Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Mậu Thân, Ninh An 1908, Quang Tự năm thứ ba mươi tư


trước sau

Advertisement
Đây là một năm nghiêng trời lệch đất, không chỉ với thế giới nhỏ của Phó Lan Quân mà cả thế giới rộng lớn cũng bắt đầu dao động.

Khi A Bội đến Phó gia tìm Phó Lan Quân cũng vừa khéo nhà họ Phó mới ăn cơm chiều xong.

Nét mặt A Bội ngập tràn sợ hãi, hoàn toàn không giống cô gái trầm lặng nhút nhát thường ngày, điệu bộ luống cuống suýt nữa bổ nhào xuống trước mặt Phó Lan Quân, Phó Lan Quân theo bản năng rụt chân về sau, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, cô nghĩ về chuyện nửa năm trước, nửa năm trước cũng với dáng vẻ chật vật nhếch nhác thế này Tiêu Giảo quỳ trước Cố Linh Dục cầu xin họ cứu Tề Vân Sơn.

Quả nhiên linh tính của cô là đúng, A Bội túm góc áo cô, giọng tuyệt vọng thảm thiết: “Lan Quân, xin cô cứu Dực Chẩn!”

Phó Lan Quân cảm giác như có cái búa nện thẳng vào đầu mình.

Dực Chẩn đã bị bắt, chỉ ban nãy thôi nhóm tuần cảnh chạy tới tòa soạn “Nhật báo Châm Thạch” dán giấy niêm phong rồi bắt Dực Chẩn lại, với tội danh là: Cổ xúy loạn đảng, nghi có dính líu đến âm mưu làm phản.

A Bội trơ mắt nhìn anh ta bị giải đi, cô ấy không còn cách nào đành phải tìm đến cầu tình Phó Lan Quân. Ở Ninh An này người quyền thế mà hai vợ chồng họ quen chắc có mỗi Phó Lan Quân và Cố Linh Dục.

Phó Lan Quân hỏi: “Cô tìm Cố Linh Dục chưa?”

A Bội cười thê lương: “Anh ấy nói lệnh bắt do chính Diệp tuần phủ đưa ra, anh ấy không làm gì được.”

Tim Phó Lan Quân như rơi xuống hố đen, Tề Vân Sơn và Nam Gia Mộc hiện lên như đèn kéo quân lướt qua trước mắt khiến lòng cô hoảng hốt rối bời, một tay cô vịn chặt lên thành ghế bành, tay khác nắm lấy tay A Bội nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Cô đừng lo lắng, cứ về nhà trước đi, để tôi đi tìm cha tôi xem có nghe ngóng được gì không.”

Cô bảo Đào Chi tiễn A Bội về nhà, mình thì đi tới chỗ Phó Vinh hỏi thăm.

Dực Chẩn bị bắt, Phó Vinh lại không hề thấy bất ngờ: “Sớm biết cậu ta sẽ phải gặp chuyện không may, con còn nhớ đầu năm ta tới Cố gia bàn chuyện này với A Tú không? Khi đó các tờ báo của Dực Chẩn kia đều tràn lan những ngôn luận cổ xúy chính trị dân chủ đồng tình loạn đảng, đúng thật là chọc vào vảy rồng, thích đâm đầu vào ngõ cụt. Huống chi tập báo lần này của cậu ta chưa được qua xét duyệt đã tự mình in ấn, vốn dĩ đã phạm vào phép nước, tự vạch thóp cho người ta nắm thì trách được ai.”

Sắc mặt ông trở nên u ám: “Đáng giận là lão già Diệp Tế Châu! Chuyện phát sinh ở ngay trên địa bàn Ninh An của ta mà ông ta dám bỏ qua ta rồi trực tiếp ra tay, rõ ràng là đang khiêu khích chứ còn gì!”

Phó Lan Quân chớp cơ hội giật dây: “Còn không phải sao? Diệp Tế Châu đã khiêu khích đến cỡ này rồi, nếu cha không phản kích thì sẽ bị đối thủ coi là yếu bóng vía đấy!”

Phó Vinh trừng mắt liếc cô một cái, ông khịt mũi cười lạnh: “Con đừng có khích tướng, sống mấy mươi năm trên đời, nếu ngay cả cục tức này mà ta cũng không nuốt nổi thì chẳng phải là sống uổng phí. Tại sao Diệp Tế Châu lại nổi cơn cắn chặt bím tóc của một người dưng không thân chẳng quen, cha con không ngốc đến thế. Người trẻ làm việc chỉ chăm chăm cái đầu mà coi nhẹ cái đuôi, nên được nhận bài học thích đáng, tóm lại không chết được đâu, sốt ruột cái gì?”

Nói xong câu đó ông nhắm tịt mắt không muốn thảo luận nữa. Phó Lan Quân còn định nói tiếp, di nương đi tới vẫy tay gọi, cô đành phải đứng dậy lui ra ngoài.

Cô đứng trong sân bình phục cảm xúc một lúc lâu mới xuất phát đi tìm A Bội.

A Bội đứng trước cửa nhà chờ Phó Lan Quân, vừa thấy bóng dáng mình mong ngóng cô ấy lập tức bước lên đón, vẻ mặt nôn nóng cấp thiết: “Tri phủ đại nhân nói sao?”

Phó Lan Quân không biết lựa lời kiểu gì để giải thích với cô ấy, suy nghĩ cả buổi, cô chỉ có thể hạ giọng xoa dịu A Bội: “Cha tôi bảo ‘nhân ngôn hoạch tội’* không phải việc gì to tát, chung quy sẽ không bị quy vào làm loạn mạo phạm, giam vài ngày có lẽ sẽ được thả ra thôi.”

*Nhân ngôn hoạch tội: vì phát biểu nào đó mà bị phán quyết có tội.

Những lời của cô hiển nhiên không thấm thía gì, A Bội chẳng mảy may để vào tai, ở bên Dực Chẩn ba năm cô ấy đã sớm không còn là cô con gái nhà nuôi tằm trồng dâu quê mùa ngu dốt nữa, A Bội tự lẩm bẩm: “Tiên sinh nói với tôi, người dính dáng tới án ‘Báo Tô" năm đó, Chương tiên sinh bị bỏ tù mấy năm, còn Trâu tiên sinh chết dần chết mòn trong lao…”

Phó Lan Quân nghe mà cả người lạnh run, cô vươn tay dùng sức bóp mạnh vào vai A Bội: “A Bội, cô đừng dọa mình như thế, án ‘Báo Tô’ chấn động cỡ nào, một tờ nhật báo Châm Thạch nho nhỏ há có thể sánh bằng? Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi nên cô mới đánh giá Dực Chẩn cao như vậy. Chẳng qua là án kiện cỏn con mà thôi, qua vài ngày là Dực Chẩn được phóng thích ngay ấy. Còn cô hả, cứ suốt ngày nghĩ quàng nghĩ xiên phá hoại sức khỏe, thế Dực Chẩn phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ làm sao bây giờ?”

Đúng, đứa nhỏ, vẫn còn đứa nhỏ. Lời của Phó Lan Quân kéo A Bội từ dòng suy nghĩ bi quan trở về với thực tại, cô ấy quay gót bước nhanh vào trong viện. Con trai Nguyệt Nhi của cô ấy và Dực Chẩn đã hơn một tuổi, ở cái tuổi hồn nhiên như tờ giấy trắng, thằng bé nằm yên trong nôi hết sức chăm chú gặm nhấm bàn tay mềm mại của mình. A Bội ôm con lên áp mặt vào nó, Phó Lan Quân nhìn hai mẹ con mà lòng xót xa khôn cùng.

A Bội vỗ về đứa nhỏ, giọng nói run run đắng chát: “Cho dù thế nào tôi cũng phải đi gặp anh ấy.”

Lệnh bắt Dực Chẩn do nha môn tuần phủ ban hành, người cũng được giải thẳng đến nhà lao nha môn tuần phủ, nếu muốn gặp thì chỉ có thể đợi vài hôm nữa mới đi được.

Một đêm Phó Lan Quân trằn trọc khó ngủ, bên tai văng vẳng lời A Bội, Cố Linh Dục nói bản thân mình bất lực.

Hắn luôn nói mình bất lực. Khi Tề Vân Sơn gặp chuyện không may, hắn nói như vậy; khi Nam Gia Mộc gặp chuyện không may, hắn cũng nói như vậy; hiện tại, duy nhất Dực Chẩn còn sót lại trong số những người bạn thâm giao chí cốt ít ỏi của hắn đã xảy ra chuyện, hắn vẫn giữ nguyên câu nói đó.

Đến tột cùng là bất lực, hay không muốn tận sức?

Cô từng nghĩ mình hiểu thấu con người hắn, cô nghĩ hắn nhất định sẽ đứng vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ một cách đúng đắn công bằng nhất, hắn sẵn sàng gánh cái danh nghiệp chướng chỉ để bà nội thấy dễ chịu, hắn bằng lòng chịu mọi oan ức chỉ để bản thân mình thoải mái hơn, ngay cả mối duyên bèo nước gặp nhau với một người thư sinh xa lạ hắn cũng có thể thông cảm cho nỗi đau của đối phương và giúp người đó tìm lối ra trong bể tối bế tắc.

Nhưng giờ đây cô nhận ra, cô hoàn toàn không biết gì về hắn cả, một năm nay chuyện đến chuyện đi, kiện trong kiện ngoài, tất cả đều đang chứng minh rằng hắn đúng như trong lời thím hai và Tiêu Giảo từng nói - người Cố gia vô tình vô nghĩa. Hắn sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà đứng ra hy sinh, hắn chỉ biết lo cho thân mình, lý trí đến mức ác nghiệt.

Miên man nghĩ suốt cả đêm, hôm sau lên xe ngựa Phó Lan Quân gà gật lên xuống, A Bội vô cùng áy náy: “Làm phiền cô rồi, nhưng tôi thực sự không có bạn bè nào khác.”

Phó Lan Quân miễn cưỡng cười cười nắm tay cô ấy.

Tới nhà lao nha môn tuần phủ, đưa cho lính coi ngục một lượng tiền đủ nhiều, cuối cùng hai người cũng được dẫn vào trong lao gặp Dực Chẩn.

Dực Chẩn cuộn mình vào góc nhắm mắt nghỉ ngơi, A Bội nức nở gọi một tiếng “tiên sinh”, Dực Chẩn mở choàng hai mắt, anh ta kinh ngạc nhìn hai người: “Sao hai người đến được đây?”

Anh ta nhích người đến cửa lao, Phó Lan Quân kinh hãi: “Bọn người đó dùng hình với anh?”

Dực Chẩn lắc đầu: “Lúc họ đến niêm phong tòa soạn tôi nóng quá nên ra tay, thế là bị đánh lại.”

Anh ta cười cười vờ như không hề hấn gì cả, kết quả vừa nhếch miệng đã động đến vết thương trên mặt, đau tới nỗi xuýt xoa liên hồi. A Bội đau lòng đưa tay vuốt ve chỗ bị thương của anh ta, Dực Chẩn cầm lấy tay cô ấy khẽ xoa xoa, lẳng lặng biểu lộ sự dịu dàng đong đầy tình ý, Phó Lan Quân lặng lẽ lui ra ngoài dành không gian riêng cho đôi vợ chồng.

Cô tìm thấy tên quản ngục, bụng nghĩ chắc phải tốn thêm ít tiền để vào thăm Tề Vân Sơn, quản ngục đánh giá cô bằng con mắt đầy ẩn ý, miệng còn lầu bầu mấy lời ô trọc bẩn thỉu: “Tiểu tử này đúng là diễm phúc sâu không thấy đáy, dăm ba bữa lại thấy có đàn bà đến tìm, em nào em nấy xinh tươi mơn mởn, hôm nay lại có một em đến.”

Phó Lan Quân nén giận, cô đương nhiên biết người kia là ai. Sau khi Tiêu Giảo trở về từ kinh thành rồi đến Phó gia tìm Phó Lan Quân, đó cũng coi như lần cuối cùng hai người gặp nhau, cô ấy quyết định rời khỏi Ninh An, nói muốn tìm chỗ nào đó gần nhà lao nhà môn tuần phủ trú tạm, như vậy thăm hỏi Tề Vân Sơn cũng tiện hơn.

Tên quản ngục cười cợt đã đời mới chịu dẫn Phó Lan Quân đi gặp Tề Vân Sơn, là tội phạm tử hình nên Tề Vân Sơn bị giam ở sâu trong nhà lao, u ám tối tăm, mùi bụi bặm ẩm thấp cực nồng xốc lên mũi như là để tiêu diệt đám ma quỷ quấy phá.

Quản ngục đưa cô đến được một căn phòng giam: “Chính là người ra, thời gian một nén nhanh.”

Phó Lan Quân cảm ơn rối rít, tên quản ngục lề mề đi ra ngoài, Phó Lan Quân nhẹ giọng gọi người trong phòng giam: “Anh Vân Sơn!”

Người đàn ông nằm co quắp dựa lưng vào tường hơi giật giật, lúc xoay người lại để lộ khuôn mặt chi chít toàn sẹo là sẹo.

Phó Lan Quân che miệng, nhìn khuôn mặt xấu xí kia cô chẳng nén nổi cảm giác gờn gợn nơi cổ họng, lại cảm thấy vô hạn chua xót, nước mắt dâng lên đảo quanh trong hốc mắt. Tề Vân Sơn chậm rãi bò tới không rên tiếng nào, lúc này Phó Lan Quân mới phát hiện trên mặt, trên người anh ấy đâu đâu cũng là vết thương, vết thương mới vết thương cũ chồng chất. Mỗi nơi anh ấy bò qua đều để lại vệt máu, thậm chí phần đùi còn có ruồi bọ bu quanh.

Anh ấy đã bị tra tấn! Trước khi cô đến không lâu anh ấy đã bị bọn người kia dùng hình!

Tề Vân Sơn nở nụ cười như trấn an, khuôn mặt bị hủy hoại vẽ ra một nụ cười càng có vẻ xấu xí quái dị hơn gấp bội, khẩu khí của anh ấy lại rất thoải mái: “Không sao đâu, ở trong nhà lao thì không tránh được.”

Phó Lan Quân không kiềm chế được phẫn nộ: “Đã kết án rồi thì tại sao vẫn đối xử với anh dã man thế kia?”

Nụ cười của Tề Vân Sơn tắt ngúm, anh ấy đè thấp giọng: “Có người lại không muốn cứ như vậy mà khép lại vụ án.”

Anh ấy kề sát vào tai Phó Lan Quân: “Cho tới hôm nay Diệp Tế Châu vẫn chưa buông tha, liên tục ép tôi phản cung, ông ta muốn tôi cắn ngược A Tú và cha cô.”

Phó Lan Quân cả kinh.

Tề Vân Sơn cười khổ: “Lão già này cho rằng ai cũng như ông ta, tôi sẽ không để ông ta vừa lòng đẹp ý đâu.”

Anh ấy nhìn vào mắt Phó Lan Quân: “Thiếu phu nhân cô đừng lo, tôi tuyệt không kéo cha vô và A Tú dính vào chuyện này, A Tú… A Tú hiểu tôi mà.”

Phó Lan Quân gật gật đầu, ruột gan đau như cắt.

Đúng vậy, A Tú hiểu anh, hiểu anh với hắn là một lòng trung trinh hết sức chân thành, hắn với anh là hoàn toàn yên tâm, nhưng mà… Hắn thực sự xứng đáng với lòng trung thành của anh ư? Ngay cả việc đến nhà lao nhìn anh một lần hắn cũng tiếc rẻ, thực sự xứng đáng để anh dùng chính sinh mệnh mình để trả giá ư?

Tiêu Giảo thuê một nơi đối diện nhà lao, cách cũng không xa lắm, Phó Lan Quân và A Bội ra ngoài, hai người tìm theo địa chỉ mà Tiêu Giảo đưa. Đó là một tòa viện nhỏ xập xệ, sàn nhà là loại gạch mộc thô kệch, nóc nhà lợp cỏ tranh, trong sân đìu hiu vắng tanh, Phó Lan Quân đứng ở cửa viện gọi tên Tiêu Giảo: “Chị A Giảo, em là Lan Quân, em tới thăm chị đây.”

Hồi lâu rốt cuộc cũng có người vén chiếc rèm cửa màu xanh lam làm bằng vải bố lên, đi ra là một bà lão bước từng bước run rẩy, bà dùng đôi mắt mờ đục của mình đánh giá hai người phụ nữ: “Các cô là ai?”

Phó Lan Quân hỏi bà: “Bà bà, có cô gái tên A Giảo sống ở đây đúng không ạ? Cháu là bạn A Giảo, hôm nay tới thăm cô ấy.”

Bà lão chợt nhận ra: “Ồ, hẳn là cô gái nói giọng miền Bắc kia nhỉ, cô ta đúng là ở đây, nhưng mấy hôm trước tự dưng mất tích chẳng thấy về, cũng không biết là đi đâu.”

Bà cằn nhằn mãi không dứt: “Tiền thuê nhà chỗ tôi mỗi ngày trả một lần, hôm kia vẫn chưa trả tiền thuê cho tôi đấy, đi đâu cũng không nói một tiếng, xem tình hình thì chắc muốn trốn luôn rồi.”

Phó Lan Quân lấy tiền ra thay Tiêu Giảo trả nốt chỗ tiền thuê còn thiếu hôm kia, dặn bà lão rằng nếu Tiêu Giảo về thì nhất định phải nói cô đã đến, xong xuôi cô và A Bội lên đường quay về Ninh An.

Ngồi trên xe ngựa lòng Phó Lan Quân cứ bất an như ngồi trên đống lửa, Tiêu Giảo đi đâu chứ? Sao chẳng nói chẳng rằng đã đi mất tăm?

Phó Lan Quân vốn nghĩ chuyện Dực Chẩn ngồi trong nhà lao vài ngày là có thể giải quyết, nhưng không ngờ nửa tháng sau vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy là sẽ phóng thích Dực Chẩn, A Bội cuống cuồng cả lên, ngày nào cũng tìm đến Phó Lan Quân đánh tiếng. Phó Lan Quân bó tay đành đi tìm Phó Vinh mè nheo: “Cha, chuyện Dực Chẩn rốt cuộc cấp trên định như nào?”

Sắc mặt Phó Vinh khá nghiêm trọng: “Khó xử lý đây, ta vốn tưởng giam vài ngày răn đe thôi, ai ngờ lão già Diệp Tế Châu kia lại muốn mượn cơ hội sinh sự. Ông ta bốc ra hai bài báo của nhật báo Châm Thạch, chưa kể ngôn từ trong bài báo đều thể hiện rõ tâm huyết sục sôi và vượt ngoài khả năng của văn nhân bình thường, ông ta nhận định người viết hai bài báo này chính là loạn đảng, bắt Dực Chẩn khai tên tác giả. Dực Chẩn cắn răng tuyên bố tác giả hai bài báo đó là mình, sự việc vì thế lại đình trệ.”

Phó Lan Quân ngẩn người, Phó Vinh thấp giọng hỏi: “Nói thật cho cha biết, hai tên oan gia con với Cố Linh Dục có phải từng nộp bản thảo cho nhật báo Châm Thạch không?”

Phó Lan Quân hoảng sợ: “Sao cha biết được ạ? Con và… con và anh ấy đúng là có đưa bản thảo cho nhật báo Châm Thạch, nhưng nội dung chẳng qua chỉ là thơ mới linh tinh tôi, toàn chuyện nam nữ gió trăng, tuyệt đối không bàn đến chính trị.”

Phó Vinh hầm hừ: “Sao ta biết được à? Người ta xếp vào nha môn tuần phủ báo cho ta biết đấy. Cố gia thật đúng là đất quý phong thủy, toàn đẻ ra tiểu nhân chuyên đi mật báo. Vụ Tề Vân Sơn lần trước xuất hiện một Trần Bì, án kiện lần này của Dực Chẩn thì nhảy ra một nha hoàn. Người kia nói với ta Cố gia có ả nha hoàn cầm bản thảo của A Tú trực tiếp đến gặp Diệp Tế Châu!”

Nha hoàn? Đầu Phó Lan Quân quay mòng mòng, sao lại dính tới nha hoàn?

Phó Vinh thở dài: “May là hai bài háo kia không có trong bản thảo, như con đã nói thì đúng là chỉ có mấy bài thơ mới các loại. Nhưng thế này A Tú cũng bị xếp vào hàng ngũ người bị tình nghi, may cái nữa là không có bản thảo của con... Chồng con toàn kết giao với loại hồ bằng cẩu hữu lúc nào cũng nhăm nhăm đẩy nó vào đường chết!”

Ông đứng dậy đi đi lại lại trong phòng: “Lão già Diệp Tế Châu thu hai bài báo này, mưu đồ quả là ác độc, tính kế Tề Vân Sơn không thành nên muốn đe dọa Dực Chẩn nói tác giả của hai bài báo là chồng con.”

Phó Lan Quân nghe mà kinh hồn bạt vía, cô nào có ngờ tình cảnh hiện giờ của Cố Linh Dục gian nan đến vậy! Cô hỏi Phó Vinh: “A Tú… Tại sao Diệp Tế Châu lại nhắm vào anh ấy?”

Phó Vinh cười lạnh: “Con gái ngốc của ta ơi, con đúng là bị ta nuông chiều đến mụ mị đầu óc rồi. Chỉ bằng vào nó là con rể của Phó ta cũng đủ để trở thành cái đinh trong mắt Diệp Tế Châu. Huống hồ Diệp Tế Châu có chỗ dựa vững chắc trong triều là phái Thuần Thân vương, vì sự kiện xảy ra năm Mậu Tuất nên mới nổi lên mâu thuẫn giữa Thuần Thân vương và Viên Thế Khải, hai phe thế lực không đợi trời chung đứng trong triều như nước với lửa. Tân quân Ninh An tuy không do Viên Thế Khải đốc luyện nhưng quá nửa sĩ quan thượng cấp trong tân quân là môn sinh Viên thị, ngay cả Đồng Sĩ Hồng cũng đứng ở đảng Viên, chồng con lại càng không ngoại lệ. Diệp Tế Châu từ trước đến nay luôn là người a dua tích cực nhất, loại chuyện chèn ép đảng Viên này ông ta đương nhiên sẽ chơi hết mình.”

Phó Vinh ngồi xuống: “Được cái chuyện như vậy chung quy sẽ không có kết quả, bất luận Dực Chẩn nói thế nào, chỉ cần không có bản thảo thì Diệp Tế Châu có thể làm gì? Chẳng qua là làm chuyện bá vơ chẳng đâu vào đâu thôi.”

Ông cau mày: “Về phần có ảnh hưởng gì tới tương lai của A Tú không thì chưa kết luận được, cứ từ từ xem đi. Chỉ cần tính mạng vẹn toàn, sợ gì không thể Đông Sơn tái khởi.”

Lòng Phó Lan Quân thôi thấp thỏm, cô hỏi Phó Vinh: “Vậy Dực Chẩn thì sao ạ?”

Phó Vinh cười khà khà: “Ghê gớm được một thời gian thôi, dù có đạt được kết quả mình mong muốn hay không thì Diệp Tế Châu cũng không có khả năng phán tử hình cậu ta. Có điều đau đớn vẫn phải chịu, đáng thương cho một trang thư sinh nho nhã yếu ớt, không biết ở trong lao sẽ bị chà đạp sỉ nhục cỡ nào. Con bảo với người nhà cậu ta dành ít tiền chuẩn bị lót thêm cho quản ngục đi.”

Nghe lời Phó Vinh chỉ điểm từ Phó Lan Quân, A Bội hoang mang lo sợ ngồi thừ người thật lâu.

Sau đó A Bội đứng dậy bắt đầu lục tìm vàng bạc nữ trang trong nhà mình, Phó Vinh nói đúng, dù không có Diệp Tế Châu thì cũng phải hối lộ cho quản ngục tí gì đó. Cô ấy mang tất cả những món đồ có giá trị trong nhà ra chất hết lên bàn thành đống, định sẽ bán chút của cải đổi lấy tiền mặt rồi nghĩ cách cứu chồng khỏi chốn lao ngục.

Lúc rời khỏi Dực gia Phó Lan Quân rút cây trâm trên tóc, tháo nhẫn trên tay, khuyên trên tai, vòng tay đeo ở cổ tay xuống đặt lên bàn, A Bội muốn từ chối nhưng cô đã cất cao giọng: “Coi như cô giúp tôi đi!”

A Bội sửng sốt, Phó Lan Quân cười gượng, cô hạ giọng như đang cầu xin: “Xin cô, để tôi dốc hết lòng này.”

Phó Lan Quân hồn bay phách lạc đi ra ngoài, qua khỏi cửa lớn Dực gia, đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng gọi, quay đầu lại, A Bội thở hồng hộc chạy theo, thấy Phó Lan Quân đang nhìn mình thì cô ấy dừng bước rồi nhìn thẳng vào mắt Phó Lan Quân nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi biết cô nghĩ gì… Cô đừng trách anh Cố, anh ấy không sai.”

Phó Lan Quân miễn cưỡng nở nụ cười gật gật đầu với cô ấy.

Đúng vậy, hắn không sai, hắn có gì sai? Theo lời hắn cả Tề Vân Sơn và Nam Gia Mộc đều tự đâm đầu vào đường chết, hắn đã can ngăn Tề Vân Sơn nhưng không được; Nam Gia Mộc thì sao, quả thật Nam Gia Mộc là do chính hắn truy bắt đưa ra xử chém, nhưng hắn là quan lại triều Thanh, Nam Gia Mộc lại đứng ở phe đối lập, hắn chẳng qua chỉ là hưởng bổng lộc của vua gánh phiền não của vua mà thôi. Dực Chẩn… Dực Chẩn ngồi tù là một tay Diệp Tế Châu bày ra, nào có liên can gì tới hắn?

Tề Vân Sơn không trách móc, ngược lại còn nói “ A Tú hiểu tôi”.

Nam Gia Mộc… Cô không biết những ngày sống trong tù và thời khắc trước khi chết Nam Gia Mộc có suy nghĩ gì.

Dường như mọi người đều thông cảm cho hắn, ngay cả cha cô cũng nói, sắp tới là một năm mưa rền gió dữ, có thể không chủ động hại người đã là đáng quý lắm rồi, tự bảo vệ mình thì có gì sai?

Trừ bản thân ra… người thân mật với hắn nhất - vợ của hắn.

Điều này khiến Phó Lan Quân mơ hồ cảm thấy con đường phía trước mờ mịt và nỗi sợ dần đâm sâu bám rễ trong lòng, rốt cuộc là cô có thực sự nhìn nhận rõ ràng con người hắn hay không? Nếu là người trước, thì hắn sẽ là một con người đáng sợ cỡ nào; nếu là người sau, cô lại là người vợ đáng ghét bao nhiêu!

Nếu không có Nam Gia Mộc và cái chết của đứa nhỏ thì bây giờ mình sẽ kiên định đứng cạnh bên hắn chứ? Đứng ở cửa nhà Phó Lan Quân đặt tay lên ngực tự hỏi, cuối cùng cũng chẳng đưa ra được kết quả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện