên, hơi thở bá đạo khiến Mộc Tử Hoành hốt hoảng, đem đồ ăn đang nhai nuốt vào bụng, đột nhiên hối hận vừa rồi quá xúc động.

Đúng là nhất thời xúc động, nhất thời tự thiêu mà.

Sao có thể quên đối phương là Lục Hạo Thành chứ?

Cáu kỉnh nhìn qua, ánh mắt khẽ đảo, trong lòng thoáng qua một nụ cười xấu xa lập tức chuyển hướng suy nghĩ của Lục Hạo Thành.

“Đúng rồi, ngày mai tôi đã sắp xếp khách sạn cho cậu rồi, ngay cạnh phòng Lam Hân, hơn nữa là tầm nhìn hướng ra bờ biển, cũng gần với buổi trình diễn, cơ hội tốt đúng không? Cái mặt lạnh băng của cậu, cần phải lãng mạn một chút mới được, đừng dọa cô gái nhỏ chạy mắt.”

Lục Hạo Thành âm trầm nhìn anh, đôi mắt như dao, hận không thể nhìn xuyên qua người đối diện.

Mộc Tử Hoành cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Ai u! Thật là, đồ hẹp hòi, tôi ăn của cậu hai miếng cơm thì làm sao? Hả?” Mộc Tử Hoành giận thiếu chút nữa ném đũa chạy lấy người.

Nhưng anh hiểu được, nếu làm như vậy , ngày mai cũng đừng mong bước vào văn phòng này nửa bước.

Nghĩ đến những cổ phần của mình ở công ty, anh chỉ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác.

Không đúng, Lục Hạo Thành xem anh như tùy tùng sai khiến làm việc, cậu ta chẳng lẽ không có một chút cảm giác áy náy sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại, anh suýt cho mình một tát.

Đối phương là Lục Hạo Thành, anh còn có thể hy vọng xa vời là được cảm kích sao?

Đáy lòng Mộc Tử Hoành thoáng chốc có vô số cảm xúc lan tràn.

Lục Hạo Thành đứng dậy, đi tới bàn làm việc, trầm giọng nói: “Quay về chỗ cậu mà ăn. Đừng ở chỗ này chướng mắt tôi nưa.

Mộc Tử Hoành vừa nghe, cũng không khách sáo, ôm lấy hộp cơm, liền đi đến bàn làm việc khác cách đó không xa.

“Hừ! Ở trước mặt cậu, nhìn bản mặt đen như đít nồi, tôi cũng ăn không vào.” Mộc Tử Hoành vừa đi vừa tức giận nói.

Lục Hạo Thành cau mày, xoa bóp ấn đường.

“Âu Cảnh Nghiêu, một ly cà phê không đường”

“Lập tức mang qua”

Lục Hạo Thành nhíu mày, một tên tẻ nhạt, cũng có nề nếp , giữa bốn người bọn họ có một người như vậy là đủ rồi, Âu Cảnh Nghiêu chính là người như vậy.

“Haizz” Lục Hạo Thành thở dài, mở ra máy tính bắt đầu công việc.

Hai ngày hai đêm không ở đây, sẽ tồn đọng rất nhiều việc.

Nghĩ đến lại thấy mệt mỏi.

Xem ra, chờ sau khi đưa Lam Lam cùng đám nhóc Tiểu Tuấn đón được về nhà, anh có thể bồi dưỡng người nói nghiệp .

Sẽ có thời gian ở cạnh Lam Lam, Lục Hạo Thành trong lòng vui vẻ nghĩ.

Một lúc sau, Âu Cảnh Nghiêu liền bưng cà phê tiến vào, khuôn mặt đẹp trai nhưng vô cảm, động tác tao nhã đem cà phê đặt trước mặt Lục Hạo Thành…

Lục Hạo Thành nhướng mát, liếc anh một cái, hỏi: “Mộ Tử Hoành nói, cậu dốc sức điều tra người âm thầm trợ giúp chúng ta, tìm ra chưa?”

“Vẫn chưa?” Âu Cảnh Nghiêu lạnh nhạt đáp lại.

“Ngay cả địa chỉ cũng không tra ra được?” Lục Hạo Thành có chút nghi hoặc, Âu Cảnh Nghiêu được chuyên gia huấn luyện qua , ngay cả cậu ta cũng không tra được, có thể thấy được kỹ thuật của đối phương đã vượt qua Âu Cảnh Nghiêu .

Lúc Lục Hạo Thành nhắc ly cà phê lên, Âu Cảnh Nghiêu lại mở miệng: “Tôi tìm được một địa chỉ, là ở nước ngoài, có thể là giả, nhưng địa chỉ virus tắn công tòa soạn báo là nhà của Lam Hân.”

Lục Hạo Thành vừa nhấp ngụm cà phê, bị lời cuối cùng của Âu Cảnh Nghiêu làm phun ra.

“Khù khụ_. ” Chưa từng bị thất thố như vậy, sắc mặt Lục Hạo Thành giờ phút này có chút không tốt.

Anh nặng nề đặt chiếc cốc trắng sứ lên bàn làm việc.

Ngắng đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu, nhấn mạnh từ chữ: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nói lại xem, địa chỉ ở đâu?”

Âu Cảnh Nghiêu mặt vẫn đơ như cũ, nói: “Ở nhà của Lam Hân “Cậu chắc chắn.” Lục Hạo Thành đột nhiên có chút không bình tĩnh.

Lam Lam lúc ấy đã đến công ty , hơn nữa, ài năng vi tính của cô ấy cũng không hơn Âu Cảnh Nghiêu được.

Âu Cảnh Nghiêu hơi nheo mắt nói: “Cho nên tôi cũng thấy lạ.

Nhưng mà ngày hôm qua tôi đến hiệu sách, đã gặp một người.”

“Ai?” Lục Hạo Thành tò mò.

Âu Cảnh Nghiêu này nói chuyện đều thích úp mở.

Thật sự làm người nghe muốn đấm cho một cái, cậu ta không thể nói luôn một lần soa?

“Đứa con của Lam Hân.”

W2 EU TẠP ” Lục Hạo Thành mê mang .

Sao lại dính đến con của anh vậy?

“Đứa nào?” Lục Hạo Thành nhịn không được hỏi.

“Không rõ?” Âu Cảnh Nghiêu trả lời thành thật.

Lục Hạo Thành nhẫn nhịn nồi điên, cần thận suy nghĩ lại một chút, đúng rồi, ngày hôm qua Kỳ Kỳ cùng Tiểu Tuấn đi hiệu sách, có nghĩa là, người mà Âu Cảnh Nghiêu gặp là Tiểu Tuần.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện