Một Tấc Tương Tư

Băng Hoa Thừa Lộ


trước sau

Nàng an tĩnh giống như một người câm điếc, một hơi uống cạn bát thuốc đắng, để thân trần thay thuốc cũng mặc kệ, không hề ngượng ngùng nhăn nhó, càng không nhiều lời. Có lẽ trong lòng nàng, công tử Hầu phủ chẳng khác gì một người qua đường, cho dù đồng hành với nhau vạn dặm thì cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, không khơi dậy nửa phần cảm xúc.

Chuyện này đương nhiên không khiến người ta vui vẻ, cất lọ cao thuốc, trong đôi mắt Tả Khanh Từ thoáng qua một tia quỷ dị, quyết ý phá vỡ cục diện lạnh lùng, “Vì sao năm đó nàng rời đi? Dù Tô Tuyền đã qua đời, thì Chính Dương Cung cũng không đến nỗi bạc đãi môn đồ của mình.”

Lời của chàng không khơi dậy bất kỳ phản ứng nào, nàng trầm mặc nằm sấp, giống như không nghe thấy gì.

Tả Khanh Từ đương nhiên sẽ không để mọi chuyện trôi qua như thế, chàng ngồi xuống ghế dựa mềm bên giường, “Lúc đến Thiên Đô Phong ta đã nghe được vài câu chuyện cũ, không khỏi nảy sinh vài phần hiếu kì. Tạm thời không nhắc đến tiền khám bệnh, ta lấy danh dự thề, tuyệt đối không nói với người ngoài.”

Đáp lại chàng vẫn là sự lặng im, Tả Khanh Từ cũng không nổi giận, ôn tồn lễ độ nói thêm một câu, “Nếu Vân Lạc không muốn nói, ta cũng có thể tìm Ân huynh và Thẩm cô nương nghe ngóng.”

Câu này rốt cục cũng khiến nàng có phản ứng, nàng nghiêng đầu hờ hững nhìn chàng, “Ngươi muốn biết gì?”

Tả Khanh Từ lấy một vật trong hòm thuốc ra, bàn tay khẽ lắc, trong phòng vang lên hai tiếng thùng thùng. Nét mặt của nàng trở nên đông cứng, tập trung nhìn chiếc trống nhỏ trong tay.

Chàng vô cùng hài lòng với phản ứng này, hào phóng đưa chiếc trống nhỏ cho nàng để nàng nằm trên gối lật xem. Chiếc trống rất cũ, đinh đồng trên trống đã bị rỉ xanh, mang theo những vết bẩn cổ xưa, ánh mắt nàng hoảng hốt, giống như đang lạc trong cõi mơ.

Tả Khanh Từ để nàng ngắm nghía một lúc lâu, ung dung nói, “Hồ Thúy Vi đúng là một nơi ở tốt, mây trắng nước xanh đẹp không sao tả xiết.”

Nàng nhìn chằm chằm mặt trống ố màu, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hàng chữ nhỏ phía dưới.

Tả Khanh Từ mở đầu bằng một câu nói nhẹ nhàng: “Ân Trường Ca, Thẩm Mạn Thanh và nàng, ai lớn ai nhỏ?”

Giằng co một hồi lâu, Tả Khanh Từ kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời.

Tô Vân Lạc mở miệng, “Bọn họ nhập môn trước ta.”

Đã đáp lại, vấn đề thứ hai liền thuận lý thành chương, Tả Khanh Từ lên tiếng lần nữa, “Nàng ghét bọn họ, vì sao?”

Đây là sự thật rành rành, dường như đôi bên đều không có thiện cảm với nhau, dù là người dịu dàng như Thẩm Mạn Thanh cũng không có bao nhiêu tình cảm đồng môn với nàng.

Nàng bỗng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Bên kia biết rồi?”

Tả Khanh Từ đương nhiên hiểu nàng đang hỏi cái gì, “Hình như Ân huynh và Thẩm cô nương đã vô tình nói chuyện này với tôn trưởng.”

Đặt chiếc trống nhỏ xuống, nàng liếc mắt nhìn chàng, mang theo cảnh giác và đề phòng, “Rốt cuộc ngươi muốn hỏi điều gì?”

Tả Khanh Từ nhẹ nhàng mỉm cười, lời nói sâu xa: “Ta muốn biết vì sao nàng vốn là giai nhân lại đi làm trộm.”

Nàng sững sờ, vẻ mặt nói không nên lời, một lúc sau mới mở miệng: “Giai nhân cái gì? Ta vốn là trộm, lúc gặp được sư phụ đã như vậy.”

Tả Khanh Từ hơi nhíu mày, chờ nàng nói tiếp.

Có lẽ đã quá lâu không nhớ về quá khứ nên mạch suy nghĩ của nàng có phần chậm chạp, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Từ nhỏ ta đã không biết cha mẹ mình là ai, đi theo một gánh xiếc lang thang khắp nơi, ngày thường biểu diễn đi trên dây để đổi mấy đồng tiền, biểu diễn xong thì trộm đồ ngay giữa phố xá, đến tối nộp cho chủ gánh xiếc. Tuổi ta còn nhỏ, nếu bị bắt thì cùng lắm chỉ bị đánh vài cái, sẽ không bị đưa đến quan phủ.”

Một vấn đề đổi được một câu trả lời, Tả Khanh Từ hỏi tiếp, “Nàng gặp gỡ Tô Tuyền thế nào?”

Nàng trầm mặc một lúc, lại cầm chiếc trống nhỏ lên: “Hôm ấy ở Phượng Dương, hai ngày liên tục ta không trộm được gì nên chủ gánh không cho ta ăn, ta đói đến mức ngất đi, lúc đi trên dây giẫm hụt vào khoảng không, nếu không phải sư phụ đi ngang qua đỡ được thì đã mất mạng. Sau này sư phụ đặt tên cho ta, người nói ta rơi từ giữa không trung xuống, vậy thì gọi Vân Lạc đi.”

Tả Khanh Từ hỏi nàng, “Ông ấy quyết định thu nàng làm đồ đệ ngay ở đó?”

Nàng im lặng một lát, hồi lâu sau mới trả lời, “Sư phụ thấy ta đáng thương nên đã thu nhận ta.”

Du hiệp tốt bụng nhặt một kẻ vướng víu trên đường là chuyện không hiếm thấy, nhưng chịu thu làm đồ đệ thì không nhiều, Tả Khanh Từ quan sát vẻ mặt của nàng, “Lúc ấy nàng mấy tuổi? Tô Tuyền lớn hơn nàng nhiều không?”

Nàng hơi nhíu mày, cuối cùng miễn cưỡng nói, “Sư phụ nói ta khoảng bốn năm tuổi, lúc ấy sư phụ mới xuống núi được mấy năm, ước chừng mười bảy.”

Tả Khanh Từ nhận ra nàng đang kháng cự bèn đổi sang đề tài khác, “Vì sao nàng rời khỏi Chính Dương Cung?”

Trong câu trả lời của nàng không có nửa phần lưu luyến, “Trên đời này chỉ có mình sư phụ tốt với ta, sư phụ đi rồi ta cũng không muốn ở lại đó nữa.”

Tả Khanh Từ hỏi lại câu hỏi mà nàng bỏ qua, “Nàng từng có mâu thuẫn với Thẩm cô nương và Ân huynh?”

Ánh mắt nàng hờ hừng, giọng nói lãnh đạm, “Ta nhập môn muộn hơn những người khác, xuất thân lại thấp hèn, thiên phú học kiếm cũng kém xa bọn họ. Bọn họ cho rằng ta không xứng làm đồ đệ của sư phụ. Nếu đã rời đi, ta không muốn có bất kỳ liên quan gì với bọn họ nữa.”

Nhớ tới tư thái mời đấu kiếm của Thẩm Mạn Thanh ở sa mạc, lòng Tả Khanh Từ thoáng động, “Chẳng lẽ Thẩm cô nương cũng đối xử với nàng như vậy? Ta thấy ở Thiên Đô Phong nàng ấy rất kiên nhẫn với sư đệ sư muội, làm việc công chính, không giống loại người nhỏ nhen.”

Nàng không có biểu cảm gì, cụp mắt xuống.

Không cãi lại cũng không có ý tranh luận, phản ứng này hơi khác với mong muốn của chàng, Tả Khanh Từ khẽ chớp mắt, nói sang chuyện khác, “Vân Lạc không có suy nghĩ dừng tay sao? Nếu như ngày nào đó kích thích Chính Dương Cung thanh lý môn hộ…”

Nàng trầm mặc rất lâu mới nói, “Ta sẽ không để bọn họ bắt được mình, còn chuyện ngừng tay, không thể.”

Tả Khanh Từ không bình luận, mỉm cười, “Dù chuyện này gây ảnh hưởng đến thanh danh của Chính Dương Cung, khiến Tô Tuyền ở dưới suối vàng không được yên lòng?”

“Sẽ không có ai biết.” Nàng nói với vẻ chắc chắn, đôi mắt tối lại.

Tả Khanh Từ lặng lẽ thu tất cả vào đáy mắt, “Vì sao nàng làm phi tặc?”

Giọng nói nàng vừa nhỏ lại vừa khẽ: “Ta muốn vàng, không cần gì khác.”

Tả Khanh Từ cảm thấy hiếu kì, “Rốt cuộc nàng cần bao nhiêu vàng, không phải trước khi đi đã trả một nửa rồi sao?”

Tô Vân Lạc do dự một lát mới nói: “Đã dùng hết rồi.”

Số vàng đó người bình thường hưởng thụ cả đời cũng không hết, nàng tiêu xài như thế chẳng trách không ngừng tay được, Tả Khanh Từ cảm thấy nghi ngờ: “Vàng bạc châu báu trộm trong bí khố của Thổ Hỏa La Vương cũng dùng hết rồi?”

Nàng ngạc nhiên nhìn chàng chằm chằm, gương mặt tràn ngập vẻ cảnh giác, một lúc lâu sau mới nói: “Sao ngươi biết…” nàng thoáng ngập ngừng, cuối cùng cũng nhận, “Quả thực ta đã vào bảo khố, nhưng không thể mang đồ về Trung Nguyên.”

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Tả Khanh Từ: “Vì sao?”

“Gặp phải một đám truy binh tinh nhuệ, ta phải lợi dụng lúc hỗn loạn mới mang vàng bạc châu báu ra được. Thổ Hỏa La Vương truy đuổi gắt gao, có thể giữ được mạng là tốt rồi.” Giọng nói của nàng mang theo chút tiếc nuối, nhưng không có quá nhiều oán than.

“Khó khăn lắm mới mở được những lớp khóa trùng điệp để trộm đồ, không ngờ lại bị lấy lại, vô duyên vô cớ bận bịu một hồi, hóa ra là bị chúng ta liên luỵ.” Tả Khanh Từ mỉm cười nói đùa, ẩn trong đó là vài phần châm biếm, “Nếu những món vàng bạc châu báu kia vẫn còn thì chưa chắc Vân Lạc đã đến đây.”

Dường như người này có thể nhìn thấu mọi chuyện, nàng cũng không phủ nhận, “Ta cần dùng gấp, không chờ được.”

“Xin lỗi, là ta quá bất cẩn, khiến Vân Lạc bị thương nặng thêm.” Tả Khanh Từ tao nhã hỏi thăm, giọng điệu áy náy chân thành: “Nhưng quả thực ta có chuyện cần Vân Lạc giúp đỡ, sau khi khỏi bệnh nàng hãy cân nhắc thêm lần nữa, tiền thù lao có thể tùy ý nàng.”

Gương mặt tuấn tú dịu dàng, ngôn từ mềm mại, nói ra yêu cầu khiến người ta khó mà cự tuyệt.

Nhưng Tô Vân Lạc không nhìn chàng, nàng cụp mắt, đầu ngón tay sờ vào chuôi chiếc trống cũ, “Quả thực không rảnh, xin công tử hãy chọn người tài khác.”

Chính Dương Cung nghiêm cẩn dạy ra một đám đệ tử tính tình khác nhau.

Tô Tuyền với kiếm pháp vang danh thiên hạ, Ân Trường Ca suy nghĩ ngay thẳng, Tô Vân Lạc thân mang tiếng xấu…

Kẻ bị Chính Dương Cung ruồng bỏ, đệ tử duy nhất của Tô Tuyền lại là một cô gái trầm mặc ít lời, chưa từng để lộ chân dung. Trong đôi mắt trong vắt kia ẩn chứa vẻ đề phòng và thân trọng, thật sự là thú vị.

Tả Khanh Từ phối xong thảo dược trong tay, giao cho Bạch Mạch: “Trình tự sắc thuốc này phức tạp, không để ý sẽ làm mất hết dược tính, nhớ canh chừng cẩn thận.”

Bên trong phương thuốc có mấy loại dược thảo còn quý hơn vàng, giá trị không hề nhỏ, sau khi đáp lời Bạch Mạch khó hiểu hỏi dò: “Dược tính của Băng Hoa Thừa Lộ dễ tán, không để lâu được, công tử nhất định phải luyện nhiều vậy sao?”

Kéo ống tay áo cuốn lên xuống, Tả Khanh Từ thu dọn dược cụ: “Vết thương trên lưng nàng rất sâu, lại bị nứt ra mấy lần, muốn làm mờ sẹo tất nhiên phải dùng lượng lớn, không để lâu được.”

Bạch Mạch sững sờ, suýt chút nữa đã lỡ lời, may mà hoàn hồn kịp thời, nhịn xuống được.

Tả Khanh Từ hiểu rõ thuộc hạ của mình đang nghĩ gì nhưng chàng không giải thích thêm.

Đợi thuốc luyện xong, miệng vết thương của Tô Vân Lạc cũng đã thu nhỏ lại, mọc ra thịt non hồng hào, Tả Khanh Từ xem kỹ vết thương: “Bên ngoài đã ổn nhưng bên trong chưa lành. Đây là thời điểm quan trọng nhất, ta mới chế ra một loại thuốc, hôm nay sẽ sử dụng nó.”

Tô Vân Lạc không có phản ứng gì, nàng đã quen xem mình là người chết. Nhưng nàng không ngờ lần này chàng không dùng tấm sừng làm vật thoa thuốc, nương theo mùi hương thanh nhã dịu dàng, một bàn tay thon dài ấm áp trực tiếp chạm vào da nàng, lưng của nàng lập tức căng cứng.

Nàng cảm nhận được đầu ngón tay của chàng thấm nước thuốc lành lạnh, xoa từ cổ đến hõm lưng, chậm rãi xoa bóp trên cơ thể nàng, một cảm giác run rẩy từ từ nổi lên khiến tâm hồn nàng nhộn nhạo khó mà bình tĩnh.

Tô Vân Lạc nằm sấp đã lâu nên người tê cứng, bây giờ xoa bóp chắc chắn rất dễ chịu, nhưng vuốt ve như thế này lại khiến nàng cảm thấy căng thẳng, muốn trốn tránh theo bản năng. Chàng ngừng lại một lát, nghiêng bình đổ ra một ít nước thuốc, đầu ngón tay trắng nõn nhuốm màu vàng của nước thuốc, trông đẹp đẽ dị thường, sau đó đầu ngón tay chàng chạm vào da nàng, dưới tác dụng của ngón tay, cảm giác đê mê kỳ lạ bắt đầy nảy nở, dần lan đến từng dây thần kinh.

Nàng không biết thuốc này tốt hay xấu, chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa, giọng nói trở nên khàn khàn, “Vẫn nên dùng thuốc trước đó đi.”

“Lúc bôi thuốc này Vân Lạc cảm thấy khó chịu? Vết thương thực sự quá sâu, nếu không dùng thuốc này thì về sau vết thương rất dễ nứt ra lần nữa.” Tả Khanh Từ không nhanh không chậm vuốt ve, khóe môi mỉm cười càng sâu, giọng nói vẫn như bình thường, “Ta cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng thuốc này nhất định phải bôi bằng thủ pháp đặc biệt mới có hiệu quả. Ta nghĩ Vân Lạc là người trong giang hồ, chắc sẽ không câu nệ, để ý một chút tiểu tiết này đâu.”

Ý thức dần tan rã, sâu trong thân thể nàng dường như đang bị dị vật khuấy động, nàng không có sức để ý đến những lời chàng nói, thậm chí không biết mình rốt cuộc bị làm sao. Tầm mắt trở nên mơ hồ, da thịt bắt đầu nóng lên, hô hấp càng lúc càng dồn dập, suýt nữa thì rên rỉ thành tiếng.

Tả Khanh Từ lặng lẽ quan sát, đôi mắt của người trên giường mơ màng, hơi thở gấp gáp, giống một con mồi không kìm nén được nữa muốn chạy trốn. Điều này khiến chàng vô cùng hài lòng, vì để tránh trêu chọc quá độ dẫn đến phí công nhọc sức, chàng đổi một thủ pháp khác: “Vân Lạc có biết thuốc này tên gì không?”

Nàng không thể tập trung nghe xem chàng nói gì, chỉ cảm thấy trạng thái kỳ lạ của mình tan biến, bàn tay trên lưng vẫn đang xoa bóp nhưng đã không còn ma lực khiến người ta bứt rứt.

Tả Khanh Từ giống như chỉ tùy tiện mở miệng, giọng nói êm tai: “Thuốc này sử dụng Sâm tuyết ba trăm năm và Linh chi bảy mươi năm trở lên, cộng thêm Xích hỏa cức, Phục thường tử, Chỉ tinh mộc, tất cả được điều chế theo phương pháp bí mật, tạo thành Băng Hoa Thừa Lộ, có công dụng trừ độc và kích thích mọc da non. Dựa theo tình hình trước mắt của Vân Lạc, ước chừng phải dùng năm bình mới khỏi hẳn.”

Nói xong một chuỗi dài, nàng rốt cục cũng tỉnh táo lại, nắm được trọng điểm, yên lặng một hồi rồi hỏi, “Thuốc này giá bao nhiêu?”

“Một bình chỉ trăm lượng vàng mà thôi.” Lại một dòng nước thuốc lạnh buốt áp vào lưng, Tả Khanh Từ trả lời qua loa.

Bầu không khí trở nên trầm lặng, một lúc lâu sau Tô Vân Lạc mở miệng, “Chuyện cần giúp đỡ mà ngươi nhắc đến lần trước là chuyện gì?”

Lời nói vừa lọt vào tai, đôi mắt phượng lập tức tràn lan ý cười.

Hết chương 30

Chi: Nai con Tô Vân Lạc làm sao đấu lại cáo già Tả Khanh Từ =)))

Truyện convert hay : Lầm Chọc Yêu Nghiệt Vương Gia: Phế Tài Nghịch Thiên Tứ Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện