Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 306: Đủ các loại quà tặng


trước sau

Advertisement

Tối hôm qua nhìn ông ăn rất vui vẻ, hôm nay sẽ làm lại cho ông ấy vậy Vừa đúng mười hai giờ, Dịch Thiên Kỳ luôn luôn tuân thủ thời gian đúng giờ tới nhà Lam Hân.

Cũng có một chiếc xe tải của một công ty nội thất dừng trước nhà Lam Hân.

Lam Hân mỏ của ra đón.

“Chú Dịch, chú đến rồi.”

“Lam Lam, đến đây, cháu gọi Tiểu Tuần cùng Kỳ Kỳ đi ra, để bọn dọn đồ đạc ở nhà trước, sau đó dọn đồ mới. Đều là đồ đạc đã qua xử lý, sau khi dọn ra là có thể dùng được.” Dịch Thiên Kỳ cười nói.

Lam Hân vẻ mặt cảm kích: “Được. Chú Dịch, cám ơn chú.” Lam Hân vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hai đứa ra ngoài sân chơi.

Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ cũng ngoan ngoãn chạy ra ngoài, hai anh em chạy qua góc sân chơi.

Lam Hân cũng tránh đường, để cho nhân viên chuyển đồ vào.

Nhà họ mới chuyển đến đây, nhiều đồ đạc chưa dùng đến, không có nhiều đồ, giờ thay đồ mới cũng đỡ vất va.

“Chú Dịch, tối hôm qua cháu chỉ nói giỡn, chú làm thật hả?”

šin ni ” Dịch Thiên Kỳ vui vẻ “Lam Lam, mặc kệ cháu nói giỡn hay không, là chú muốn tặng cho mọi người, không phải đã nói với cháu là chú có rất nhiều tiền, đừng có tiết kiệm thay chú.”

Lam Hân cũng bị lời ông nói chọc cười, cô cười tủm tim hỏi: “Chú Dịch, chú thích khoe khoang sự giàu có như thế này có tốt không?”

“Có gì không tốt? Chú chỉ nói thật mà thôi”

“Đúng vậy, chú Dịch là ông trùm bất động sản.” Lam Hân cười.

Người vừa có tiền vừa tốt bụng như chú Dịch, sao mẹ lại nhẫn tâm để ông ấy chờ nhiều năm như vậy?

Lam Hân đột nhiên tò mò hỏi: “Chú Dịch, hai người có phải hẹn hò rồi không? Mẹ cháu tối qua nấu cá cũng không bỏ hoa tiêu đó.Chính là cố ý chuẩn bị cho chú, hai người từ lúc đó có phải hay không……. _ Lam Hân cười muốn nói lại thôi, khoa tay múa chân trước mặt Dịch Thiên Kỳ.

Dịch Thiên Kỳ vừa nghe, cũng mặt mày hớn hở, ánh mắt thần bí nhìn cô: “Con nhóc, chú đời này không dễ dàng, vì chờ mẹ cháu gả cho tôi, đều đến già rồi.

Mẹ cháu hiện tại mới cho chú chút cơ hội, cho nên chú phải nắm chắc, dùng sự chân thành để lay động bà ấy.”

Lam Hân không ngừng gật đầu, “Chú Dịch, cháu đứng về phía chú, nếu mẹ đồng ý gả cho chú, cháu tán thành cả hai tay.”

“Thật sự?” Dịch Thiên Kỳ híp mắt nhìn cô.

“Vâng! Chú Dịch, so với vàng còn thật hơn.” Lam Hân gật đầu khẳng định.

“Chỉ cần mẹ hạnh phúc là cháu vui rồi.”

“Cô gái nhỏ, chú thích chính là lòng tốt và sự hiếu thảo của cháu.” Dịch Thiên Kỳ hài lòng.

Chợt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đi tới đây,ông nheo mắt nói: “Lam Lam, lại có người đến “

Lam Hân ngắng đầu nhìn qua, vừa thấy xe của Mộc Tử Hoành, cô cười cười.

“Chú Dịch, là Mộc quản lí của công ty cháu, cháu qua xem một chút.”

“Đi, Lam Lam, chú cũng đi cùng, chú cũng quen cậu ta, qua chào hỏi một lát.”

“Được!” Lam Hân gật đầu, hai người đi về phía xe của Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành tự mình lái xe qua chuyển quà.

Nếu anh không tự mình lại đây một chuyền, Lục Hạo Thành thế nào cũng không sẽ yên tâm.Cho nên vào cuối tuần, anh cũng chỉ có thể cam chịu bán mạng.

Thấy bị xe tải chắn đường, xe anh chỉ có thể dừng lại phía sau.Từ xa, đã thấy Lam Hân đi tới.

Vừa nhìn tới Dịch Thiên Kỳ, anh cau mày, giám đốc Dịch sao cũng ở nơi này?

Dịch Thiên Kỳ này trong giới kinh doanh, quanh năm không máy ai có thể thấy mặt, cùng Lam Lam nhìn lại khá thân quen.

Anh mỏ cửa bước ra khỏi xe, mỉm cười với Lam Hân và Dịch Thiên Kỳ.

“Lam Lam, giám đốc Dịch.” Anh mở miệng chào hỏi.

“Ò, Mộc quản lý, đã lâu không gặp.” Dịch Thiên Kỳ cười nói.

Mộc Tử Hoành nói: “Giám đốc Dịch, đã lâu không gặp “

Lần trước trong một buỏi tiệc, Mộc Tử Hoành cũng không có cùng ông giao tiếp.

“Giám đốc Dịch và Lam Lam có quen biết hả?” Mộc Tử Hoành nói xong, nhìn thoáng qua Lam Hân.

Dịch Thiên Kỳ ánh mắt ôn hòa nhìn qua Lam Hân, cười nói: “Quen biết cũng được bảy năm nhỉ? Nó cũng như con gái tôi, không có việc thì qua nhà nó ăn cơm ké.”

Con gái?

Mộc Tử Hoành có chút không nuốt nổi tin tức này.

Cả người ngơ ngác đứng ngốc tại chỗ.

Lam Hân cũng kinh ngạc nhìn ông.

Nhưng nghĩ lại, Dịch Thiên Kỳ rõ ràng rất giàu có nhưng lại không lấy vợ sinh con, đây cũng là một truyền thuyết bí ẩn trong giới thượng lưu.

Không ai biết tại sao ông ta không lấy vợ?

Chỉ biết rằng ông ta có rất nhiều tiền.

Trước truyền thông, người trong cuộc chỉ giữ im lặng, một số phóng viên đã mạnh dạn đặt câu hỏi này khi phỏng vắn.

Ông ta cũng chỉ cố tình tránh đi.

Nếu người trong giới kinh doanh biết Lam Hân là con gái ông, thì giá cổ phiếu tập đoàn Lục Thị của bọn họ chắc sẽ bùng nổ.

Mộc Tử Hoành đột nhiên cảm thấy, Lam Hân đúng là ngôi sao may mắn của Lục Hạo Thành nha.

Có Dịch Thiên Kỳ này, về sau tiền đồ của tập đoàn bọn họ sẽ có một tương lai tươi sáng nha.Mộc Tử Hoành trong lòng tự tưởng tượng.

Anh cười tủm tỉm nhìn Lam Hân giống như nhìn thấy một gốc cây rụng đây tiền.

Thậm chí còn chờ mong tương lai tươi sáng của tập đoàn Lục Thị sắp đến.

“Lam Lam, giám đốc Lục chuẩn bị quà cho cô, tôi giúp cô chuyền vào.”

Dịch Thiên Kỳ vừa nghe, cười khách sáo: “Mộc quản lý, không cần phiền cậu, cậu chuyển đồ xuống xe trước, đồ đạc chuyển xong tôi sẽ bảo nhân viên mang “

vào.

Mộc Tử Hoành liếc mắt nhìn trước cửa nhà, anh hiện tại chuyển đồ vào, thật đúng là không đường để đi.

“Cũng đúng!” Mộc Tử Hoành nói xong, liền mở cốp xe chuyển đồ xuống.

Lam Hân nhìn qua, có hai cây phú quý, một số cây thân gỗ nhỏ, có bích họa, thủy trúc, rất nhiều đồ vật nhỏ linh tinh.

Ngoài ra còn có đồ chơi trẻ em và búp bê vải, Lam Hân nhìn thấy, quả thực không thẻ tin được, Mộc Tử Hoành quan tâm đến máy đứa nhỏ chắc còn hơn cha của chúng.

Làm thế nào anh ta lại có thể nhét nhiều thứ vào xe của mình như vậy?

Những thứ này tuy không có giá trị nhiều, nhưng lại chạm đến trái tim Lam Hân.

Cô ấy cần những cây này để trang trí trong sân và trên ban công ở tầng thượng.

“Mộc quản lí, cám ơn anh, cũng cảm ơn giám đốc Lục!” Lam Hân cười nói.

Mộc Tử Hoành liếc nhìn những thứ lộn xộn trên mặt đất, nhìn những thứ Dịch Thiên Kỳ đã gửi qua, hai chữ, xấu hỗ.

Tuy nhiên, những thứ này đều được Lục Hạo Thành lựa chọn cần thận, đều là tâm huyết của anh.

May mắn thay, Lam Hân trông rất vui vẻ, anh cũng an tâm.

“Lam Lam, vậy tôi về trước.”

“Mộc quản lý, ở ăn cơm trưa đi!” Lam Hân nói.

“Không được, tôi còn có chuyện, sau này lại đến.”

Anh cũng muốn lưu lại ăn bữa cơm, thuận tiện hỏi thăm tình hình Cần Nghiên, đêm qua gửi tin nhắn như đá chìm đáy biển, hôm nay cô ấy cũng không trả lời tin nhắn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện