Mộng Tường Vy

Chương 32


trước sau

Advertisement
Hồng Anh từ phòng tắm bước ra vừa đúng lúc Nam Phong ăn xong bữa tối, thoáng nhìn anh, cô nghiêm giọng nhắc nhở:

-- Nước nóng tôi chuẩn bị xong rồi. Anh vào tắm đi!

-- Nhưng tôi... không có quần áo để thay!

Nam Phong thật thà đáp.

-- Tắm xong anh mặc lại bộ đồ đó đi, nhà chỉ có hai ông bà già, không có đồ cho anh thay đâu.

-- Nhưng mặc lại đồ này đi ngủ... tôi không quen!

-- Vậy anh đừng tắm nữa...

-- Không tắm... tôi không ngủ được. Với cả, tôi không tắm... em có chê không?

Hồng Anh tròn mắt ngạc nhiên:

-- Anh bẩn thì liên quan gì đến tôi?

-- Sợ em không thích...

-- Anh lại suy diễn đi đâu thế?

Hồng Anh đỏ mặt quay người đi hướng khác, cô bưng bát mỳ của Nam Phong vừa ăn cho vào bồn và nhanh chóng rửa sạch. Nam Phong vẫn đứng giữa gian bếp với vẻ mặt chưng hửng ngây ngốc như chờ sự phán xử của Hồng Anh.

-- Muộn rồi đó, anh vào tắm rửa làm vệ sinh cá nhân đi, ở đây gần núi, đêm xuống thời tiết rất lạnh!

-- Tắm xong... tôi không mặc đồ được không?

Nam Phong cất lời hỏi như một đứa trẻ.

Hồng Anh nghe vậy vội chạy đến và đưa tay lên bịt miệng anh ta lại:

-- Anh nói năng càn rỡ gì thế? Ông bà tôi mà nghe được... không cẩn thận là anh bị đuổi ra khỏi nhà!

-- Tôi đang hỏi ý kiến em mà? Tôi đã làm gì sai đâu mà nói đuổi là đuổi?

Nam Phong phụng phịu đáp. Nhìn anh thật sự đáng yêu như trẻ con, Hồng Anh không nỡ bắt bẻ gì thêm. Suy nghĩ một lát, cô nói:

-- Để tôi lên nhà tìm lại tủ đồ của ông ngoại. Ngày còn trẻ, ông tôi cao lớn và phong độ lắm, tuy không cao bằng anh nhưng chắc đồ của ông... anh mặc tạm cũng được.

-- Sao cơ... Em bảo tôi mặc đồ của ông ngoại em à?

Nam Phong ngạc nhiên hỏi lại.

-- Không lẽ anh định không mặc gì?

Nhíu mày một lát, Nam Phong nói thêm:

-- Là vì em quan tâm và chu đáo với tôi nên tôi mặc gì cũng được. Miễn là em thấy vui và không mách ông bà ngoại đuổi tôi ra khỏi nhà.

-- Anh bớt diễn đi. Nhanh vào bên trong tắm rửa kẻo nước không nóng được lâu nữa đâu.

-- Ừ.

Nam Phong quay người bước vào phòng tắm nhưng không chốt cửa. Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác sống ở một nơi dân dã và yên bình như vầy. Từ lúc đến đây, tuyệt nhiên không nghe thấy âm thanh động cơ ô tô gào rú, tiếng còi xe inh tai, hay thậm chí là loa phường ồn ào. Giản dị, bình yên và mộc mạc đến không tưởng.

Cởi bỏ âu phục đắt tiền trên người xuống và treo lên mắc cẩn thận, Nam Phong bước chân vào thau nước lớn do Hồng Anh chuẩn bị. Khói trắng bay nghi ngút, mùi hương nhàn nhạt từ các loại lá cây rừng bay lên mũi khiến tâm hồn anh thư thái lạ kỳ. Nam Phong cảm giác, giữa nhịp sống ồn ào này, anh tìm được cho mình một khoảng không gian tĩnh lặng, để tâm hồn lắng hơn và sống chậm hơn...

Hồng Anh bước lên nhà đã thấy ông bà ngoại tắt đèn đi ngủ hết. Bật đèn pin điện thoại, Hồng Anh loay hoay mở tủ đồ của ông ngoại và tìm kiếm. Nghe tiếng động, bà ngoại tò mò hỏi:

-- Khuya rồi, con làm gì thế hả Hồng Anh? Giữ yên lặng để ông ngủ, dạo này ông hay mất ngủ lắm!

Hồng Anh đáp lời bằng tiếng gió:

-- Con mượn bộ đồ của ông cho bạn con mặc tạm. Anh ấy không có quần áo để thay!

-- Thế à? Nhắc bạn ấy tắm gội nhanh lên rồi nghỉ sớm nhé. Trời lạnh lắm. Cả con nữa, đi xa về, con cũng nên nghỉ sớm đi.

-- Vâng. Lát nữa con lên ngủ với bà nha.

Loay hoay mãi, Hồng Anh lựa được chiếc áo phông lỡ tay màu trắng và chiếc quần sooc kẻ ca rô thời trung niên của ông ngoại. Ngắm nghía một lát, Hồng Anh tự nhủ, đi ngủ mặc tạm đồ này chắc cũng ok. Tắt đèn pin, cô rón rén bước ra khỏi gian buồng của bà ngoại và đi xuống nhà dưới. Gió đêm mỗi lúc một lớn, rặng cây cổ thụ phía sau nhà phát ra âm thanh nghe lao xao, nếu như một mình sống tại nơi này, Hồng Anh nghĩ mình sẽ sợ ma lắm!

Đi vào phòng tắm, nghe tiếng nước bên trong rơi ì oạp, Hồng Anh vừa chạm tay lên cánh cửa đã thấy nó mở toang ra, cô giật mình hỏi:

-- Anh không cài chốt à?

Đúng lúc ấy, một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ mơ hồ hiện lên trước mắt Hồng Anh. Trong thau gỗ rộng lớn, nam nhân với nước da trắng mịn màng, mái tóc ướt rủ xuống khuôn mặt điển trai, đôi hàng mi khép hờ, bờ môi trái tim mím chặt... Khói trắng bay mờ ảo trong không gian... Có lẽ anh ấy quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi. Khoảnh khắc ấy, Hồng Anh nghe trái tim mình rung động thật sự!

Hồng Anh đứng ngẩn ngơ nhìn ngắm dáng vẻ nam tính hấp dẫn mê người đó, nhưng rồi cô lại sợ, đêm về khuya, nhiệt độ nước cũng nguội lạnh đi nhiều, chỉ sợ Nam Phong bị nhiễm lạnh. Với tay lấy chiếc khăn tắm trên mắc, Hồng Anh đi đến gần và gọi nhỏ:

-- Tôi chuẩn bị quần áo cho anh rồi...

Nam Phong giật mình mở mắt ra nhìn. Trước mặt là khuôn mặt ngây thơ đến nao lòng, anh si mê ngắm nghía, bất giác bờ môi khẽ mỉm cười hài lòng.

-- Cảm ơn em!

Hồng Anh sợ bản thân sẽ bị thôi miên bởi nụ cười đó, cô bối rối đứng dậy và nhắc nhở:

-- Quần áo tôi treo trên mắc... Anh mặc đồ vào rồi nghỉ sớm đi. Tôi lên nhà đây!

-- Đêm nay, tôi ngủ ở đâu?

Nam Phong tò mò hỏi.

Hồng Anh chỉ tay sang gian phòng bên cạnh, nơi đó có chiếc giường nhỏ và một cái bàn gỗ. Thỉnh thoảng ông ngoại cô hay nằm ở đó nghe radio những khi mất ngủ, vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà ngoại.

-- Anh ngủ bên này nhé. Giường hơi nhỏ một chút nhưng nằm tạm đi, nếu không muốn nằm giường... thì anh xuống đất mà ngủ!

-- Em nhẫn tâm vậy sao?

-- Tôi nhẫn tâm ở chỗ nào chứ? Tự nhiên anh tới đây, cả buổi tôi đã phải loay hoay nấu mỳ cho anh ăn, chuẩn bị nước cho anh tắm... Rồi mượn cả đồ ông ngoại cho anh mặc...

-- Để tôi ngủ một mình trong căn nhà trống trải này... như vậy là em nhẫn tâm rồi!

-- Ngủ một mình thì sao chứ? Anh có phải đứa trẻ lên 3 nữa đâu mà bắt người khác phải ngủ cùng?

-- Nhưng tôi muốn ngủ với em.

-- Khùng. Bớt nói năng bậy bạ đi. Tôi lên ngủ với bà ngoại đây.

-- Phải làm gì để em ở lại?

-- Anh làm gì cũng vô ích thôi. Tôi sẽ không ở đây với anh đâu. Đừng có giở trò, tôi mách ông bà ngoại đó!

Hồng Anh trừng mắt lên đe dọa.

Nam Phong thấy vậy liền nói:

-- Tôi thấy sợ em rồi!

-- Sợ thì mau chóng mặc đồ rồi nghỉ sớm.

Nói đoạn Hồng Anh dứt khoát quay người bước ra ngoài sân và đi lên nhà lớn. Nam Phong ngồi đó vẻ mặt chưng hửng tiếc nuối, nhưng rồi anh cũng đứng dậy, nhanh chóng mặc tạm bộ đồ giản dị Hồng Anh đem tới. Có chút không quen mắt... nhưng dẫu sao cũng hơn là mặc bộ đồ công sở gò bó kia, với cả anh sợ Hồng Anh giận vì cô đã nhiệt tình chuẩn bị cho mình.

Quen với cuộc sống nơi thị thành xa hoa, lần đầu tiên ngủ trong căn nhà gỗ, Nam Phong dẫu mệt nhưng không có cách nào vào giấc được. Gió đông lùa qua khe hở của những tấm gỗ ghép lại ... nghe ù ù xào xạc. Nam Phong rùng mình vì sợ. Anh thật sự không quen với những âm thanh kỳ lạ này.

Nằm trên gian buồng với bà ngoại, thấy bà hô hấp đều đặn, Hồng Anh ghen tị suy nghĩ, tại sao ông bà có thể dễ dàng tìm đến giấc ngủ như vậy được chứ? Nằm im không dám nhúc nhích, cô sợ bà ngoại giật mình nên chỉ biết lắng nghe tiếng gió đang lùa qua khe cửa. Không biết Nam Phong đã đi ngủ hay chưa? Tâm trạng ngày hôm nay của cô xáo trộn không ngừng vì sự xuất hiện của người đàn ông đó.

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại dưới gối rung lên báo hiệu có tin nhắn mới. Khẽ nghiêng người, cho ánh sáng màn hình thấp nhất có thể, Hồng Anh mở pass và hồi hộp đọc tin nhắn. Là Nam Phong.

-- Em có ngủ được không? Em để tôi nằm đây một mình... là muốn dọa ch.ết tôi sao?

-- Anh tự nguyện đến đây... bây giờ lại đặt điều nói tôi thế à? Tôi làm gì mà dọa anh chứ?

-- Nằm một mình thế này... tôi sợ ma!

Hồng Anh suýt bật cười vì câu trả lời đó, tuy nhiên cô kịp thời suy nghĩ lại, rất có thể đây là một cách dụ dỗ tán tỉnh của Nam Phong. Cô không thể mắc bẫy được.

-- Cao lớn như anh... không có con ma nào dám trêu ghẹo anh đâu!

-- Này, Hồng Anh. Em đừng có nhẫn tâm như vậy. Em nói thế là đang xác minh sự thật nơi này có ma đúng không?

-- Tôi đùa thôi. Làm sao có ma được?

-- Tôi lạnh quá. Chăn đệm em chuẩn bị không khiến tôi thấy ấm áp hơn chút nào.

-- Anh dùng tạm đi. Nhà ông bà không có nhiều đồ đâu.

-- Em có ngủ được không?

-- Tôi đang ngủ rồi.

-- Điêu. Ngủ rồi mà reply tin nhắn của tôi nhanh thế?

-- Tôi quên không tắt chuông nên bị tin nhắn của anh làm phiền đó.

-- Bây giờ... em có ngủ được không?

-- Không nói chuyện nữa... tôi đi ngủ đây!

Hồng Anh sợ bị dụ dỗ, tắt điện thoại, cô nhắm mắt và cố gắng tìm đến giấc ngủ. 5 phút, 10 phút, 30 phút trôi qua nhưng Hồng Anh không có cách nào ngủ được, tâm trí cô lúc này ngập tràn hình ảnh và những lời nói dịu dàng của Nam Phong. Mơn man mở điện thoại lên, Hồng Anh ngỡ ngàng vì những dòng tin được gửi đến liên tục từ người đàn ông đó. Anh ta, nhất định không chịu ngủ sao?

-- Nếu em không ngủ được... xuống dưới này nói chuyện cùng tôi một lát được không?

-- Tôi biết em chưa ngủ... trả lời tin nhắn của tôi đi.

-- Hồng Anh, em xứng đáng là sinh vật lạnh lùng và vô tâm nhất trên đời này. Tại sao em có thể bỏ mặc tôi ở đây được chứ? Tôi nhớ em, và tôi sợ ma nữa.

-- .....

Những tin nhắn hờn giận vu vơ được gửi đến, Hồng Anh đọc xong chỉ biết cười thầm trong miệng, thật không ngờ anh chàng đó cũng có lúc đáng yêu như vậy. Nằm hoài không ngủ được, Hồng Anh nhẹ nhàng lật chăn ra và ngồi dậy. Cô đã cố gắng giữ yên tĩnh hết mức nhưng ở bên cạnh, bà ngoại đã tỉnh giấc và thì thầm:

-- Hồng Anh, con không ngủ được à?

-- Ôi, con làm bà tỉnh giấc rồi ạ?

Hồng Anh nói tiếng gió đáp lời bà.

-- Con định đi đâu?

-- Buổi tối uống nhiều nước quá... con muốn đi vệ sinh.

-- Ừ.

Bà ngoại không nói gì thêm, cầm theo điện thoại, Hồng Anh rón rén bước ra ngoài sân, nhẹ nhàng tiến về căn nhà gỗ nơi mà Nam Phong đang nằm. Trời tối, nhờ ánh sáng màn hình điện thoại, Hồng Anh đẩy cửa bước vào, nghe tiếng động, Nam Phong vội trùm kín chăn lên đầu vì tưởng tượng ra điều gì sợ hãi. Nhưng vì anh sở hữu chiều cao khủng, kéo chăn lên đầu thì hở hai chân ra ngoài, bỗng chốc Nam Phong thấy cả người co rúm lại vì lạnh. Bước đến bên giường, thấy dáng vẻ co quắp của Nam Phong, Hồng Anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Khỏi nói, nghe âm thanh đó, Nam Phong giật mình sợ hãi tới mức trái tim như muốn rớt khỏi lồng ngực, hai hàm răng va vào nhau, cả người cuộn tròn trong chăn, một chút cũng không dám động đậy.

-- Thì ra anh cũng nhát như vậy!

Hồng Anh cất lời trêu ghẹo.

Nam Phong lúc này mới lật chăn ra, trong đêm tối, nhìn dáng hình mờ ảo của Hồng Anh nhờ ánh sáng đèn điện thoại, anh không giận mà mỉm cười đáp:

-- Rốt cuộc thì trời xanh cũng thấu tấm lòng của kẻ chân tình!!

Sợ hãi đến mức xanh mắt nhưng người đàn ông đó vẫn thốt ra câu nói nghe cực kỳ văn chương.

-- Khuya rồi... anh không ngủ đi, cứ nằm đó nhắn tin hoài.. anh không muốn cho người khác ngủ hay gì?

Nam Phong nghe vậy liền ngồi bật dậy, dưới ánh sáng đèn điện thoại, nhìn anh trong bộ quần áo của ông ngoại, Hồng Anh thực sự không nhịn được cười. Chiếc áo màu trắng giản dị, chiếc quần sooc kẻ caro ... trông hài hước không gì diễn tả được. Có lẽ bởi cô vốn quen hình ảnh ăn vận chỉn chu của Nam Phong nên lúc này nhìn anh thật sự châm biếm.

-- Em cười gì thế?

Nam Phong tò mò hỏi.

-- Không có gì. Tự nhiên thấy buồn cười thôi.

-- Tôi nghi ngờ trong câu nói của em có đến 9 phần không thật lòng.

Hồng Anh vẫn cười như trúng mánh.

Nam Phong không chịu được thái độ ấy của cô nàng, anh lật chăn ra và bước xuống nền nhà lạnh lẽo, khoảnh khắc này anh đợi chờ từ lâu lắm rồi. Rốt cuộc cô nàng cũng vì nhớ anh mà xuất hiện ở đây giờ này. Dang rộng vòng tay, không do dự, Nam Phong kéo Hồng Anh tiến sát lại phía mình và ôm thật chặt, anh tham lam kiếm tìm hơi ấm và hương thơm từ cơ thể cô.
Advertisement
Anh nhớ cô tới mức cồn cào, da diết!

-- Đừng cười nữa, ông bà sẽ nghe thấy đó!

Nam Phong thì thầm, trong lời nói của anh chứa đựng sự nghiêm túc. Hồng Anh ngoan ngoãn nghe lời, gục đầu vào ngực anh, cô tìm kiếm cảm giác quen thuộc. Chính là bờ vai này, hơi thở và giọng nói dịu dàng ấy... Hồng Anh nghe trái tim mình xao xuyến lạ!

-- Tôi nhớ em... không ngủ được!

-- Bây giờ đã hết nhớ chưa?

Hồng Anh dịu dàng đáp lời.

-- Chưa. Nỗi nhớ thương em chưa bao giờ vơi bớt đi trong trái tim và khối óc của tôi. Hồng Anh, tôi thực sự yêu em mất rồi.

Hơi ấm bờ môi nồng nàn, vòng tay anh siết chặt, Nam Phong thì thầm bên tai những lời lẽ tự đáy lòng khiến trái tim Hồng Anh như tan chảy. Cô thực sự muốn được ngã vào vòng tay của anh, muốn được anh chở che và bao bọc.

-- Hãy nói với tôi... đây chỉ là mơ đi! Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa tin... anh có tình cảm với tôi!!

Hồng Anh mơ màng đáp lời.

-- Đây không phải là mơ. Những gì tôi nói với em đều là sự thật!

-- Không đúng. Đây chắc chắn là mơ... cuộc đời tôi đến thời điểm hiện tại... chưa có khi nào tôi cảm nhận được khoảnh khắc yêu thương, những phút giây hạnh phúc này... thật sự rất xa xỉ. Anh đừng đánh lừa cảm giác của tôi nữa được không, tôi rất sợ...

-- Tại sao em phải sợ?

-- Tôi sợ mình bị ảo tưởng... Nói chung tôi không tin, không tin anh thích tôi!

-- Tôi phải làm gì để em tin? Những gì tôi quan tâm và đối xử với em khiến em cảm thấy chưa đủ tin tưởng??

-- Tôi... thực sự không biết...

Giữa đêm đông, trong căn nhà gỗ đơn sơ, hai trái tim nồng nàn rung cảm yêu đương ấy không ngừng thì thầm những lời lẽ đường mật.

-- Tôi sẽ chứng minh cho em biết!

Lời vừa dứt, Nam Phong đưa một tay nâng cằm Hồng Anh lên cao, si mê đặt xuống đó một nụ hôn dịu dàng chưa từng có. Cô nàng không bài xích, không phản kháng như mọi lần... Đan xen giữa những âm thanh xào xạc của lá cây, Hồng Anh nghe con tim mình bối rối, cô vòng tay lên cổ Nam Phong, hơi kiễng chân và đón nhận bờ môi ngọt ngào đó.

Nam Phong vui sướng vì biểu hiện này, vòng tay anh siết mạnh hơn, cả cơ thể nhỏ bé của cô lúc này dính chặt lấy thân thể anh, tựa hồ như không còn ranh giới nào tồn tại giữa hai người họ nữa.

Nụ hôn nồng nàn, hơi thở ấm áp trao nhau, bản năng đàn ông trong người cũng dần dần bị đánh thức, Nam Phong di chuyển cánh tay và mơn trớn tấm lưng mịn màng của Hồng Anh. Dường như cô nàng không mặc áo ngực, bàn tay tham lam đưa vào trong áo ngủ, không chút vướng víu mà tọa lạc đúng nơi bầu ngực căng đầy.

-- Ưm...

Hồng Anh bật lên tiếng rên khe khẽ. Nam Phong tham lam tách môi cô ra, dây dưa rút sạch dư vị ngọt ngào trong khoang miệng cô, chiếc lưỡi ướt át thỏa thích đùa ghẹo trong đó. Ở phía dưới, sau lớp vải quần sooc, vật đàn ông của anh đang biểu tình một cách dữ dội...

-- Hồng Anh, tôi lại muốn em rồi!

Nam Phong ngưng lại nụ hôn như thôi miên và thì thầm.

(Hix, viết đến đây tui thấy khát nước quá. Phải đi bù nước đã. Mệt mõii thặc xự 1f61e.png)

-- Anh ngủ đi, tôi đi lên nhà!

Hồng Anh vờ đẩy Nam Phong ra nhưng bờ môi vẫn áp sát lấy gương mặt anh, một chút cũng không muốn xa cách.

-- Không cho em đi đâu cả... Đêm nay, ở lại bên anh được không?

Trong cơn say tình, Nam Phong dịu dàng thay đổi cách xưng hô, thay vì "tôi" - lạnh lùng, khó gần như mọi khi, Nam Phong nhẹ nhàng thốt lên từ "anh", thật sự cách nói chuyện đó khiến trái tim Hồng Anh si mê như muốn trụy, toàn thân ngã vào lòng anh một cách đầy tự nguyện.

Im lặng chính là câu trả lời!

Chỉ cần như vậy thôi Nam Phong đã cảm thấy hạnh phúc quá lắm, môi hôn cuồng nhiệt hơn, trong đêm tối, những ngón tay mềm mại động chạm khắp cơ thể Hồng Anh, trong khoảnh khắc, bộ đồ ngủ trên người cô đã bị anh tháo bỏ. Hồng Anh run rẩy ôm chặt lấy Nam Phong như tìm kiếm hơi ấm.

-- Anhh... em lạnh!

Một câu nói run rẩy, yếu ớt nhưng lại khiến cho Nam Phong muốn được bao bọc và nâng niu cho cô nàng ấy vô cùng. Khẽ cúi người, Nam Phong bế Hồng Anh trở về chiếc giường gỗ đơn sơ, đặt cô nằm xuống chăn đệm và không ngại phủ tấm thân cao lớn của mình lên người cô để che chắn.

-- Em... còn lạnh không?

Vùi mặt vào bầu ngực nóng ấm của Hồng Anh, Nam Phong mê mẩn hôn lên nụ hoa mẫn cảm và hỏi nhỏ. Cơ thể cô run rẩy theo từng nhịp mơn trớn, hô hấp mỗi lúc thêm khó khăn, ôm chặt ấy bờ vai anh, Hồng Anh đáp lời trong tiếng nấc:

-- Không lạnh...

Phía dưới hạ thân, cự long đang vươn vai đầy khí thế, Nam Phong thuận tay cởi bỏ bộ đồ trên người mình xuống, trong nháy măt, hai cơ thể không chút vải áo dính chặt lấy nhau. Nam Phong dừng nụ hôn ở thềm ngực thật lâu, hai bàn tay không xừng xoa nắn và mơn trớn ở đáy eo nhỏ gọn, bất ngờ anh di chuyển nụ hôn xuống phía dưới, cẩn thận nâng niu từng khấc da thịt của người con gái này.

-- Ưhmm...

Âm thanh ái muội thể hiện sự hưởng thụ không ngừng ấy phát ra từ khuôn miệng xinh xắn của Hồng Anh. Cơ thể lúc này hoàn toàn bị Nam Phong thao túng, tâm trí cô như ở trên mây trời, cảm nhận sự hưng phấn đang được đẩy lên đỉnh điểm.

Hương thơm da thịt nữ nhân ngọt ngào, Nam Phong cảm giác mình đang bị lún sâu vào dục vọng không lối thoát, chiếc lưỡi ướt át đùa ghẹo ở đáy eo thật lâu, lát sau anh lại trườn lên trước thềm ngực, bất ngờ cắn nhẹ vào nụ hoa đang vươn lên đầy kiêu hãnh một cái:

-- Ahhh...

Hành động đó khiến toàn thân Hồng Anh trở nên vặn vẹo, cơ thể như có một dòng điện cực mạnh vừa chạy qua, vô thức cô vòng tay và ghì chặt người đàn ông ấy vào lòng, tham lam không muốn xa cách. Nam Phong đưa bàn tay mình di chuyển xuống dưới, chạy dọc bờ eo thon rồi mơn trớn vòng 3 tròn trịa, khéo léo tách chân Hồng Anh ra. Những ngón tay di chuyển đến tam giác bí ẩn, anh mới khẽ chạm tay, cả người Hồng Anh bỗng co rút lại:

-- Ưhhmm...

Môi miệng Nam Phong vẫn đùa ghẹo nơi thềm ngực thật lâu, hai nụ hoa nhỏ xinh bị anh cắn mút đã trở nên ửng đỏ, ở phía dưới, ngón tay anh tham lam đưa vào bên trong và không ngừng kích thích...

-- Phong... ahh.. anh dừng lại... Ưhhh...

Sự tác động của Nam Phong tới hạ thân khiến Hồng Anh hoàn toàn bị chi phối, hô hấp mệt nhọc, bờ môi xinh xắn không ngừng phát ra những âm thanh ái muội gợi tình.

Nam Phong dừng lại hành động vừa xong, anh trườn xuống phía dưới, chủ động tách chân Hồng Anh ra, dùng bờ môi ngọt ngào của mình và nâng niu nơi bí ẩn mê người ấy.

-- Ahhh.. Phong... nơi đó... anh dừng lại...

-- Thơm quá... anh thích!

-- Phongg... Ưhhhm...

Hồng Anh oằn mình rên rỉ, những ngón tay vô thức khẽ bám vào mái tóc anh mà giày vò trong vô thức. Từ sâu trong cơ thể, sự ướt át theo tác động của bờ môi Nam Phong không ngừng chảy tràn ra ngoài, anh si mê hưởng thụ không chịu bỏ sót dư vị ngọt ngào ấy.

-- Hồng Anh, anh muốn em quá...

Nam Phong ngưng lại và nằm phủ lên người cô, si mê thốt lên lời nói dịu dàng.

Hồng Anh hô hấp mệt nhọc, cô vòng tay lên cổ anh và chủ động hôn lên bờ môi ngọt ngào của anh. Hành động ấy khiến anh cảm thấy được yêu thương quá...

-- Em có thể nâng niu nó một chút được không?

Nam Phong cầm lấy tay Hồng Anh và đặt vào cự vật của mình. Có chút xấu hổ, cô bối rối thu tay lại.

-- Em ngại...

-- Nhưng nó muốn được em cưng chiều!

Nam Phong lại cầm tay cô và đặt lại vị trí cũ, cái đó thật sự rất lớn, cũng may là trời tối, Hồng Anh thấy hai má mình nóng ran. Cô ngượng ngùng nói:

-- Vì sao nó lại lớn như vậy?

-- Vì anh yêu em!

-- Ưm...

Nam Phong cúi xuống và lấp đầy khoang miệng cô bằng nụ hôn ướt át đến mê người.

-- Em có thể hôn lên chỗ đó một lát không? Anh thực sự rất muốn em làm thế...

-- Nhưng mà...

Hồng Anh bối rối ngập ngừng.

-- Anh rất muốn... và nó cũng yêu em...

Bỏ qua sự ngượng ngùng, Hồng Anh can đảm trườn xuống phía dưới, những ngón tay nhỏ xinh khẽ vuốt ve và nâng niu cự long đầy kiêu hãnh đó. Cảm giác yêu thương đang ngập tràn trong tâm trí, Hồng Anh thấy si mê người đàn ông này quá đỗi, khẽ cúi người, cô nhẹ nhàng đặt xuống đó một nụ hôn.

-- Ôi... Yêu em quá!

Nam Phong sung sướng thốt lên.

Hồng Anh chưa làm hành động ấy bao giờ, cô vụng về chạm môi mình ở đó thật lâu, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để Nam Phong cảm thấy hưng phấn. Đặt cô nằm xuống giường, anh kéo chân cô ra và mạnh mẽ đưa cự vật đi thẳng vào hang sâu, một hành động mạnh mẽ và dứt khoát đưa cả hai đến những luồng cảm xúc bất tận. Hồng Anh bám tay vào ga giường, cả người cô bị đẩy tới đẩy lui tới mức chăn gối xáo trộn, mái tóc bung xõa tùy hứng, cổ họng không ngừng bật ra tiếng rên gợi tình, kích thích.

Âm thanh ái muội, hơi thở xen kẽ vào nhau cùng tiếng da thịt va chạm vang lên trong căn nhà gỗ, cảnh xuân nóng bỏng như muốn thiêu đốt hai cơ thể đang dính chặt lấy nhau. Bất chợt Nam Phong rời khỏi người Hồng Anh, khẽ xoay người cô lại, cánh tay nâng hông cô lên cao, từ phía sau anh tiếp tục đưa cự long cao ngạo tiến sâu vào bên trong.

-- Ahhh!! Phong... anh làm nhẹ thôi!

Ở tư thế này, mỗi lần tiến vào của anh như chạm tới điểm đáy của cảm xúc, từng đợt dồn dập khiến tâm trí của Hồng Anh trở nên mê muội. Nam Phong đưa tay lên phía trước và ôm trọn lấy bầu ngực, ngón tay thỉnh thoảng đùa ghẹo hai nụ hoa nhỏ xinh, bên dưới hạ thân luân chuyển mỗi lúc một mạnh, Hồng Anh thở dốc từng hồi.

-- Ưmm... Phong... anh vào sâu quá...

-- Em có thích không?

-- Thích! Ưhh... ahhh... Phong...

Âm thanh dục tình liên tục đứt quãng tác động từ phía Nam Phong, những lần ra vào dây dưa không dứt, sự chặt chẽ và co bóp đến mê người từ cơ thể người con gái ấy khiến Nam Phong không kìm được nữa, anh ra vào mạnh hơn, từng nhịp dứt khoát mà chạy nước rút, tinh túy đàn ông trút cạn vào sâu trong cơ thể Hồng Anh. Cô thấy mình như bị rút cạn sức lực, hai mắt mơ màng, cánh tay ôm chặt lấy người đàn ông ấy và cảm nhận hạnh phúc đang trào dâng...

Truyện convert hay : Chí Tôn Võ Hồn Tô Mạc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện