Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 321: Anh điên rồi


trước sau

Advertisement

Tuy nhiên, anh vẫn như cũ quan tâm đến mọi thứ về Lam Lam.

Trên đường về nhà, tâm trạng Lục Hạo Thành rất nặng nè, dọc đường đi, trong đầu luôn quanh quần lời nói của Nhạc Cần Hy.

Vừa tới biệt thự đã thấy một chiếc Audi màu đen đậu trước của.

Dưới vài ngọn đèn đường tối, một bóng lưng cô đơn tựa vào xe, khói thuốc bay quần quanh Lục Hạo Thành nhìn qua, là Cố Ức Lâm.

Anh điều chỉnh cảm xúc, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lẽo như thường lệ đi đến cạnh Cố Ức Lâm, càng tới gần, càng cảm nhận được nỗi buồn sâu kín toát ra từ người kia.

“Ức Lâm, có việc gì sao?” Giọng điệu của anh luôn thờ ơ.

Cố Ức Lâm ngẳng đầu, châm một điều thuốc, mới nhìn Lục Hạo Thành: “Hạo Thành, đêm nay tôi thấy Giai Kỳ cùng mọi người ăn cơm, cậu cũng quen Giai Kỳ sao?”

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Cô ấy là bạn của Lam Hân, tình cờ gặp, liền cùng nhau ăn bữa cơm.”

Cố Ức Lâm mặt không chút thay đổi gật đầu, ánh mắt có chút trống rỗng, và sự đau khổ khó che dấu.

“Cô ấy có khỏe không?”

“Rát tốt” Lục Hạo Thành đều đều trả lời.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ kia, Lục Hạo Thành cảm thấy rất khó chịu.

Cố Ức Lâm cũng là kẻ sỉ tình, nhưng là trứng chọi đá.

Cậu ta lụy tình nhưng lại không đủ can đảm để đấu tranh với Bác gái Có.

Anh nhướng mày nói: “Ức Lâm, chúng ta xem như là cùng nhau lớn lên, cậu thật sự cứ như vậy bỏ qua hạnh phúc của bản thân sao?”

Cố Ức Lâm kiêu ngạo, đơn độc đột nhiên hoảng hốt “Không phải, nhưng thái độ của mẹ tôi rất kiên quyết? Hơn nữa gần đây bà ấy mua một khu đất ở gần khu phụ cận Giang Phổ, chúng tôi mỗi ngày đều rất bận, tôi muốn đợi chuyện này qua đi, sau đó đề nghị ở riêng…..

“Ở riêng?” Lục Hạo Thành đột nhiên ngắt lời anh, khóe miệng nở nụ cười giễu cọt.

“Đúng” Cố Ức Lâm nặng nề gật đầu, ánh mắt lý tràn đầy kiên định, đây là đường lui anh nghĩ cho bản thân, chỉ có như vậy anh mới có thể ở bên Giai Kỳ.

Khuôn mặt tuần mỹ của Lục Hạo Thành đột nhiên phủ một tầng sương lạnh: “Ức Lâm, việc cậu muốn ở riêng là không có khả năng, hơn nữa, hiện tại Trầm Giai Kỳ cũng không nhất định sẽ trở về bên cậu.”

“Vì sao?” Cố Ức Lâm bối rồi nhìn lại.

Lục Hạo Thành châm chọc nói: “Ức Lâm, nếu cậu không bảo vệ được Giai Kỳ, thì đừng đến tìm cô ấy, cậu không biết mẹ và em gái mình là người thế nào sao?”

Lục Hạo Thành nhìn chằm chằm anh ta, không thèm nói thêm gì nữa, xoay người liền rời đi.

Lời xúc phạm của Cố An An, lời nói của Cố phu nhân làm tổn thương người ta đến tận xương tủy, chỉ cần là con người có máu thịt, cả đời đều không quên được.

Cố Ức Lâm nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh, cau mày hỏi: “Mẹ và em gái?”

Nhanh chóng đuổi theo, ngăn cản Lục Hạo Thành, Có Ức Lâm vội vàng hỏi: “Hạo Thành, lời cậu vừa nói có ý gì? Chẳng lẽ cậu đã nhìn được hay nghe được cái gì?”

“Tránh ra!” Lục Hạo Thành ánh mắt lạnh lùng nhìn qua.

Đối với chuyện của anh ta, anh cũng không có gì tư cách nói, chính chuyện của bản thân anh còn đang rối tung lên đây.

“Hạo Thành, cậu cũng nói chúng ta là anh em cùng nhau lớn lên, nếu Tiểu Ức còn sống, chúng ta cũng có thể trở thành người một nhà, chẳng lẽ cậu muốn thấy tôi hạnh phúc sao?”

Cố Ức Lâm kích động nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành khẽ mím môi, “Ức Lâm, Lam Lam còn sống, các người vì sao một đám đều cho rằng cô ấy đã chết chứ?

Nếu cô ấy nghe được nhưng lời này, không biết sẽ đau lòng đến thế nào?”

“TöI 1c ” Cố Ức Lâm nghẹn ngào, “Nhưng mà Hạo Thành, đã nhiều năm trôi qua…”

“Dù đã qua bao nhiêu năm, cậu cũng không nên từ bỏ, đúng không?” Lục Hạo Thành lại tức giận ngắt lời “Còn nữa, Ức Lâm, hạnh phúc cần chính bản thân đấu
Advertisement
tranh, nhớ kỹ những người khiến cậu đau không thở nổi đó đi, bởi vì chính họ sẽ dạy cho cậu cái gì gọi là tàn nhẫn hay độc ác.”

Lục Hạo Thành nói xong liền lướt qua anh ta, sải bước rời đi.

Cố Ức Lâm không giống anh, rời khỏi nhà họ Cố, anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu, quá trình này sẽ rất khó khăn.

Cố phu nhân muốn anh ta có thể kết hôn với một vị tiểu thư môn đăng hộ đối, nên chắc chắn sẽ không nhượng bộ.

Sự cố chấp của Lâm Mộng Nghị, anh đã từng thấy qua.

Cố Ức Lâm vẫn nhìn bóng lưng Lục Hạo Thành rời đi, trên mặt vẫn duy trì vẻ đau khổ tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nhích từng bước cứng ngắc ngồi vào trong xe, phiền não hút thêm một điều thuốc rồi mới lái xe đi khỏi.

Chết tiệt, tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

Cố Ức Lâm đau lòng mím chặt môi mỏng, lái xe cực nhanh..

Có tiếng còi dài trên con phố rộng …

Cắt qua bầu trời đêm cô đơn!

Bầu trời đầy sao lẻ loi, ánh sao mờ ảol Sáng sớm hôm sau, Lam Hân đúng giò tới văn phòng.

Ninh Phi Phi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu cho cuộc họp Ninh Phi Phi nhìn Lam Hân, mỉm cười đi tới:”Quản lý Lam, chào buổi sáng, đây là tư liệu cần trong cuộc họp hôm nay “

Lam Hân nhìn cô cười: “Cảm ơn Phi Phi, chúng ta đi họp trước.”

“Được, Quản lý Lam, thư ký Âu nói, hôm nay giám đốc Lục có một cuộc họp thường lệ, sau khi kết thúc hội nghị, muốn tới phòng họp chung để họp.” Ninh Phi Phi mỉm cười, làm việc với Lam Hân, cô cảm thầy không quá căng thẳng..

“Được” Hai người cùng nhau đi thang máy xuống. phòng họp.

Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành hôm nay đến rất sớm, so với Lam Hân còn sớm hon.

Hai người ngồi trong văn phòng trò chuyện.

Lục Hạo Thành liếc nhìn Mộc Tử Hoành đang lướt wechat, không hài lòng nói: “Mộc Tử Hoành, cậu một ngày lướt bao nhiêu lần vòng bạn bè của Cẩn Nghiên hả? Buổi tối lướt đến nửa đêm, giò đi vào văn phòng cũng vẫn lướt à?”

Mộc Tử Hoành vừa bận rộn chuyện của mình vừa liếc nhìn anh, cũng không nỗi giận, chỉ vào vòng bạn bè của Nhạc Cẩn Nghiên, cười nói: ” “Lục Hạo Thành, cậu không muốn xem ảnh trang điểm của con trai cậu sao? Đứa con này của cậu, quả thật rất đẹp trai đấy.”

Lục Hạo Thành vừa nghe xong liền nhìn điện thoại di động.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của con trai, khóe miệng thoáng hiện lên ý cười.

“Cũng không nhìn xem là con của ai?” Lục Hạo Thành vẻ mặt tự hào.

Mộc Tử Hoành lườm anh, trào phúng nói: “Lục Hạo Thành, cậu nhất định phải ở trước mặt con cún độc thân như tôi ra vẻ như cậu sao?”

Lục Hạo Thành cười tự đắc nhướng mày: “Mộc Tử Hoành, tôi có cái để kiêu ngạo? Tiền đề để có thể kiêu ngạo chính là, phải có những cái xứng đáng”

“Được được, cậu có cái xứng đáng, cậu cứ điên cuồng đi!” Mộc Tử Hoành không thể phản bác, Lục Hạo Thành chính là có cái để kiêu ngạo.

Lục Hạo Thành suy nghĩ một lúc lại nói: “Tử Hoành, họ Có hiện đang tập trung vào bất động sản, cậu điều tra khu đất ở Giang Phổ của họ đi.

Địa bàn ở khu Gian Phổ là của Dịch Thiên Kỳ, nếu có thể kiếm tiền ông ta sao có thể để người khác hót tay trên chứ?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện