Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

1176: Chương 1177


trước sau


Cô cho là bản thân mình rất cao quý sao?
Nhớ kỹ, cô, cùng mẹ tôi, cô vĩnh viễn chỉ có cơ hội để ngước nhìn mà thôi, một ngày nào đó cô sẽ tự biết, mẹ tôi vốn là người mà cô không thể đuỏi kịp.”
Cô ta tốt nhất là có thể sống đến lúc mình có cơ hội được báo thù cho mẹ.

“Lam Tử Kỳ, mày…… ” “Tôi thế nào?
Về nhà lấy gương mà soi lại chính mình đi, có mặt mũi thì lo làm tốt chuyện của cô, không mặt mũi thì giữ gìn cái miệng vào, não úng nước thì cũng đừng lo, mấu chốt cũng không cần đến cái đầu rỗng tuếch, bởi vì cô trông bình thường thì cái miệng cũng đây tục tĩu rồi.”
Lam Tử Kỳ nói tới đây, tạm dừng một chút, khoanh hai tay trước ngực, mười phần khí thế, cười lạnh nói: “Ôi, tôi lại quên mấy, loại người như cô thì năng lực vô liêm sỉ đã đạt tới đỉnh cao rồi, đức tính tốt đẹp nghìn năm của Trung Hoa đều đã chết yều dưới tay cô mà.”
Lam Tử Kỳ cười ngắt lời cô ta, dám mắng mẹ của cô bé, Kỳ Kỳ này sẽ nhúng đầu cô ta vào thùng sữa đậu nành, để cô ta tỉnh táo lại.


SA 6t Bột, ” Cố An An bị mắng thì trừng lớn ánh mắt nhìn vào Lam Tử Kỳ, tức giận đến mức toàn thân run rầy, hai tay nắm chặt, cả người đều căng cứng, một ánh mắt ác độc lóe lên, hận không thể đem Lam Tử Kỳ băm vằm thành trăm mảnh.

Lam Tử Nhiên cũng hơi rùng mình, con nhóc nhà mình, đúng thật là khiêu khích ai cũng không thể chọc vào con bé, nói mấy câu này đúng là cay độc thật.

Tần Ninh Trăn & Lâm Tử Thường: “…… ” Chưa từng gặp được đứa nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, lời lẽ lại độc địa đến vậy.

“Lam Tử Kỳ, con nhóc thối này, mày cũng chỉ được nuôi dạy đến mức này thôi sao?
Mẹ mày bình thường đã dạy mày như thế à?”
Có An An nhịn không được mà rống to, miệng lưỡi cô ta không nhanh nhạy, bởi vì từ nhỏ thường nhường nhịn để nịnh bợ, cô ta có rất nhiều điều muốn nói đều nhịn trong lòng không nói ra.

Nhẫn nhịn, là chuyện duy nhát cô ta có thể làm.

“Ha Ha..” Lam Tử Kỳ nhìn qua cô ta cười lạnh: “Cố An An, chính mình không tố chất, vậy đừng trách người khác đè đầu cưỡi cổ mình, điểm máu chốt của cô là không cần dùng chỉ số thông minh hạng bét đó của mình để đến khiêu chiến sự nhẫn nại của chúng tôi, còn nữa, chuyện này và cách dạy dỗ của mẹ chúng tôi chẳng có liên quan gì cả, chúng tôi hôm nay đều dựa theo lời đã nói, nhìn người mà đối đãi.

Thật ra tôi vẫn không hiểu được, cho dù là người ti tiện, nhưng cũng không cần bày ra chữ “tiện” rõ ràng trên mặt đến vậy, làm như sợ người ta không biết đến tâm địa xấu xa của cô vậy.”
Lam Tử Kỳ nói xong, cũng biết Cố An An phản bác không được lời của mình, cô bé liếc qua hai anh trai nhà mình, cả ba anh em cùng nhau rời đi.


Mà nhóm ba người Cố An An, cứ như vậy trơ mắt nhìn ba anh em Tiểu Tuần rời đi.

Cố An An sau khi bình tĩnh lại, bực bội hét to một tiếng.

Những người trong khu trung tâm thương mại đều nhìn cô ta một cách kỳ quái.

Lâm Tử Thường đi lên phía trước từng bước đỡ lấy cô ta, nhìn cô ta khuyên nhủ: “Được rồi, An An, cô cũng không cần quá tức giận, sau này còn có thể báo thù rửa hận, còn có cơ hội.”
Cố An An cười lạnh nói: “Vừa rồi tôi còn không có năng lực báo thù, cơ hội lần tới là khi nào chứ?”
Vẻ mặt cô ta âm trầm, ánh mắt ác độc nhìn qua bóng lưng ba đứa trẻ vừa rời đi.

Lâm Tử Thường mang vẻ mặt châm chọc, hỏi ngược lại: “Vậy sao vừa rồi cô lại không mắng phản kích trở lại?
Có sẵn cơ hội chờ cô rồi, cô cũng không thể nắm chắc.”
Ba đứa nhỏ của Lam Hân đều là những đứa nhanh mồm nhanh miệng, cô ta coi như đã mở mang tằm mắt, chậm rãi buông tay Có An An.


Vừa rồi đã bị nhục nhã nặng nề như vậy, cô ta cũng không vì bản thân mình mà tranh thủ nói xen vào một câu, đến giờ phút này cô ta mới mở miệng ra nói, thật sự là khiến người ta sôi máu, cô ta vừa chỉ biết đứng nhìn, đứng nghe bản thân bị chửi rủa, lửa giận trong lòng sớm đã bóc lên đến đỉnh đầu.

Miệng hoạt động chứ tay không hành động (động khẩu không động thủ), cô ta luôn luôn có ý nghĩ như vậy, như ba đứa nhỏ vừa rồi khiến cô ta có loại xúc động muốn ra tay đánh người.

Cố An An mang vẻ mặt bất đắc dĩ, móng tay sắc nhọn dùng sức ghỉm vào lòng bàn tay, “Lúc tôi căng thẳng lên thì sẽ biến thành như vậy.”
Lâm Tử Thường nhìn qua cô ta, đôi mày thanh tú khế nhíu, “Vì cái gì?”
Cố An An mắp máy khóe miệng, vừa muốn nói lại thôi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện