Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Đòi Ít


trước sau



Khóe môi Dụng Tư Thành cong lên, vươn tay ra đằng sau.

Tô Kiệm lập tức đưa một tầm chi phiếu lên tay.

anh.

Dung Tư Thành tiếp nhận rồi đưa chi phiếu cho Mộ Yến Lệ: “Tôi đã chuẩn bị tiền khám sẵn cho cô rồi đây”.

Anh nở nụ cười đắc ý.

Mộ Yên Lệ sửng sốt nhìn chi phiếu trên tay anh.

Mẹ nó! Đòi ít quá! Nhất là khi thấy nụ cười đáng giận của anh, cô càng cảm thấy mình đòi ít.

Cô hung tợn trừng anh, vươn tay tiếp nhận chi phiếu.

Nhưng cô còn chưa ủ nóng chi phiếu thì đã có một người đi tới giật lấy nó.

Mộ Yên Lệ nhíu mày, quay sang nhìn Dung Uyển Nga.

"Ông nội tôi còn chưa tỉnh mà cô đã đòi cầm tiền rời đi rồi hả? Lỡ ông nội tôi xảy ra vấn đề gì thì chúng tôi biết đi đâu tìm cô?” Dung Uyển Nga ra vẻ chính nghĩa nói.

Mộ Yến Lệ hít sâu một hơi, kìm nén xúc động muốn người, ngẩng đầu nhìn Dung Tư Thành: “Các anh muốn qua cầu rút ván hả?”

Dung Tư Thành cũng không ngờ Dung Uyển Nga có thể làm chuyện như vậy.

Sắc mặt anh trầm xuống, cả người cũng tỏa ra lệ khí.

“Lấy lại đây.” Anh trầm giọng nói.

Dung Uyển Nga nhíu mày, đứng yên tại chỗ: "Anh cả, anh đừng bị cô ta lừa.

Ông nội còn chưa tỉnh, ai biết cô ta đã làm gì ông nội!”
“Tôi tin cô ấy” Dung Tư Thành nói.

Mộ Yến Lệ rất kinh ngạc.

Không ngờ anh ta lại nói một câu chắc nịch như vậy.

Cảm giác bực bội lắng đọng trong lòng cô tan biến ít nhiều, cuối cùng cũng nói được một câu cho ra hồn người.

“Thôi, vậy thì chờ ông cụ tỉnh lại đi.

Dù sao cũng không đến mấy phút” Cô thờ ơ nói.

Dung Tư Thành vẫn không gian mày ra, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, nhìn Dung Uyển Nga trầm giọng nói: “Từ khi nào cái nhà này do cố định đoạt vậy?”
Giọng điệu của anh mang theo uy thế mạnh mẽ.

Dung Uyển Nga không khỏi xấu hổ.

Dung Tư Thành là gia chủ của nhà họ Dung, xác thực là do một mình anh định đoạt.

Suy cho cùng thì cô ta không dám cãi lại Dung Tư Thành, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Em không nói là không cho cô ta, em chỉ kêu anh chờ ông nội tỉnh dậy rồi hẵng cho cô ta tiền để bảo đảm chắc chắn.”
Dung Tư Thành cứ như không nghe thấy, lấy lại chi phiếu đi đến trước mặt Mộ Yên Lệ: “Tối qua không phải tội ác ý đọ giá với cô.

Tôi mua Vô Ưu Tán là để cho ông nội dùng”
Mộ Yên Lệ tiếp nhận chi phiếu, nở nụ cười lễ phép: “Không sao, tôi mua phương thuốc đó cũng là vì ông cụ.

Đã vậy thì ai mua cũng như nhau”
Dung Tư Thành không khỏi kinh ngạc, rủ mi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.

Thì ra cô ấy muốn chữa bệnh cho ông nội.

Đúng là hiểu lầm.

“Ông nội, ông tỉnh rồi ạ?” Dung Liên Á vui sướng kêu lên.

Thực ra bà ấy vẫn nhìn chằm chằm ông cụ nằm.

trên giường bệnh.

Tiếng kêu của bà ấy làm kinh động người trong phòng.


Mọi người đều tiến về phía giường bệnh.

Mộ Yến.

Lệ nhíu mày, sợ những người này sẽ đụng phải con trai, đang định đi tới kéo thằng bé, không ngờ Dung Tư Thành lại nhanh chân hơn cô, đã bế thằng bé lên.

Chẳng qua sắc mặt anh rất khó coi, mày cũng cau lại: “Tô Kiệm, Tô Định, kêu họ thăm từng nhóm một.

Ông nội vừa tỉnh dậy, sao có thể chịu nổi tiếng ồn”
Tô Kiệm và Tô Định đều bất đắc dĩ.

Nhà họ Dung nhận định hưng thịnh, ông cụ có bốn người con, mỗi người con lại có một hai đứa con, cháu lại sinh chắt, tính tổng lại có đến cả trăm người.

Hôm nay mới chỉ có hai ba mươi người tới mà thôi, nếu thực sự chen vào phòng thì không chừng sẽ lại ảnh hưởng tới ông cụ.

Hai người vội đáp lời, đi vào bên trong.

Bên này, Mộ Yến Lệ đã tiếp nhận cậu bé từ tay Dụng Tư Thành, nói tiếng cảm ơn.

Mộ Gia Hạo mím môi, đôi mắt như nho đen chớp mắt nhìn Dung Tư Thành.

Cha bể mình, cha bế mình.

Mộ Yên Lệ nào biết trong lòng cậu bé đã sướng rơn cả người.

Cô vẫn khách sáo nói với Dung Tư Thành: “Chắc hẳn ông cụ sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi lại viết đơn thuốc cho anh, dùng cho ông cụ uống, sẽ nhanh chóng khỏe mạnh thôi”.

Dung Tư Thành gật đầu, cùng Mộ Yến Lệ ra phòng khách.

Mộ Yến Lệ viết đơn thuốc cho anh.

“Đây là liều dùng trong nửa tháng, sáng tối uống một lần.

Không còn việc gì thì tôi đi đây.” Dung Tư Thành tiếp nhận, gật đầu: “Ừ, để tôi đưa cô ra ngoài”
“Không cần” Mộ Yến Lệ lạnh nhạt đáp, ôm con trai xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng Dung Tư Thành khẽ xúc động.

Mặc dù anh đã tận mắt nhìn thấy cô ăn trộm di động của người khác, cũng không nương tay làm thịt 150 tỷ của anh, nhưng hình như nhân phẩm của cô không kém, có lẽ...!cô có lý do khó nói nào đó.

Bên này hai mẹ con rời khỏi nhà chính nhà họ Dung, đi tìm taxi.

Trên đường đi, Mộ Yến Lệ rất vui vẻ, vừa đi vừa huýt sáo, đắc ý như vừa khởi nghĩa thành công.

Mộ Gia Hạo nghiêng đầu: “Mẹ, mẹ tốn bao nhiêu công sức, còn bị mắng, vậy mà tiền công không nhiều bằng tiền người ta mua Vô Ưu Tán, có đáng vui vẻ đến thể không?”.

Nghe vậy, Mộ Yến Lệ dừng bước, ngẫm lại thì đúng là thế thật.


Cô quay sang nghiêm túc hỏi: “Con nhắc nhở mẹ sự thật tàn khốc này là để chứng minh điều gì hả?”
“Ý con là đây chỉ là một khoản tiền nhỏ.

Mẹ nên có mục tiêu lớn hơn.”
“Mục tiêu lớn hơn? Ví dụ?”
Mộ Gia Hạo mím môi, bỗng nhiên ngượng ngùng: “Ví dụ như...!mẹ đã 27 tuổi rồi, có phải là nên tìm bạn trai không?”
Mộ Yến Lệ đã hiểu được “dụng tâm lượng khổ” của cậu nhóc này, không khỏi cười bỡn cợt: “Cho nên con cố gắng đẩy mẹ vào tập đoàn Dung thị là để mẹ tìm anh ta làm bạn trai hả?”
Mộ Gia Hạo ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Yên Lệ hừ lạnh: “Con đừng nghĩ nữa.

Cho dù mẹ cả đời không gả thì cũng sẽ không có khả năng tìm anh ta.

Mẹ còn muốn sống thêm mấy ngày nữa cơ.”
Mộ Gia Hạo rất mệt mỏi.

Cậu còn tưởng với gương mặt của cha mình, dù mẹ không thích thì cũng không nỗi chán ghét đầu.

Bây giờ hai người này xem thì kết mối thù lớn rồi.

Nói xong, Mộ Yến Lệ phát hiện thằng bé mãi không lên tiếng, quay đầu lại thì thấy nó đang cúi đầu, vẻ mặt “thương tâm”.

Mộ Yến Lệ cảm thấy mình hơi không xứng làm mẹ.

Cô có thể không tìm bạn trai, nhưng đứa bé khát vọng tình thương của cha, đây là sự thật không cần bàn cãi.

Mặc dù cô đã cố gắng cho thằng bé rất nhiều, nhưng dù gì cô cũng không thể thay thế cảm nhận của người cha trong lòng đứa bé.

“Được rồi, mẹ hứa với con, sau này sẽ tìm một người cha cho con, tốt với con, được chưa?”
Nghe vậy, Mộ Gia Hạo ngước mặt lên, ám chỉ: “Mẹ, hôm nay chú ấy bế con đấy.” Cậu bé bất giác híp mắt, nở nụ cười thỏa mãn, tiếp tục nhấn mạnh: “Vòng tay của chú ấy ấm áp lắm”
Mộ Yến Lệ im lặng.

Rối rắm một hồi rồi nói: “Con trai à, chúng ta đổi người khác được không?”
Mộ Gia Hạo: "..”
Mộ Yến Lệ nhức đầu.

Sao thằng nhãi này vừa gặp người đàn ông kia đã thích anh ta rồi?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện