Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Canh Tuất, Ninh An 1910, Tuyên Thống năm thứ hai


trước sau

Advertisement
Cố Linh Dục lấy Trình Bích Quân là chuyện của tháng sáu âm lịch năm Tuyên Thống thứ hai.

Trời còn chưa sáng tỏ Phó Lan Quân đã tỉnh, đầu óc hỗn loạn chỉ xoay quanh việc hôm nay Cố Linh Dục phải cưới người khác.

Cô không sao để thôi suy nghĩ về nó, không sao để ngừng tính toán xem chẳng biết hiện tại hôn lễ đã tiến hành tới bước nào rồi, cả đời này của cô chỉ trải qua một cuộc hôn nhân duy nhất, đó là vào đám cưới của cô và Cố Linh Dục năm năm trước, tất cả phỏng đoán của cô đều căn cứ vào đấy…

Giờ này, hẳn Trình Bích Quân đã được trang điểm ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, ngoan ngoãn ngồi trong khuê phòng chờ người đến rước dâu. Tựa như cô của năm đó vậy, bình minh chưa rạng đã bị đánh thức, lòng không cam không nguyện ngồi trước gương cho người đánh phấn se mặt… Nhưng Trình Bích Quân chắc bức bách không đợi nổi nhỉ.

Giờ này, hẳn đoàn đón dâu đã tới nơi. Chính tại giờ này năm năm trước cô lên kiệu hoa, cỗ kiệu lắc lư lảo đảo, nàng dâu mếu máo tủi thân, bụng nghĩ thầm mãi mãi không đến được Cố gia là tốt nhất… Nhưng Trình Bích Quân chắc chẳng khác nào mũi tên muốn phóng đi ngay lập tức.

Giờ này, hẳn kiệu hoa đã đến Cố gia, Cố Linh Dục sẽ chờ ở cửa, trên người mặc chiếc áo cưới đỏ rực đầy ý vui, tay nhận lấy một đoạn lụa đỏ, tay dẫn tân nương của mình bước vào trong, năm ấy lúc nắm tay cô hắn lưu manh giở trò xấu xa, thỉnh thoảng như lơ đãng kéo mạnh một cái làm cô loạng choạng suýt thì bổ nhào, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn qua khe hở, thấy trò chơi khăm của mình thực hiện thành công hắn giương miệng cười cực kỳ đắc ý, hơi thở thiếu niên tràn đầy…

Nghĩ tới mức đầu đau muốn nứt toác, Phó Lan Quân lục tung phòng tìm một đoạn vải lụa, cô quấn lụa quanh đầu rồi thắt thật chặt, muốn lấy cơn đau ngoài da thịt này để đẩy lùi cơn đau trong tâm trí. Tấm lụa dài buông tận cánh tay, Phó Lan Quân ngơ ngác nhìn đoạn vải lòng thòng, ma quỷ sai khiến, cô chậm rãi tháo đoạn lụa quấn trên đầu xuống…

Những giọt nước mắt nóng bỏng chảy tràn bờ mi như thức tỉnh con người Phó Lan Quân.

Cổ họng còn đang đau, cô nghiêng người dựa vào lồng ngực Cố Linh Dục, từng giọt từng giọt lệ nóng lăn dài trên gò má khiến trái tim cô run lên mấy hồi, nhưng đôi mắt sưng hồng vẫn nhắm nghiền.

Cố Linh Dục hãy còn đang nhỏ giọng thì thào, như là nói cho cô nghe, lại như nói cho chính bản thân mình nghe. Hắn vội vàng chạy khỏi đám cưới náo nhiệt, giờ phút này cô dâu đang ngồi trong phòng tân hôn đợi hắn, tuy vô cùng hổ thẹn nhưng hắn không làm sao khống chế được hai chân của mình, khoảnh khắc nghe tin cô tự sát hắn tưởng như mình bị vực sâu tăm tối nuốt chửng hoàn toàn, từng tấc lòng nhói đau quặn thắt, đợi khi hồi phục tinh thần thì người đã trên đường lên núi.

Dọc đường đi chẳng hiểu sao hắn lại sinh ra cảm giác mừng thầm may mắn, hắn nghĩ, cô tự sát vào ngày hắn cưới người khác, có lẽ, là bởi vì lòng cô nhiều ít gì cũng có hắn nhỉ? Chỉ vì điểm này thôi mà đã khiến hắn vui mừng khôn xiết, hệt người ăn xin có được viên đường.

Mí mắt Phó Lan Quân giật giật, cô run rẩy ho khan vài tiếng, rốt cuộc cũng chịu mở mắt.

Nhìn người đàn ông đang ôm siết mình, đã lâu không gặp, ngày thành thân hắn vận một thân đỏ tươi diễm lệ, mà vẻ mặt lại tiều tụy như vừa bôn ba trèo đèo lội suối. Cô thất thần nhìn hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi và hàng mài dài sắc lẹm của hắn rồi vươn tay chạm vào như bị ma ám, ngón tay nhẹ nhàng trượt theo đường nét khuôn mặt hắn, cho tới khi luồn ra sau chiếc gáy mềm mại của hắn, và cô ngẩng mặt đặt lên khóe môi hắn một nụ hôn.

Trong thế giới đảo điên rung động, trước mắt là tấm màn hồng nhạt khẽ tung bay, thời gian dường như trở về đêm tuyết nhiều năm về trước, người cùng cô gắn bó như môi với răng, gương mặt say giấc nồng anh tuấn như tạc. Phó Lan Quân mê mẩn ngắm hắn, duỗi ngón tay vuốt ve đôi lông mày thấm ướt, bên tai cô vang vọng câu nói của quản gia.

Ông ấy làm mọi thứ đều là vì cô, ông ấy làm mọi thứ đều là vì cô, ông ấy làm mọi thứ đều là vì cô…

Phó Lan Quân nhắm mắt lại, khẽ khàng kêu lên một tiếng rõ ràng: “Gia Mộc.”

Ngày mười tháng tư âm lịch năm Tuyên Thống thứ ba, Phó Lan Quân sinh một bé trai.

Đứa nhỏ sinh được bốn ngày đã bị Trương thị đưa xuống núi, với lý do rất chính đáng là kẻ điên thì không chăm sóc được đứa nhỏ. Lý do này không thể phản bác, bởi vậy chẳng ai lên tiếng dị nghị, chỉ có duy nhất Đào Chi một lòng hướng về Phó Lan Quân.

Đào Chi không dám nói gì, lại càng không dám nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trong suốt chín tháng qua, chín tháng này có vài đêm cô ấy giật mình tỉnh giấc thì đều thấy Phó Lan Quân một mình ngồi thừ người trước cửa sổ, ánh trăng lạnh lùng hắt lên người cô, cô cúi đầu nhìn xuống vùng bụng căng lên của mình, ánh mắt thậm chí còn lạnh hơn cả ánh trăng.

May mắn chín tháng kinh hồn táng đảm cuối cùng cũng trôi qua, đứa nhỏ rốt cuộc bình an chào đời. Tuy cảm thấy hành động chia cắt mẹ con thực sự tàn nhẫn, nhưng trái tim lơ lửng bấy lâu của Đào Chi cũng vì vậy mà từ từ hạ xuống, nội tâm cô ấy vô cùng sợ hãi, nếu đứa nhỏ ở lại bên cạnh Phó Lan Quân, chẳng biết chừng một ngày nào đó Phó Lan Quân quẫn trí mang theo đứa nhỏ đi đồng quy vu tận.

Phó Lan Quân chẳng nói năng gì, sau khi sinh đứa nhỏ cô cũng không buồn ngó lấy một lần. Sinh mệnh nho nhỏ non nớt ấy, là máu mủ của cô, là đứa nhỏ cô rứt ruột sinh ra, lúc này đang nằm ngủ cạnh cô, thỉnh thoảng nghe rõ tiếng khóc nỉ non lanh lảnh, cô nghe, mà trong lòng chỉ cảm thấy mờ mịt.

Đó là sai lầm ngoài ý muốn, trong suốt quá trình thai nghén sai lầm ấy, vô số lần cô muốn giải thoát cho đứa con bé bỏng còn chưa thành hình của mình, tại sao ông trời lại đưa nó tới thế giới này để chịu khổ cơ chứ, người ban cho nó máu thịt chính là kẻ thù không đội trời chung, nó sẽ đến với cuộc đời cùng cái danh nguồn gốc của tai họa.

Nhưng, cuối cùng nó vẫn đến.

Sự xuất hiện của Trương thị không ngoài dự liệu, bà sao có thể cho phép cháu trai của mình lớn lên trong vòng tay đứa con dâu mà mình ghét cay ghét đắng, hơn nữa còn bị coi là “kẻ điên”? Có khi bà còn ước đứa nhỏ không nên có người mẹ như vậy thì hơn.

Như thế cũng tốt, hai người cô và Cố Linh Dục, vốn dĩ từ lúc bắt đầu đã là có anh thì không có tôi, vậy hãy để cô chôn vùi cùng cát bụi đi, đứa nhỏ cũng không cần thiết phải biết bản thân còn có một người mẹ thất bại đến thế.

Cố Linh Dục sẽ yêu thương đứa nhỏ, Trình Bích Quân à, cô ta yêu Cố Linh Dục say đắm, cũng sẽ yêu đứa nhỏ này thôi.

Lúc Trương thị đưa đứa nhỏ đi, Phó Lan Quân yên lặng nằm trên giường, bà vú vươn tay lướt qua người cô rồi ôm nó vào ngực, cô vờ như không nhìn thấy, cả người hệt người bị cướp mất linh hồn.

Tiếng bước chân bình bịch xa dần, ngay lúc đoàn người sắp sửa bước qua ngưỡng cửa, trong đầu Phó Lan Quân chợt lóe lên quầng sáng, cô nhớ tới khuôn mặt tươi cười quái đản của thím hai, bất thình lình cô đứng phắt dậy nhìn bóng lưng của Trương thị, như là cảm nhận được tâm tư của cô, Trương thị quay đầu lại, đôi con người u ám nhìn đăm đăm cô lúc lâu sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi biết, tôi sẽ đề phòng người nên đề phòng.”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Phó Lan Quân nặng nề rơi xuống nện trên đầu quả tim, như cơn đau nhói liên hồi khi bị kim đâm, cô vô thức túm lấy vạt áo trước ngực.

Một thời gian dài sau đó cô không hề gặp đứa nhỏ.

Cũng rất ít gặp lại Cố Linh Dục.

Giả điên bao nhiêu lâu, Phó Lan Quân cảm tưởng đầu óc mình thật sự hỗn loạn không bình thường được nữa rồi. Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc dần dần trở nên mơ hồ trong tâm trí cô, cô không nhớ nổi lần trước gặp Cố Linh Dục là khi nào, là ngày tân hôn của hắn ư? Hay là ngày cô sinh đứa nhỏ? Ngày lâm bồn ấy, trong cơn đau đẻ thấu ruột gan đến nỗi gần như mất hoàn toàn tinh thần ý chí, tựa hồ cô đã nắm được một bàn tay, bàn tay mà ở chỗ hổ khấu có vết chai chằng chịt…

Thu sang, Phó Lan Quân gặp lại Cố Linh Dục.

Mùa thu ở Ninh An năm nay đến sớm hơn mọi năm, cách Trung thu một tháng đã có gió thu nổi. Trận gió se se mang hương vị nhẹ nhàng da diết của mùa thu thổi qua, lá vàng lìa cành rơi rụng đầy đất. Đào Chi dẫn cô ra biệt viện đi loanh quanh trên núi chốc lát, khi quay lại thì thấy có chiếc xe ngựa đậu trước am Bạch Lộc, chiếc xe ngựa quá quen thuộc, Phó Lan Quân trố mắt nhìn thật lâu.

Buổi tối lúc ăn cơm Đào Chi vu vơ bảo: “Cô gia lên núi bái Phật.”

Phó Lan Quân vẫn ngơ ngác không đáp lời.

Ăn xong cơm tối tiểu ni cô Định Nghi của am Bạch Lộc đến biệt viện tìm Đào Chi, năm trước cô ấy mới cắt tóc nhập am, lục căn không tịnh và còn ham chơi lắm, thường xuyên thấy chạy tới tìm Đào Chi nói chuyện phiếm. Đào Chi ngồi trên giường vừa thêu thùa may vá vừa thăm dò tin tức: “Tôi thấy trước am có xe ngựa của Cố gia, thế nào, có người đến à?”

Định Nghi nói hết đầu đuôi gốc ngọn: “Là lão gia Cố gia đến bái Bồ Tát cầu phúc.”

Phó Lan Quân ngồi một bên nghe, nghe thấy bốn chữ “lão gia Cố gia” kia lòng cô bỗng trào nỗi hoảng hốt “trong núi chỉ một ngày, trên đời đã ngàn năm”. Ngắn ngủi một năm thời thế thay đổi, Cố Linh Dục đã được người khác gọi là lão gia, sáu năm trước khi cô vừa bước vào Cố gia, thoạt nhìn hắn vẫn chỉ là chàng thiếu niên ngây ngô trẻ con, lúc cười rộ khuôn miệng cong cong, khóe miệng ẩn hiện hai lúm đồng tiền be bé, dạt dào khí khái thanh xuân…

Định Nghi tiếp tục nói: “Vì tiểu thiếu gia Cố gia bị bệnh, nghe nói sốt liền hai ngày, bác sĩ cũng hết cách nên giờ mới lên núi cầu thần bái Phật.”

Khẩu khí của cô ấy nghe có chút hả hê: “Tôi nói mà, người làm cha làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý mới hại đứa con gặp nạn.”

Nghe vậy Đào Chi khẽ khụ một tiếng, lúc này Định Nghi mới ý thức được bản thân thất thố, bèn nhe răng trợn mắt nhìn về phía Phó Lan Quân mỉm cười xin lỗi.

Mà trạng thái của Phó Lan Quân cũng không khả quan được là bao, hở tí là thẫn thờ.

Không phải Định Nghi cố tình, chỉ là cô ấy quên béng đi Phó Lan Quân là mẹ ruột của đứa nhỏ gặp nạn.

Mọi người dần dần quên mất, cô là mẹ đứa nhỏ.

Thừa lúc Đào Chi và Định Nghi tán gẫu quên trời đất, Phó Lan Quân lén lút đi ra khỏi biệt viện.

Am Bạch Lộc cách biệt viện một quãng ngắn thôi, Phó Lan Quân chậm rãi đi tới cạnh am, đám lá úa vàng và mấy cành cây khô quắt dưới chân phát ra những tiếng răng rắc đâm vào tai đau đớn. Am vẫn giữ dáng vẻ như xưa, đây mới chỉ là lần thứ hai cô bước trên con đường này, vậy mà không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc như đã đi hàng trăm hàng ngàn lần. Lần đầu tiên là vào sáu năm trước, mùa đông năm ấy cô và Cố Linh Dục mới cưới, bà nội ngã bệnh, Cố Linh Dục khăn gói lên núi cầu phúc diệt trừ nghiệp chướng, hắn đơn độc quỳ gối trong Phật đường, cô lặng lẽ lên núi tìm hắn, đêm đó trăng tròn vành vạnh soi rõ từng khóm bông bung cánh, hoa mai trong biệt viện đang độ nở tưng bừng.

Mà hiện giờ, trăng khuyết như lưỡi câu, không biết nơi đâu là đường về.

Cô dừng lại nơi xa Phật đường, cửa Phật đường mở rộng, có người quỳ trên tấm bồ đoàn trước tượng Phật, thân hình gầy gò cao ngất, gió thu cuồn cuộn lùa lá rụng vào Phật đường rồi đáp xuống bờ vai trông thật yếu ớt của hắn, hắn ăn mặc đơn bạc, quỳ nghiêm không nhúc nhích.

Nếu giờ phút này có người bên cạnh chắc hắn sẽ đứng dậy đóng cửa Phật đường nhỉ.

Phó Lan Quân nhìn bóng lưng hắn, nhìn đến mất hồn.

Mây đen dần dần tụ lại che khuất ánh trăng cong bàng bạc, Phó Lan Quân quỳ xuống nền đất lấm bùn ẩm ướt, hai tay cô chắp vào nhau để trước ngực lặng lẽ hướng về Chư Thiên Thần Phật thiết tha cầu nguyện: Ngã Phật Từ Bi, nếu có nghiệt trái, xin hãy đến chỗ con mà đòi, nếu có oan tình, xin hãy đến chỗ con mà tính toán, xin hãy buông tha cho đứa con ngây thơ vô tri vô tội của con…

Trong Phật đường, Cố Linh Dục trang nghiêm dập đầu trước Phật Tổ.

Ngoài Phật đường, Phó Lan Quân thành tâm dập đầu trước Chư Thiên Thần Phật.

(còn tiếp) 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện