Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 113: Trong lòng anh không ngừng hoài nghi thân phận của dì Mộ


trước sau

Advertisement

"Cần Hi, Lam Lam đang tìm nhà, cậu cũng biết tính cách của Lam Lam rồi đấy, nếu như Lam Lam có năng lực, thì sẽ không dễ dàng nhận lấy sự giúp đỡ của người khác, tôi có một căn biệt thự nhỏ, gần trường học Giang Thị....."

Lúc đó sau khi tắt điện thoại, trong lòng anh không ngừng hoài nghi về thân phận của dì Mộ.

Nhưng bà là một người rất cảnh giác, quen biết đã bảy năm nhưng anh chỉ biết mỗi tên bà, những thứ khác hoàn toàn không biết.

Nhưng đối với bốn mẹ con Lam Lam, quả thật là toàn tâm toàn ý.

Chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, cứ giống như là chăm sóc con cái của bản thân mình vậy.

Cần Hi đi theo sau Lam Lam, chẳng nói gì cả, nhưng trong lòng vẫn luôn hoài nghi về thân phận của dì Mộ.

Hai người họ đi vào trong căn nhà, mở cửa rồi nhìn, đồ dùng trong nhà đều được phủ tấm màn trắng.

Cửa sổ đều đóng, trong căn nhà có mùi của bụi bặm.

Cần Hi mở đèn lên, đã lâu không mở nên đèn nhấp nháy một hồi rồi mới sáng hẳn.

Cần Hi vừa nhìn, bấm công tắc thêm một lần nữa, đèn số hai sáng lên nhưng lại là thứ ánh sáng ấm áp của mùa đông.

Ngay khi đèn sáng, thì chiếu sáng khắp căn phòng, kiểu nhà rất tốt, phòng khách rộng rãi và sáng sủa.

Lam Hân nhìn vào, hạnh phúc vô cùng.

Cô quay đầu, nhìn Cẩn Hi, có chút khó tin hỏi: "Cấn Hi, có phải em đang mơ không? Căn nhà nhỏ này, sau này thực sự thuộc về em sao?”.

Cô nằm mơ cũng muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình, để cả gia đình năm người họ có thể sống tốt hơn.

"Lam Lam, em đã đứng trong căn nhà rồi, có gì mà không thể tin nổi chứ? Đợi sau khi sang tên, thì nơi này sẽ là của em!”. Cẩn Hi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô cũng không thể cầm lòng được.

Lam Hân bận rộn gật đầu: “Cẩn Hi, vậy chúng ta phải làm thủ tục sang tên thật nhanh, đừng để đối phương phải hối hận, nơi này em thực sự rất thích!"

"Ha ha!" Cần Hi có chút bó tay lắc lắc đầu, nơi này sẽ không có ai giành với cô đâu.

Căn nhà này là của dì Mộ, mặc dù bọn họ là quan hệ con gái nuôi, nhưng dì Mộ đối xử với cô rất tốt.

Lam Lam cũng rất hiếu thuận!

"Lam Lam, đầu tuần anh sẽ đến giúp em, em yên tâm đi làm đi!"

"Được! Cần Hi, lần này lại phiền anh rồi, mỗi ngày sau khi em tan ca, em sẽ qua đây quét dọn." Lam Hân vừa nói vừa đi lên tầng hai. %3D

Tầng hai gồm ba phòng ngủ một phòng khách, với một phòng vệ sinh, có cửa sổ, trong mắt của Lam Hân, mọi thứ đều trở nên rất hoàn mỹ.

Cô lại vui mừng leo lên tầng ba.

Tầng ba có hai phòng, rộng hơn tầng hai một chút.

Căn phòng trước mặt, là phòng kính trồng rất nhiều hoa cỏ, không ai chăm sóc nên đã khô héo hết rồi.

Những thứ đó đều không sao chỉ cần cô vào ở, thì căn phòng kính đó sẽ có thể trở nên sinh động hơn.

"Wow! Cần Hi, thật tốt!" Lam Hân quả thật là rất hài lòng nơi này.

Cẩn Hi nhìn cô, cô chính là như vậy rất dễ hài lòng, chút chút tham lam cũng không có.

"Lam Lam, em thích thì quá tốt rồi, Lam Lam của chúng ta vận may tốt, chỗ tốt như vậy không dễ tìm đâu đó!"

Cẩn Hi đi đến bên cạnh cô, đứng cùng với cô ấy.

Nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía xa, những ánh đèn neon năm màu rực rỡ, chiếu sáng khắp cả thành phố Giang phồn hoa.

Ánh mắt của anh nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh mình, ánh mắt tò mò thăm dò bốn phía, lúc tâm trạng cô vui vẻ, đôi mắt long lanh, rạng rỡ đó khiến cho người ta có cảm giác muốn rơi vào vực sâu tự mãn đó.

Anh cười bảo: "Lam Lam, nhớ giữ cho anh một phòng, thỉnh thoảng anh sang chơi với đám tiểu Tuấn, muộn quá thì sẽ không về nữa”.

"Được!Tầng một còn hai phòng sẽ để một phòng cho anh”. Lam Hân cười cho biết, gió chiều bắt đầu thổi vào mái tóc cô, hương vị dịu dàng, từ từ xông vào mũi anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện