Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 226: Tôi không thể đến đây sao?


trước sau

Advertisement

Sau khi Lục Hạo Thành và Lam Hân ăn cơm trưa xong, Lục Hạo Thành đề xuất muốn đưa tiểu Tuấn đến trung tâm mua sắm, Lam Hân từ chối anh, nhưng không nói là tại sao.

Bởi vì, ngày hôm nay, tất cả đều do Lục Hạo Thành làm chủ.

Lam Hân căn bản không có chỗ để phản bác.

Cô muốn quay đầu bỏ đi, nhưng trước mặt tiểu Tuần, cô không thẻ làm như vậy.

Cô cần phải làm tắm gương tốt cho con.

Ba người đi vào trung tâm mua sắm ở phố Cảnh Nhân, chỗ này có bán đồi chơi thiếu nhi, còn có quần áo trẻ em nữa.

Tầng ba tầng bốn là thế giới thời trang nữ, người người ra vào trung tâm mua sắm, kinh doanh vô cùng tốt.

Lục Hạo Thành đưa tiểu Tuấn đến khu vực đồ chơi chọn đồ.

Lam Hân tẻ nhạt đứng một bên nhìn hai người họ.

Một lớn một bé dường như rất hợp nhau, luôn nói chuyện đến vui vẻ.

Còn cô thì bị gạt sang một bên, một câu cũng không chêm vào được.

Cô nhìn Lục Hạo Thành, dáng người anh cao lớn thon dài, mái tóc ngắn đên nhánh gọn gàng, khuôn mặt sâu sắc với đường nét rõ ràng, lúc cười toát lên vẻ đẹp tao nhã anh tuần.

Sự xuất hiện của anh khiến nơi đây trở nên phát sáng, rất nhiều phụ nữ đều trộm nhìn về phía anh.

Cô khẽ mím môi, nói: “Tiểu Tuấn, mẹ vào nhà vệ sinh một chuyến.”

Lam Hân đột nhiên cảm thấy hôm nay cô nói câu này nhiều nhất.

“Vâng! Mẹ, chúng con ở đây đợi mẹ.”

Tiểu Tuấn không quay đầu lại nói.

Lam Hân gật gật đầu, nhìn Lục Hạo Thành một cái, đúng lúc này Lục Hạo Thành cũng ngẳắng đầu mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Aizzl Lam Hân chậm rãi dịch chuyển tầm mát, thong thả quay người rời đi.

“Lam Hân, sao cô lại ở đây?”

Đột nhiên, bên trái Lam Hân truyền đến âm thanh của Cố An An.

Lam Hân nghiêng mắt nhìn thì thấy Cố An An và Cố phu nhân, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.

Lam Hân thầm nói trong lòng, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đi đến đâu cũng gặp hai mẹ con bọn họ.

Rốt cuộc cô và hai mẹ con họ có bao nhiêu liên hệ đây? Lam Hân khẽ híp mắt che giấu sự ấm áp dưới đáy lòng, cô ngước mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khiến người đối diện phải sợ hãi.

Cô hỏi ngược lại: “Sao thế? Tôi không thể đến đây sao?”

Cố An An ngắn người, ánh mắt âm lạnh liếc nhìn xung quanh, hôm nay Lục Hạo Thành không ở biệt thự, chẳng lẽ đang đi cùng Lam Hân ư? “Đây là nơi chỉ có người có tiền mới có thể tới, một giám đốc nhỏ bé như cô, đến đây làm gì?”

giọng điệu Lâm Mộng Nghimỉa mai, khiến Lam Hân không nhịn được liếc nhìn bà ta.

Thấy khuôn mặt cao ngạo dửng dung của bà, bỗng nhiên Lam Hân nhớ tới Thẩm Giai Kỳ muốn nhảy sông tự vẫn.

Một luồng giận dữ đột nhiên dâng lên dưới đáy lòng, cô biết Cố phu nhân này, bởi vì Lục Hạo Thành bảo vệ cô mà bà ta có địch ý rất lớn đối với cô.

Nhưng địch ý của bà ta cũng quá mơ hồ.

Nhưng vừa nghĩ đến Giai Kỳ, người ngay cả cháu ruột mình cũng không cần thực sự hiếm gặp.

Khóe mắt cô khẽ giật, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố phu nhân, khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo khiến Lâm Mộng Nghi cảm nhận được sự lạnh lẽo kinh hãi toát lên từ dưới chân.

“Cố phu nhân, là tôi hiểu sai rồi, người có tiền chính là bộ mặt như vậy, nói danh viện quý tộc đều được giáo dục qua đại học, có một tố chất tốt đẹp, nhưng mà tôi gặp Cố phu nhân và con gái yêu máy lần cũng được lĩnh giáo sâu sắc tố chất hào môn quý tộc bên trong của các người.

Nơi đây quả thực là nơi chỉ người có tiền mới có thể đến, nhưng cửa lớn không có quy định, cũng không có biển báo viết là người nghèo không được bước vào, không phải sao? Cố phu nhân.”

Giọng nói cô lạnh lẽo, nhàn nhạt, nghe rất dễ chịu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện