Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 243: Thế còn hơn là cậu không có tâm


trước sau

Advertisement

Khắp người Lam Hân toát ra hơi thở của sự thuần khiết, hoạt bát, đôi mắt to, long lanh sáng ngời, mỉm cười nhìn con trai.

Lam Tử Tuấn khẽ nheo mắt lại, đôi mắt đen láy đáng yêu, nói: “Chỉ cần mẹ vui là được.”

Cậu rất hiếm khi thấy được vẻ ngoài trẻ trung, sôi nồi này của mẹ.

Lúc vui vẻ, trông mẹ tràn đầy sức sống, chỉ nhìn thôi cũng đủ xuyến xao.

“Tiểu Tuấn, tạnh mưa rồi, mẹ con mình về nhà thôi.”

Lam Hân đặt tách cà phê xuống bàn, cười nói.

“Vâng!” Lam Tử Tuấn đứng dậy, liếc nhìn gia đình ba người ngoài cửa.

Tranh thủ lúc mẹ đi vệ sinh, cậu cũng đã lén chụp ảnh ba người họ.

Cậu chu môi cười rồi cùng mẹ bước ra ngoài.

Một đêm say giác! Ngày hôm sau, Lam Hân cùng Lam Tử Tuấn đến nhà mới, cô đã đi xem nhà mới cùng với Nhạc Cần Hy, cũng nhờ có Nhạc Cần Hy giúp đỡ nên thủ tục sang tên cũng được hoàn thành nhanh gọn.

Nhà mới cũng bắt đầu được sửa chữa lại, Lam Hân đến ngân hàng kiểm tra lại tiền tiết kiệm, cộng lại vừa đủ trả tiền nhà, không cần vay, cảm giác như nhà bỗng dưng tự rơi vào tay mình vậy, cô vui mừng nói chuyện không ngót.

Nhạc Cần Hy và Lam Tử Tuấn chưa bao giờ thấy cô ấy hạnh phúc như vậy.

Lam Hân thấy mình thật sự rất hạnh phúc.

Trong khi Lam Hân vui mừng hạnh phúc thì Lục Hạo Thành lại đang ủ rũ, chán nản.

Hôm qua anh đã bám lấy mẹ con Lam Hân suốt cả ngày, hôm nay không tìm được lý do gì để đi cùng nữa.

Khó chịu nhất là tối hôm qua trở về nhà, Mộc Tử Hoành lại không có ở nhà, không có ai cùng anh chia sẻ chuyện vui.

Lục Hạo Thành nằm trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào trang wechat của Lam Hân, ảnh đại diện của cô là ảnh minions đang cười rất ngộ nghĩnh.

Anh đã dành cả ngày để lướt đi lướt lại danh sách bạn bè và nhật kí trò chuyện của Lam Hân một cách nhàm chán như vậy.

Mãi đến sau năm giờ, Mộc Tử Hoành mới về nhà cùng với túi đồ ăn mua ngoài trên tay.

Lục Hạo Thành liếc nhìn Mộc Tử Hoành rồi nhanh chóng ngồi dậy.

Anh trầm tư liếc nhìn Mộc Tử Hoành, hỏi: “Mộc Tử Hoành, cậu đã đi đâu suốt từ hôm qua đến giờ mà đêm cũng không thèm mò về?”

Mộc Tử Hoành liếc lại anh một cái, bất mãn nói: “Lục Hạo Thành, tôi chỉ đang tạm thời ở nhờ nhà cậu thôi chứ không phải
Advertisement
ở cùng cậu cả đời, cuối tuần tôi cũng phải về nhà thăm bố mẹ chứ!” Mộc Tử Hoành vừa nói vừa đặt đồ ăn lên bàn: “Cậu xem lại cậu đi, lớn bằng ngần này rồi mà tôi vẫn phải lo cho cậu ngày ba bữa.”

Ngoài miệng phàn nàn như vậy chứ Mộc Tử Hoành vẫn chăm chú bày từng món một lên bàn ăn.

Lục Hạo Thành nhìn động tác của anh ta liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lập tức quên hết mọi chuyện không vui.

Anh cười nói: “Tử Hoành, tôi kể cho cậu nghe, hôm qua là một ngày rất vui, Tiểu Tuấn rất dễ gần, lại hay nói.

Mộc Tử Hoành tay vẫn đang cầm đũa, quay sang nhìn Lục Hạo Thành, ném chiếc đũa về phía bàn uống nước, nhăn nhó mặt mũi nói: “Lục Hạo Thành, cậu đang cố tình đắc chí trước mặt tôi phải không?”

“Cậu còn định kêu than đòi sống đòi chết với tôi cả ngày hay sao?”

“Trong khi đó, vì chuyện của hai cậu mà tôi chạy đôn chạy đáo cả ngày, mệt oải cả người, giò thì Lam Lam trở về rồi, cậu vừa lòng rồi chứ.”

“Không thể được, một hôm nào đó, tôi cũng sẽ thử uống say xem có được may mắn như cậu không?”

Lục Hạo Thành nghe vậy, chau mày, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộc Tử Hoành.

Anh ta lạnh lùng nói: “Mộc Tử Hoành, tốt nhất là cậu đừng làm theo tôi, nếu không cậu cũng sẽ khổ đáy.”

Anh ta không phải Lục Hạo Thành thì sao có thể có gen may mắn như anh được chứ! Nghĩ đến đây, Lục Hạo Thành thầm đắc ý! “Cậu đúng là chẳng có tâm gì cả, không lẽ chỉ có mỗi mình Lục Hạo Thành cậu thì may mắn, còn tôi thì không ư?”

Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn anh nói.

“Thế còn hơn là cậu không có tâm!” Lục Hạo Thành khăng khăng.

Mộc Tử Hoành vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lục Hạo Thành.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện