Một Đêm Bất Ngờ Tổng Giám Đốc Sủng Vợ Nghiện

Chương 152


trước sau

Advertisement



Cô chỉ muốn phản bác lại anh theo bản năng chứ không hề có ý trách móc sự sơ suất của Cố Đoàn Thuần khiến mình bị bắt cóc!
Cố Đoàn Thuần chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như muốn nói vì hôm nay cô đã phải chịu uất ức nên tôi mới không tính toán với cô.

Hoắc Thủy Nhi cũng không nói gì suốt chặng đường còn lại, bốn mươi phút sau xe dừng lại trước cổng một biệt thự, Hoắc Thủy Nhi mở cửa xe bước xuống, đợi một lúc không thấy Cố Đoàn Thuần xuống mà thấy hình như anh đang nói gì đó với tài xế.

“Đi thôi.”

Cố Đoàn Thuần xuống xe thấy cô vẫn đang đợi ở bên ngoài thì nhướn mày, trực tiếp khoác vai Hoắc Thủy Nhi đi vào nhà.

Ái chà chà… Ai có thể nói cho cô biết, đột nhiên dịu dàng như vậy là có ý gì không?
Hoắc Thủy Nhi lập tức đỏ mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo, thấy hai người về muộn như vậy, dì Liễu hơi giận nên rầy rà đôi ba câu, Hoắc Thủy Nhi không biết trả lời như thế nào, còn Cố Đoàn Thuần thì nói: “Công ty hơi bận.”
“Thế nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, nhất là cơ thể gầy gò của bà chủ phải bồi bổ nhiều vào, hôm nay tôi đã hầm canh gà đấy.” Dì Liễu vui tươi hớn hở đi dọn cơm, Hoắc Thủy Nhi lại nhìn về phía Cố Đoàn Thuần.

Bỗng nhiên phát hiện, Cố Đoàn Thuần thực chất không có lạnh lùng như bề ngoài…
Có lẽ người đàn ông này dịu dàng hơn vẻ bề ngoài nhiều.

Sau khi dì Liễu chuẩn bị xong món ăn, Hoắc Thủy Nhi vẫn luôn cắm cúi ăn cơm, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Đoàn Thuần, càng nhìn càng nhận ra người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà gia thế tốt, bối cảnh cũng tốt, cô đột nhiên hiểu ra vì sao phụ nữ lại bám theo anh.

Một Cố Đoàn Thuần như vậy quả đúng là một sự ưu ái của tạo hoá mà.


“Không lo ăn đi, nhìn tôi làm gì?” Cố Đoàn Thuần đột nhiên lên tiếng, Hoắc Thủy Nhi vừa mới ăn một miếng cơm thì bị nghẹn, hai mắt đỏ hoe nhìn anh trân trối.

Cố Đoàn Thuần đưa một cốc nước, Hoắc Thủy Nhi lập tức xúc động và khóc không thành tiếng.

Người đàn ông này đúng là một phần tất yếu của cuộc sống mà.

Buổi tối, Hoắc Thủy Nhi về phòng sớm vì bị hoảng sợ.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước bộ cô bị mù à, hai”
, xem ra là cô bị lé rồi mới đi thích cái tên khốn nạn Hà Thuyết đó.

Hoắc Thủy Nhi thuận tay ôm lấy cái gối bên cạnh bực bội nhào nặn nó hai cái rồi đột nhiên nghĩ đến Cố Đoàn Thuần.


Có thích thì cũng phải thích một người đàn ông như Cố Đoàn Thuần chứ? Đến khi Hoắc Thủy Nhi ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, cô liền ném chiếc gối đang ôm trong lòng đi, phi phi phi, cô ôm cái gối của Cố Đoàn Thuần làm gì? Suy nghĩ đen tối à?
Mới được cứu có một lần đã muốn lấy thân báo đáp là làm sao, có phải thời cổ đại đâu chứ!
Hơn nữa, dù cô có muốn lấy thân báo đáp đi nữa thì người kiêu ngạo, ương ngạnh như Cố Đoàn Thuần nhất định cũng sẽ chướng mắt cô cho mà xem.

Hoắc Thủy Nhi sụt sịt mũi và cảnh cáo bản thân không được tiếp tục mê trai nữa.

Vừa mới bình tĩnh được mấy phút liền nghe thấy tiếng mở cửa “cạch cạch”, Hoắc Thủy Nhi đang ngồi trên giường chưa kịp nghĩ ra tư thế nào để chào hỏi, liền nhanh chóng kéo cái mền mỏng mùa hè che chân mình lại.

“Đây là dì Liễu đưa cho cô.”
“… Hả?” Hoắc Thủy Nhi nhìn cái túi vứt trên giường, trong đó có gần như toàn bộ thuốc trị thương, dì Liễu biết cô bị thương sao?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện