Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 237: đánh cho tên điên này một cái rồi đuổi ra ngoài đường đi.


trước sau

Advertisement

Lục Hạo Thành gật đầu, ánh mắt tà mị nhìn cô: “Lam Lam, muốn tôi giữ bí mật cho cô cũng được, nhưng cô lấy gì đền đáp tôi?”

.

Lam Hân chau mày, có chút không thể tin được nhìn anh.

“Anh đúng là gian thương, một chút lợi ích của bản thân cũng không bỏ sót”. Lam Hân không hề khách khí mà nói ra.

Lục Hạo Thành cười phúc hắc, tà mị nói: “Lam Lam, doanh nhân là dựa vào tiền vốn, làm doanh nhân chính là biến mọi việc trở nên có giá trị lợi dụng”.

“anh đây là gian thương, kiếm lợi ích là chính, nhân lúc yếu mà đánh đến”. Lam Hân tức giận nhìn anh, chẳng phải chỉ là giấu giềm một chuyện thôi sao? Anh cũng có thể lợi dụng nó để kiếm lời từ cô.

;na:Hạ:….. ” Lục Hạo Thành cười sảng khoái, nhìn xung quanh quán ăn, khách càng ngày càng đông, có nhiều người thường xuyên nhìn về phía họ.

Anh từ từ thu lại ánh mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lam Hân, anh cười: “Lam Lam, làm kinh doanh, có thể kiểm soát được đầu tư nhưng lại không thể kiểm soát được kết quả, đánh cược một lần, thắng một lần với đối thủ, là thăng một đời!”.

Tuy nhiên Lam Hân lại khá đồng tình với câu nói của anh, không biết hàng, nửa đời khổ, không biết người, một đời khổ! Tuy nhiên, cô vẫn tỏ ra bức xúc: “hừ! Biết được những lý lẽ nhân sinh này, tại sao không làm người tốt cơ chứ?”

.

Lam Tử Tuấn thấy mẹ thay đổi, chú Lục đúng là có bản lĩnh làm mẹ giận dỗi.

Lục Hạo Thành kiêu ngạo bỗng trở nên đầy vô tội: “Lam Lam, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi giữ bí mật cho cô, cô mời tôi một bữa ăn mà thôi, không đòi hỏi cô phải làm gì khác?”

le Sao anh không nói sớm!”. chỉ là một bữa ăn mà thôi, cái này cô có thẻ đồng ý.

Lục Hạo Thành cười vô tội: “Lam Lam, cô không cho tôi cơ hội mở miệng thì đã chửi bới tôi rồi.”

Lam Hân bỗng nhiên nghiến răng trừng anh, cô nhận ra tính khí tốt của bản thân mình nhiều năm nay, hôm nay bị anh phát hết cả rồi.

Cách nói chuyện của anh quả thật là khôn ngoan, nhân giả gặp nhân! “Được, tôi mời anh ăn một bữa, những gì anh thấy hôm nay, đừng nói với Cố gia nha!” Cô không dễ dàng gì cứu Thẩm Giai Kỳ khỏi dòng sông, nên không muốn phí công vô ích.

Có những lúc, bản thân đã có những lựa chọn khó khăn, cuối cùng sẽ là điều tuyệt vời nhất mà mình từng làm.

Bảy năm trước rời khỏi Giang thành, cô đã quyết định, cô sẽ không bao giờ sống dưới miệng lưỡi của người khác nữa, không sống dưới ánh mắt của người khác, cô phải sống vì chính mình.

“Được! Thời gian do tôi đưa ra”. Lục Hạo Thành lợi dụng lúc này để chiếm tiện nghi.

Trong chốc lát, Lam Hân cảm thấy mình bị Lục Hạo Thành chơi xỏ, cô biết rằng phía trước có cái hỗ mà vẫn còn nhảy vào.

Lam Tử Tuấn lắc nhẹ đầu, mẹ quả thực là quá nông nồi, không phải là đối thủ của chú Lục.

Lục Hạo Thành thấy cô lại tức giận, cười tươi: “Lam Lam, cô phải quản lý tốt cảm xúc của mình, cô dễ nổi giận như thế, sẽ già nhanh đó”.

Lam Hân vừa nghe, thực sự muốn tát một cái qua đó, tát kẻ điên này lăn ra giữa đường, rồi để cho bánh xe chạy vèo vèo qua lại cán đến chết thì cô mới hết tức.

Cô nói giận dữ: “Tôi không cần phải quản lý cảm xúc của mình, anh chỉ cần quản lý tốt mình đừng chọc người khác giận là được!” Cô nói từng chữ từng vần một cách giận dữ.

Mặc dù anh rất đẹp trai, khiến người ta không thể rời mắt, nhưng cũng không thể tùy ý chọc vào tâm trạng của người khác thế chứ? Lục Hạo Thành buồn cười nói: “Lam Lam, tôi không làm gì khiến cô bực mình cả, tôi chỉ là đưa ra những điều kiện thuận lợi cho bản thân mà thôi”.

Cô bé này giận lên trông thật đáng yêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện