Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 216: Nghe điện thoại của ai mà bí ẩn vậy?


trước sau

Có người nói được nhìn người phụ nữ mình yêu tự tay vào bếp nấu ăn cho mình là điều tuyệt vời nhát, lần này anh mới thực sự cảm nhận được sự đúng đắn của câu nói này.

Suốt quá trình nụ cười dịu dàng luôn thường trực trên môi anh, và nụ cười ấy xuất hiện cả ngày hôm nay đã nhiều hơn số lần mà anh nở nụ cười trong mười năm qua.

Lam Tử Tuấn đi ra, động tác rất nhẹ nhàng, thấy Lục Hạo Thành võ về mẹ mình, cậu bé hơi nheo mắt lại.

Rốt cuộc Lục Hạo Thành muốn làm gì? Mặc dù xét về ngoại hình, họ có khả năng là bố con, nhưng mọi hành động của anh dành cho mẹ cậu đều rất kỳ quái.

“Ầm …” Lam Tử Tuấn cố ý đóng sầm cửa lại, lúc này Lục Hạo Thành mới nhớ tới Lam Tử Tuấn, nhanh chóng bám lưu lại, sau đó để điện thoại lên bàn trà.

Anh quay đầu lại, thấy Lam Tử Tuấn đang thay giày anh mới yên tâm thở phào một hơi.

Vừa rồi anh quá nhập tâm, may là không bị Tiểu Quân nhìn thấy.

Lam Hân thấy con trai đi ra bèn căn dặn: “Tiểu Quân, con uống một cốc nước nóng, rồi lau khô tóc đi, đừng để cảm lạnh.” “Vâng ạ!” Lam Tử Tuấn đi tới bàn trà, rót một cốc nước nóng rồi nhấp vài ngụm.

Cậu bé liếc nhìn Lục Hạo Thành đang nở nụ cười một cách kỳ quái, sau đó mới quay vào phòng tắm sấy tóc.

Lục Hạo Thành nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cậu, anh cảm thấy hơi đau lòng, Tiểu Tuấn là một đứa bé rất hiểu chuyện.

Mọi hành động của cậu đều ấm áp như một người ông cụ non, Nhiên Nhiên cũng rất hiểu chuyện nhưng tính cách có vẻ thoải mái hơn Tiểu Tuấn một chút.

Một loại cảm xúc không tên đang dần dâng lên trong lòng anh.

Lúc này, Lam Hân đã nấu xong, làm món mì nấu với trứng và cà chua là nhanh nhát.

Cô bưng bát mì tới đặt trước mặt Lục Hạo Thành, nói: “Giám đốc Lục, đây là món mì nấu với cà chua và trứng, anh ăn tạm để lót dạ.” Giọng điệu của cô không có chút cảm xúc nào trong đó, thậm chí nghe có vẻ xa cách và khách sáo.

“Được rồi! Nhưng, thật sự là chỉ có mì thôi sao?” Lục Hạo Thành nhìn cô bằng ánh mắt mịt.

Lam Hân đột nhiên nhíu mày nhìn anh, nói: “Lục Hạo Thành, nửa đêm có một bát mì ăn là hạnh phúc lắm rồi, anh lại còn kén cá chọn canh, mau ăn đi, ăn xong thì mau trở về nhà anh.” Cô lạnh lùng nhìn anh, anh được voi đòi tiên như vậy khiến cô không thể kiên nhãn nỗi.

“Thật sự rất hạnh phúc!” Anh nở một nụ cười ấm áp với cô rồi cúi đầu ăn mì.

Lam Hân sững sờ trước nụ cười ấm áp đỏ của anh, đồng thời cũng bị câu nói của anh đâm vào tim.

Cô hơi nheo mắt lại, Lục Hạo Thành thật kỳ lạ, tự nhiên anh lại dịu dàng như vậy, chắc chắn có ý đồ không tốt! Lam Hân mặt đầy nghi ngờ nhìn Lục Hạo Thành, còn anh vẫn đang cúi đầu ăn mì một cách ngon lành.

Tay nghề nấu nướng của cô vẫn rất tốt, trong mấy năm ở nhà họ Khương, người nhà họ Khương không bao giò đợi cô cùng ăn cơm, người giúp việc cũng không đề dành thức ăn cho cô.

Mỗi lần về nhà, cô đều phải tự tay nấu cơm ăn, cứ như vậy, tay nghề nấu nướng của cô ngày càng được nâng cao.

Đến khi có con, người làm mẹ như cô đã rất chăm chỉ học nấu ăn để mỗi bữa ăn con cô đều được ăn no và ngon miệng.

Lục Hạo Thành say sưa ăn mì, bánh chẻo cô làm lần trước ăn rất ngon, nhưng món mì lần này cô nấu còn ngon hơn nữal Anh ăn với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, nhưng khuôn mặt Lam Hân lại tràn ngập sự nghi ngờ.

Đột nhiên điện thoại của Lam Hân reo lên, mẹ cô gọi, cô liếc nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Tôi đi nghe điện thoại.” Nói xong, cô vào bếp nghe điện thoại.

Lục Hạo Thành ngước mắt nhìn theo bóng lưng cô, nghĩ thầm: Cô nghe điện thoại của ai mà bí ẩn như vậy? Chẳng lẽ lại là Nhạc Cần Hi gọi tới? Lục Hạo Thành cụp mắt xuống, đột nhiên anh nhìn thấy dưới mặt kính trong suốt của bàn trà có một chiếc hộp không đậy nắp, bên trong có một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe bạch kim, anh cảm thấy chiếc đồng hồ này trông rất quen.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện