Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 324: Vì sao anh không quản được miệng mình chứ


trước sau

Advertisement

Lam Hân mang theo cơm hộp đi đến văn phòng của Lục Hạo Thành.

Chuyện hôm nay cô vô cùng biết ơn anh, nếu không nhờ anh che chở, cô hiện tại đã phải đau đớn nằm trong bệnh viện.

Nhưng khi đến cửa phòng làm việc của Lục Hạo Thành, cô lại có chút bồi hồi.

Cô đứng trước cửa tầm 3 phút, mới có thể bát lực rũ bỏ mọi suy nghĩ tồi tệ trong đầu.

Cô đưa tay lên và gõ cửa văn phòng.

“Vào đi” Giọng nói nhàn nhạt, từ tính hấp dẫn Lam Hân nghe thấy giọng nói này, trái tim không nghe lời của cô lại trở nên khẩn trương.

Đầy cửa bước vào, nhìn thấy Lục Hạo Thành vừa từ phòng tắm đi ra.

Chiếc áo sơ mi thủ công đắt tiền còn chưa kịp cài cúc, lộ ra cơ ngực rắn chắc, mái tóc còn vương bọt nước, toàn thân anh lộ vẻ quyến rũ chết người.

Lam Hân trừng lớn mắt, rất nhanh xoay người sang chỗ khác.

Lục Hạo Thành thấy cô căng thẳng, cười cười xấu xa.

Anh cài cúc rồi đi về phía cô, hai cúc trên cùng, anh cố tình không cài.

Một hơi thở mát lạnh truyền đến, lập tức vây quanh Lam Hân.

Tim cô đập nhanh, cô tiến lên vài bước, Lục Hạo Thành cũng nở nụ cười xấu xa theo sau.

Tựa hồ không muốn để cô trốn tránh, muốn cô cảm nhận được hơi thở của anh.

Lam Hân tự mắng bản thân, cô, cô là tới đưa cơm cho anh, cô căng thẳng cái gì chứ?

Cô nhanh chóng xoay người, một bóng đen bao phủ toàn thân, hơi thở xâm lược phả vào mặt.

Giây tiếp theo, trán cô đập vào lồng ngực mát lạnh của Lục Hạo Thành.

À9, ” Cô sửng sốt một chút, không khỏi lui về phía sau Á.

mây bước.

Lục Hạo Thành phản xạ nhanh, vươn cánh tay dài ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, ôm trọn cô vào lồng ngực.

Với cú va chạm nhẹ nhàng của cô, trái tim anh cảm xúc mênh mông, một luồng nhiệt nóng bỏng khó có thể dập tắt, nh vô cùng lưu luyến sự dịu dàng này.

“Ha haE 5c ” tiếng cười dễ nghe của Lục Hạo Thành quanh quần bên tai.

“Cô ngốc, em khẩn trương cái gì? Tôi cũng không ăn thịt em”

Lam Hân nhướng mày, hờn dỗi trừng mắt, “Lục Hạo Thành, ai, ai khẩn trương?”

Lục Hạo Thành nhìn cô kiêu ngạo, khóe miệng nở cười càng sâu.

Bàn tay thon dài như ngọc vuốt cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ đang giận dỗi, môi hồng hào tỏa ra ánh sáng như pha lê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ, cảm xúc lẫn lộn hòa vào nhau, vẻ đẹp khiến người ta không thể rời mắt.

Anh hơi cúi đầu, đôi môi gần như kề sát vành tai cô, giọng nói tà mị: “Lam Lam, chẳng lẽ là tôi sai rồi, em không phải căng thẳng, mà là muốn được ôm ấp sao?”

Lam Hân tức giận nhìn anh, nhìn thấy vẻ cuồng nhiệt trong ánh mắt kia, cô hơi sửng sốt nhanh chóng đầy anh ra, lập tức cách xa ba bước.

Một cảm giác mất mát tràn ngập trong tim Lục Hạo Thành.

“Lục Hạo Thành, anh nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ trong đầu đàn ông các anh, chỉ có rục rịch mấy suy nghĩ đen tối khi gặp phụ nữ thôi sao? Hả?” Cô đang muốn chống nạnh để đề cao khí thế bản thân.

Tay vừa động, mới nhận ra mình vẫn đang cầm hộp cơm trên tay.

Lục Hạo Thành đang định nói chuyện thì đột nhiên thấy cô lướt qua anh.

Đặt hộp cơm trưa lên bàn.

Quay đầu lại nhìn anh nói: “Lục Hạo Thành, vừa rồi anh giúp tôi, thật sự vô cùng cảm tạ, tôi mang cơm cho anh, anh ăn cơm trước đi! Chúng ta cũng coi như trong sáng.”

“Trong sáng?” Lục Hạo Thành nhìn cô thật sâu, cười bí hiểm.

Lam Lam, hai chúng ta vừa sinh ra đã quan hệ không minh bạch sao 2 “Có qua có lại” Lam Hân bỗng nhiên cảnh giác nhìn anh.

Cô hiểu tính cách của anh ở một mức độ nào đó, nếu không nhân cơ hội ra thêm vài điều kiện sẽ không phải là Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nheo mắt: “Lam Lam, cứ như vậy không xong thể được, đêm nay cùng ăn cơm đi.”

Lam Hân đáy lòng oán thầm: nhìn xem, cô đúng là thầy tướng số, Lục Hạo Thành tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Cô nhướng mày nhìn anh với vẻ tiếc nuối: “Giám đốc Lục, tôi đêm nay đã có hẹn”

“Cùng ai?” Lục Hạo Thành phản ứng có điều kiện hỏi đến.

“Con trai, con gái tôi.”

Tê ” Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành cũng nhân cơ hội nói: “Tôi cũng đi”

Lam Hân vừa nghe, lui ra phía sau từng bước.

Nhìn đôi mắt sâu thẳm như một hồ nước lạnh tỏ vẻ khó hiểu, lằng lặng dõi theo, tựa như ngôi sao xa xăm, dường như đang ở trước mặt, nhưng lại khó có thể vươn tới.

Lục Hạo Thành nhìn cô chằm chằm nhìn mình, trong mắt lóe lên tia nóng không thể khống chê.

Lam Hân thấy vẻ mặt anh thay đổi, lập tức hoàn hồn: “Anh đi làm gì?”

“Đương nhiên là đi cùng mọi người.” Lục Hạo Thành vẻ mặt đương nhiên.

“Không cần, ai muốn anh đi cùng”

Cô nào có hẹn gì đâu chứ.

Cô tan ca xong, sẽ qua quận Giang Phổ, giúp Giai Kỳ sửa sang, dọn đẹp lại cửa hàng.

Ngày hôm qua đã sắp xếp được một chút, hôm nay còn phải dọn dẹp thêm chút nữa mới ổn.

“Tôi cũng đi!” Lục Hạo Thành vẻ mặt cố chấp nhìn cô, ra vẻ không thể không đi.

“Đi, tan tầm đi theo tôi” Lam Hân đáy mắt xẹt qua chút giảo hoạt.

Nếu anh muốn đi thì để anh đi, cô đang lo không có cu li hỗ trợ đây.

“Được” Lục Hạo Thành lằng lặng nhìn cô một cái, lúc này mới xoay người đi ăn cơm.

Anh mở hộp cơm ra, thấy đó là món anh thường thích ăn, anh khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một phần chấp niệm.

“Lam Lam, em ăn chưa?” Anh hỏi.

“Tôi ăn rồi, trở về phòng làm việc trước, anh từ từ ăn!” Lam Hân nhìn qua rồi xoay người rời đi.

Thực ra, cô muốn hỏi Lục Hạo Thành chuyện xảy ra vừa rồi.

Nhưng sau khi nghĩ lại, lời đến bên miệng vẫn không thốt ra được.

Lục Hạo Thành cũng là một người sáng suốt, biết phân biệt phải trái.

Nghe đồn thủ đoạn thủ đoạn cũng mạnh mẽ quyết liệt.

“Lục Hạo Thành, tôi báo cáo với cậu, tôi đã hỏi qua Thảm Nghệ Lâm, hỏi vì sao cô ta hắt nước xoài lên người Lam Hân, là do Cố An An nói cho cô ta chuyện Lam Hân dị ứng xoài.

Thật đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, chính mình từ tìm đường chết, còn không quên kéo theo một người khác.”

Mộc Tử Hoành bước vào cúi đầu lẫm bầm một mình, khi ngẳng đầu lên thì đột nhiên thấy Lam Hân đã ở nơi này.

Giống như nhìn thầy ác ma, sắc mặt anh trở nên trắng bệch.

“Lam Lam Lam Lam. ….. quản lý, cô cô cô cô……. sao cô ở trong này?” Mộc Tử Hoành cảm giác bản thân nói một từ nào cũng cực kỳ khó khăn.

Quay qua nhìn về phía Lục Hạo Thành, chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh như đao đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh lên tia sáng đáng sợ.

Anh rụt cỗ ngay lập tức.

Vì sao anh không thể quản nỗi cái miệng của mình chứ?

Lục Hạo Thành từ đáy lòng nguyền rủa: “Lắm miệng”

pH À..:… ” Lam Hân nhìn bộ dạng của Mộc Tử Hoành nhịn không được mà bật cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mộc Tử Hoành thát thó.

Mộc Tử Hoành cũng phụ họa cười “Ha ha……”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện