Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 127: Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành


trước sau

Advertisement

Cố An An nghe vậy, đáy lòng khá bất mãn, nhưng lại không dám nói lời khác nữa.

"Mẹ, không sao, chuyện này chúng ta không gấp, chờ ngày nào đó tâm trạng anh Hạo Thành tốt, chúng ta sẽ lại nhắc tới." Cố An An dáng vẻ am hiểu ý người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng động lòng người.

“Ừ!” Lâm Mộng Nghi đang chìm đắm trong bi thương miễn cưỡng gật gật đầu.

Cố An An thấy vậy, khẽ cắn môi dưới, sớm nay cô ta và mẹ qua đây chính là muốn ở buổi tiệc tối nay Lục Hạo Thành sẽ thông báo tin tức bọn họ là vị hôn phu, như vậy sẽ không có người phụ nữ nào dám đánh chủ ý lên Lục Hạo Thành nữa.

Là cô tađáng giá quá cao năng lực của mẹ, nghĩ Lục Hạo Thành sẽ vì tình cảm của Cố Ức Lam mà cho mẹ thể diện.

Nhưng mà, Lục Hạo Thành không may mảy lung lay.

Sáng sớm hôm nay qua đây, nghe nói Lục Hạo Thành đang ở đây, bọn họ lại vội vội vàng vàng chạy tới.

Thế nhưng, cơ hội như vậy, cô ta lại một lần nữa để lỡ mất dịp tốt.

Càng đáng hận đó là khiến cô ta nhìn thấy Lục Hạo Thành trước giờ không chạm vào phụ nữ, vậy mà lại kéo tay Lam Hân.

Điều này khiến đáy lòng cô ta bắt đầu sợ hãi, thực sự sợ hãi không thế gả cho Lục Hạo Thành.

Cứ như thế này, mọi thứ mà cô ta làm đều sẽ đổ sông đổ bể hết.

Cố An An dìu Cổ phu nhân tâm trạng trĩu nặng rời khỏi.

Còn bên trong thang máy, Lục Hạo Thành vẫn không chịu buông Lam Hân ra.

Lam Hân chau mày nhìn hành động kỳ quái của Lục Hạo Thành, tức giận chau mày nói: “Lục tổng, anh là người đã có bạn gái, anh làm như vậy rất dễ gây hiểu lầm với bạn gái anh, mang đến phiền phức cho chính anh, cũng mang đến phiền phức cho tôi, vẫn mong anh buông tay tôi ra." 11

Cố phu nhân và Cố An An đã đủ phiền phức rồi.

Trêu chọc một Cố Ức Lam nữa đến, tháng ngày này cô không cách nào sống được.

Lục Hạo Thành này đầu óc không có bệnh chứ!

Không đúng, có lẽ là cô gây khó dễ mới phải?

Nếu không thì cũng sẽ không tìm phiền phức hết lần này đến lần khác cho cô như vậy.

Nhưng Lục Hạo Thành vẫn trầm ngâm nhìn cô chằm chằm như cũ, cũng không buông tay cô ra.

Anh cứ
Advertisement
trầm ngâm nhìn cô như vậy, đường nét khuôn mặt này rất giống với Lan Lan lúc nhỏ.

Ngay cả anh cũng phát hiện, dì Cố tại sao không nhìn ra?

Hay là trong lòng bà ấy chỉ có Cổ An An, sớm đã không còn vị trí của Lam Lam nữa.

"Muốn tìm người nhà cô không?"

Câu này của Lục Hạo Thành như một chiếc búa nặng, mạnh mẽ đập vào Lam Hân.

Cô bỗng nhiên ngước mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hạo Thành, vẻ mặt anh rất phức tạp, dường như cô dùng hết sức lực cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự lúc này của anh.

Ma xui quỷ khiến suýt nữa cô đã gật đầu: "Muốn, lần này trở về chính là muốn tìm bố mẹ ruột của tôi, có điều, tôi mất đi một đoạn ký ức, hơn nữa...”

Lam Hân đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục Hạo Thành.

Bất giác cảm thấy không đúng lắm.

"Anh, sao anh có thể biết những chuyện này?” Lam Hân bỗng nhiên trừng to mắt nhìn Lục Hạo Thành, cảm thấy người đàn ông trước mắt thật đáng sợ, anh ta biết cô là Khương Lam Hân.

Chuyện này, ngoại trừ Cần Hi và Cẩn Nghiên, còn có mẹ, những người khác đều không biết.

Ngay cả người của Khương gia cũng đều không biết.

"Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành.” Nụ cười Lục Hạo Thành tà ma bướng bỉnh, một luồng lạnh lẽo nhàn nhạt, dường như một động tác yếu ớt lập tức có thể tràn đầy toàn thân anh.

Bởi vì, tôi là Lục Hạo Thành, lí do thật bá đạo đấy!

Có điều, anh biết thân phận của cô lúc nào, lại điều tra từ khi nào chứ?

"Anh, anh biết từ lúc nào?” Lam Hân nhìn ánh mắt anh, lung linh sáng rực, cô thăm dò, kinh ngạc.

Ngay cả toàn thân bỗng nhiên cũng bắt đầu căng thẳng.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện