Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Không Nghi Ngờ Nhân Phẩm Của Tôi À


trước sau

Advertisement



Nghe vậy, Mộ Yến Lệ không nhịn được bật cười: "Cô là diễn viên hả? Cái tại nào của cô nghe thấy tôi nguyền rủa ông nội cô chết? Môn ngữ văn của cô là do giáo viên thể dục dạy hả?”
Nói rồi, cô quay sang nhìn Dung Liên Á: “Xin lỗi dì, e rằng tôi không thể giúp được rồi.

Xin hãy nhờ người khác giỏi hơn đi”
Dung Liên Á giữ tay Mộ Yến Lệ: “Cô Mộ, cô đừng đi.” Bà ấy nhìn Dung Tư Thành, vẻ mặt khẩn cầu: “Dung Tư Thành, cô Mộ là do Lâm Hà Vinh mời tới, thằng bé nói y thuật của cô Mộ rất cao siêu, em để cô ấy thử một lần đi.

Chúng ta chỉ cần có một tia hy vọng thì đều phải nắm lấy, không đúng sao? Ít ra tốt hơn là làm phẫu thuật”
“Lâm Hà Vinh đã từng được mấy chuyện đáng tin? Chị quên tại sao cậu ta bị anh cả phạt ra nước ngoài không thể trở về rồi hả?” Dung Uyển Nga trào phúng.

Dụng Liên Á không để ý tới cô ta, vẫn cố thuyết phục Dụng Tư Thành: “Dung Tư Thành, Hà Vinh có rất nhiều lúc không đáng tin, nhưng thằng bé sẽ không dám lấy mạng sống của ông cố ngoại nó ra để đùa giỡn.”
Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ, lại nhìn thằng bé vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mình, liên tưởng tới bốn chữ kiêu ngạo “không biết hối cải” sáng nay, anh bỗng cảm thấy có lẽ mình nên tìm hiểu lại về hai mẹ con này.

“Để cô ấy chữa” Anh nói.

Mộ Yến Lệ nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ được lắm, cuối cùng anh cũng rơi vào tay tôi!
“Tổng giám đốc Dung, anh đừng miễn cưỡng.

Tôi nể mặt Lâm Hà Vinh nên mới tới đây, nếu biết là anh thì tôi sẽ không tới đâu.


Các anh đã có tiến sĩ y khoa tài giỏi thế này, bổn tiểu thư xin phép không phụng bồi.”
Dứt lời, cô dắt tay con trai muốn rời đi.

Mộ Gia Hạo rất bất đắc dĩ: “Các người đúng là.

Chọc giận mẹ tôi thì có ích lợi gì?” Sau đó cùng Mộ Yến Lệ đi ra ngoài.

“Khoan đã!” Dung Tư Thành kêu lên: “Cô Mộ, tôi thay mặt người nhà của tôi xin lỗi cô.

Ông nội tôi đã hôn mê được một tuần, nếu cô có thể chữa khỏi thì mong cô giúp đỡ” Thái độ của anh có thể nói là nho nhã lễ phép.

Mộ Yến Lệ dừng bước, nhìn anh: “Anh không nghi ngờ nhân phẩm của tôi à?”
Đôi mắt thâm thúy của Dung Tư Thành đối diện với cô: “Tôi tin tưởng thầy thuốc như mẹ hiền.

Cô Mộ sẽ không lấy sinh mệnh của người bệnh ra làm trò đùa
Mộ Yến Lệ trợn trắng mắt nhìn anh ta, thầm nghĩ sao anh không kiêu ngạo nữa?
“Giúp thì cũng được, nhưng chúng ta phải nói tới tình huống xấu nhất trước
Đôi mắt Mộ Gia Hạo lấp lánh, phấn khởi nhìn mẹ mình.

Mẹ cậu sắp trả thù rồi.

Dung Tư Thành mất tự nhiên cau mày: “Nghĩa là sẽ xảy ra ngoài ý muốn trong quá trình trị liệu à?”
Mộ Yến Lệ mỉm cười: “Không phải.

Nếu tôi đã đồng ý chữa bệnh thì đương nhiên là nằm chắc.

Vốn dĩ lẩy quan hệ của tôi với Lâm Hà Vinh, tôi không định nhận tiền khám.

Nhưng con người tôi có tật xấu, đó là nhớ thù.

Nếu ai đắc tội tôi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ trả thù lại.

Tổng giám đốc Dung, tiền khám chữa của tôi cao lắm đấy”
Dung Tư Thành đã hiểu.

Người phụ nữ này không chỉ ám chỉ Dung Uyển Nga đã đắc tội mình mà ngay cả anh cũng thế.

“Được, cô cứ yêu cầu tiền khám thoải mái, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho ông nội của tôi”
Mộ Yến Lệ cười đắc ý nhìn người đàn ông.


“Yên tâm, tôi đã xem sơ qua bệnh của ông cụ rồi.

Muốn khang phục hoàn toàn thì cần một tháng, nhưng tôi có thể làm cho ông ấy tỉnh lại trong vòng một tiếng”
Nghe cô nói chuyện, Dung Uyển Nga tràn đầy tức giận.

“Thời buổi này chém gió không cần đánh thuế gì hết nhỉ.

Cô biết ông nội của tôi mắc bệnh gì không? Tôi cố gắng cả tuần cũng không thể làm ông nội tỉnh dậy, cô lại bảo chỉ cần một tiếng, đúng là không sợ chém gió đứt lưỡi”
Mộ Yến Lệ cau mày.

Người phụ nữ này còn đáng ghét hơn cả ruồi bọ.

Cô đang định nói chuyện thì lại nghe thấy hai tiếng quát đồng thời vang lên:
“Câm mồm!”
“Đây là sự khác biệt giữa cô và mẹ tôi!”
Hai cha con cứ như đã hẹn trước, đồng thời lên tiếng bảo vệ Mộ Yên Lệ.

Bởi vì sự ăn ý với cậu bé, ánh mắt Dung Tư Thành trở nên ôn hòa, xoa đầu cậu bé không keo kiệt khích lệ: “Ừ, cậu bạn nhỏ nói đúng lắm”
Mộ Gia Hạo ngẩng đầu nhìn Dung Tư Thành, mặt ngoài không dao động, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.

Chẳng qua cậu vẫn xê dịch về phía Mộ Yến Lệ.

Mặc dù cậu rất muốn được thân cận với cha mình, nhưng hôm qua cha mới bắt nạt mẹ nên cậu không muốn để ý tới cha.

Hành động của cậu bé khiến Dung Tư Thành cảm thấy thú vị, thầm nghĩ mặc dù nhân phẩm của người phụ nữ này còn cần bán lại, nhưng dạy dỗ con cái còn rất có tài năng.

“Cô Mộ, mời cô.”
Thấy vẻ mặt bực bội của Dung Uyển Nga, khóe môi Mộ Yên Lệ cong lên, xoay người đi về phía giường bệnh.

Cô lấy gối bắt mạch trong ba lô, bắt mạch cho ông cụ, sau đó mở mí mắt lên quan sát, lại lấy một chiếc túi vải màu trắng cuộn tròn trong ba lô, trải nó ra, bên trong là kim châm dài ngắn không đồng đều, dày đặc nhìn gai người.

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ.

Cô gái này muốn châm cứu à? Chẳng lẽ y cổ truyền không phải là những ông lão tóc bạc phơi sao? Trẻ tuổi thế này có làm nổi không đây? Nhưng bày ra trận thế còn rất ra dáng ra hình.

Mặc dù mỗi người đều nghi ngờ, nhưng vì Dung Tư Thành đe dọa nên không ai dám lên tiếng.

Thấy Mộ Yến Lệ thành thạo rút một cây kim châm đâm vào các huyệt bách hội, nhân
trung, thiên xu, trung quản, đại hoành, mọi người đều kinh ngạc.


Thủ pháp châm cứu của cô rất thành thạo, tìm huyệt vị cực chuẩn, vừa thấy đã biết không tầm thường.

Nếu không luyện tập hàng ngàn trên vạn lần thì sẽ không bao giờ đạt được tiêu chuẩn này.

Lúc này trong phòng lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Mộ Yến Lệ, kể cả Dung Uyển Nga vẫn không phục cô.

Mộ Yến Lệ tập trung tinh thần đâm kim châm vào các huyệt khúc trì, hợp cốc, cao hoang, nội đình...!của ông cụ.

Mặc dù mọi người đều không rành về huyệt vị, nhưng nhìn vẻ mặt chuyên chú của cô cũng rất vui mắt.

Đương nhiên, người xúc động nhiều nhất là Dung Tư Thành.

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, nhìn cô đâm từng cây kim châm, từ ban đầu lo lắng nghi ngờ đến bây giờ khiếp sợ bội phục.

Anh đã bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.

Có lẽ anh đã hiểu biết quá phiến diện về cô gái này.

Làm việc khoảng nửa tiếng, cuối cùng Mộ Yên Lệ cũng dừng tay, trên mặt chảy mồ hôi, nhìn mọi người: “Yên tâm, ông cụ ổn rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mười phút nữa sẽ tỉnh lại”
Lúc này không còn ai nói cô chém gió không cần đóng thuế.

Ngay cả Dung Uyển Nga cũng chỉ nhíu mày chứ không dám nói gì.

Nhưng cô ta cứ nhìn chằm chằm ông cụ trên giường bệnh như muốn nghiệm chứng.

“Mẹ ơi, cho mẹ nè” Mộ Gia Hạo đưa khăn tay đã chuẩn bị từ trước.

Mộ Yến Lệ tiếp nhận, cười xoa đầu cậu bé: “Cảm ơn bảo bối”.

Mộ Yến Lệ lau mồ hôi, lại nhìn về phía Dụng Tư Thành, nở nụ cười đắc ý: “Tổng giám đốc Dung, tiền khám 150 tỷ”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện