Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Bính Ngọ, Ninh An 1906, Quang Tự năm thứ ba mươi hai


trước sau

Cố Linh Dục trở mình xuống giường, hắn đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xổm xuống, thái độ ngượng nghịu lạ thường: “Cố phu nhân, giúp tôi chải đầu nhé.”

Dáng vẻ khi mới ngủ dậy của hắn tùy ý pha chút lười biếng, tận sâu trong ánh mắt còn ẩn chứa cảm giác khiêu khích mơ hồ với đối phương khiến Phó Lan Quân không kiềm chế được tâm tình nhộn nhạo mặt đỏ tim đập. Ngoài miệng thì bảo tôi không phải con sen của anh nhưng tay vẫn ngoan ngoãn cầm lấy cái lược.

Sớm mùa hè, nắng trời dịu dàng mà quyến rũ tự nhiên kết thành một màu đo đỏ xen vàng rất nhạt phủ lên hình hài hai con người, Phó Lan Quân đưa mắt nhìn vào gương, nơi đó phản chiếu một đôi bích nhân, nam thanh nữ tú, trẻ trung và ngồn ngộn hơi thở thanh xuân, giống như bức tranh vẽ những cặp người yêu say đắm nồng nàn nhất trần đời của hội họa phương Tây. Phó Lan Quân giật mình phát hiện, đâu đó ngoại hình của mình và Cố Linh Dục có kha khá nét tương đồng, hoặc họ vốn dĩ đã có nhiều điểm giống nhau nhưng cô chưa bao giờ để ý tới, cũng có lẽ vì ở chung lâu ngày nên đâm ra mặt mũi người này ảnh hưởng đến mặt mũi người kia chăng? Nghĩ đến đây, trống ngực cô lại bắt đầu tăng tốc.

Tóc Cố Linh Dục đã sắp bện xong, còn suối tóc dài của Phó Lan Quân vẫn buông lơi đổ ra sau lưng rối tung, Cố Linh Dục chợt nảy ra một ý nghĩ, vươn tay kéo nhẹ đuôi tóc cô rồi hỏi: “Em từng mặc đồ đàn ông chưa?”

Tay Phó Lan Quân lưu loát thắt từng lọn tóc vào nhau, thong thả trả lời: “Mặc rồi, là khi ở Thượng Hải, năm ấy trường công học của các anh nổ ra phong trào học sinh sinh viên tốn biết bao giấy mực, tôi bị cô bạn học cùng kéo đi xem trò náo nhiệt…”

Thượng Hải, mùa đông năm 1902.

Một sáng nọ, Phó Lan Quân đang vùi đầu vào ổ chăn say giấc nồng thì bị cô bạn Tôn Trinh nghiến răng lôi dậy, cô ấy bảo hôm nay muốn dẫn cô đi xem trò này rất gay cấn.

Hai cô gái chừng mười bốn mười lăm tuổi lén lút lẻn ra khỏi nữ thục đi thẳng đến nhà Tôn Trinh - địa điểm để thay sang quần áo nam giới. Tôn Trinh là người phương Bắc nên dáng người nhỉnh hơn Phó Lan Quân một chút, Phó Lan Quân mặc quần áo cô ấy mà cứ như khoác cái bao tải thùng thình, Tôn Trinh gỡ bím tóc của cô ra rồi bện lại thành bím tóc đuôi sam đặc trưng dành cho đàn ông, đầu đội mũ, gỡ bông tai ngọc trai xuống, trước mặt lập tức hiện lên hình ảnh vị công tử quần áo lụa là trẻ tuổi khôi ngô.

Anh trai Tôn Trinh là Tôn Kiên đã chờ bọn họ từ rất sớm, anh ấy mười bảy tuổi và theo học tại trung viện công học Nam Dương, trước kia Phó Lan Quân có gặp anh ấy hai lần, quả thực là chàng thiếu niên sôi nổi hoạt bát. Hôm nay trông sắc mặt Tôn Kiên ngập tràn hưng phấn, vừa thấy Phó Lan Quân đã không nén nổi niềm háo hức, tiến lên nói một tràng như đang dâng hiến vật quý: “Hôm nay trường anh có học sinh muốn tới kiến nghị với Thịnh đại nhân, nghe nói nếu việc không thành họ sẽ làm tới bến, anh chắc mẩm chín mười phần là không xin xỏ được gì, tới lúc ấy có trò hay xem rồi!”

Anh ấy dẫn Tôn Trinh Và Phó Lan Quân đến công học, dọc đường đi nghe người ta truyền tai nhau đó là học sinh tiểu học của sơ viện, Phó Lan Quân cúi đầu dè dặt, trong lòng lại thầm reo hò nhảy múa. Trải nghiệm mới mẻ lần này khiến cô cảm thấy có gì đó không yên lại cực kỳ kích thích, nữ thục Vụ Bản hiển nhiên chỉ có nữ sinh, đây có thể coi là lần đầu tiên cô được gặp nhiều nam sinh tuổi trẻ đến vậy. Tất cả mọi người mặc đồng phục học sinh và tụ tập thành từng nhóm, đều là những thanh niên có văn hóa có giáo dưỡng đàng hoàng. Bầu không khí của tuổi xanh sục sôi hừng hực tràn ngập khắp mọi ngóc ngách khuôn viên trường, khiến cô bất chợt nhớ tới Nam Gia Mộc bặt vô âm tín hai năm nay. Không biết giờ anh đang ở nơi đâu, có phải hay chăng cũng đang miệt mài học tập trên giảng đường?

Hơn hai trăm học sinh đứng xếp thành từng hàng lối chỉnh tề trên sân thể dục, Tôn Kiên dẫn theo Tôn Trinh Phó Lan Quân trốn trong tòa nhà dạy học, tìm một vị trí tốt để quan sát được toàn bộ sân thể dục, Tôn Kiên vừa chăm chú nhìn đằng trước vừa giải thích với hai cô gái: “Cách đây vài ngày chẳng biết người nào ác ôn đổ hết lọ mực lên ghế ngồi của giáo viên lớp 5, vị giáo viên ấy cho rằng hành vi này chẳng khác nào đang gián tiếp châm biếm mình là kẻ ít học thế nên muốn đuổi học học sinh kia, học sinh của lớp 5 bị đuổi hết, hiện giờ nhóm người lớp 5 gây chuyện cũng tới, anh nghĩ họ đang đến đấy.”

Phó Lan Quân nhìn sân thể dục không chớp mắt, qua hồi lâu, tình hình trên sân đã có dấu hiệu xôn xao.

Trận náo loạn giằng co kéo dài được một lúc thì có người đi ra ổn định trật tự, nhóm học sinh lại đứng vào hàng, chỉ nhìn thấy người giữ trật tự đứng ở chỗ cao nói gì đó, vì khoảng cách xa nên họ chẳng nghe rõ, sau đó nhóm học sinh đột nhiên vung tay hô rất to. Tiếng đồng thanh hô hào của trên dưới một trăm người chấn động lũ chim, Phó Lan Quân nghe thấy họ hô rằng: “Tổ quốc muôn năm! Tổ quốc muôn năm! Tổ quốc muôn năm!”

Tôn Kiên phấn chấn đứng lên: “Thế nào, anh đã nói họ sẽ đi mà!”

Đoàn học sinh nối đuôi nhau bước ra cổng trường học, cô gái nhỏ Phó Lan Quân mắt tròn mắt dẹt trước khí thế mãnh liệt đàn áp mọi thứ ấy, một luồng cảm xúc cháy bỏng không tên bỗng bộc phát lấp kín lồng ngực, cô ngưỡng mộ dõi theo bóng lưng của học sinh rời đi, Tôn Trinh vỗ vào vai Phó Lan Quân kéo cô quay về thực tại: “Trò hay hết rồi, đi thôi.”

Hai người cùng Tôn Kiên xuống lầu, vì sự kiện bãi khóa này mà học sinh thôi học đã đi hết, những người còn lại chắc cũng chỉ đến để tham gia trò náo nhiệt, các phòng học cơ bản là trống không chẳng một bóng người. Lúc đi ngang qua phòng học nọ Tôn Kiên bỗng dừng bước, hóa ra bên trong vẫn còn người ngồi, anh ấy ló đầu vào cất lời chào hỏi người kia: “Cố sư huynh không đi góp vui à? Em đến xem thì thấy hai người bạn thân của anh cũng đứng trong đội ngũ biểu tình, các anh trong lớp Cố sư huynh đều đi cả.”

Người được gọi là Cố sư huynh lúc này lên tiếng, giọng lạnh tanh: “Đã biết là náo nhiệt rồi thì còn đi làm gì nữa.”

Tôn Kiên đàng ngượng ngùng rút lui, hạ giọng nói với Phó Lan Quân và Tôn Trinh: “Tính tình Cố sư huynh này kỳ cục lắm, chúng ta đi thôi.”

Trước khi đi Phó Lan Quân nghểnh cổ thoáng nhìn qua vị Cố sư huynh ngồi giữa phòng học, vào đông, ánh dương rực rỡ xán lạn, phản chiếu tia sáng trắng lạnh lẽo vào căn phòng, đường nét của cả người lẫn vật như bị hòa tan, chẳng thấy rõ được khuôn mặt của Cố sư huynh, chỉ có thể lờ mờ thấy hắn ngồi lưng thẳng tắp, tuy gầy nhưng cao ngất, trước mặt có đặt một cuốn sách đang mở.

Vị Cố sư huynh đó vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của cô, nhiều năm sau nhớ lại chuyện này, nhìn Cố Linh Dục đang đứng ngay bên cạnh mình đây, tự nhiên Phó Lan Quân cảm thấy thế giới đúng là vi diệu.

Cô lùi về sau mấy bước để nhìn Cố Linh Dục thật kỹ, hình dáng hắn tan vào ánh nắng chói lọi, dần dần những hình ảnh của quá khứ và hiện tại bắt đầu chồng chéo, gối lên nhau giữa chàng thiếu niên lạnh lùng hiện hữu trong ký ức với người đàn ông anh tuấn ngay khoảnh khắc này, không phải hắn thì còn ai nữa!

Lông mày đen nhánh mở ra như cánh quạ, đôi mắt sáng lạnh như sao trời mỗi độ phương Nam vào đông giá rét, hóa ra Cố sư huynh năm ấy Phó Lan Quân gắng nhìn nhưng mãi chẳng thấy được mặt hóa ra có dáng vẻ thế này, hóa ra duyên phận đã bắt đầu rất sớm, mà cô lại hồn nhiên không hề hay biết.

Phó Lan Quân vô thức nở nụ cười, vì sự kỳ diệu của duyên phận. Cố Linh Dục lấy lắm lạ: “Cười gì thế?”

Phó Lan Quân nóng lòng kể hết câu chuyện cũ này cho hắn nghe, kể xong cô đắc ý hếch hếch mũi bảo: “Vậy tính ra tôi biết anh sớm hơn anh biết tôi.”

Cố Linh Dục mỉm cười lắc đầu: “Không hẳn đâu.”

Hắn kéo cô ngồi xuống cạnh mình, kể cho cô một câu chuyện còn xửa xưa hơn. Năm ấy hắn mười lăm tuổi, vẫn còn ở biệt viện trên núi Phượng Minh với mẹ, cách vách là tòa am của ni cô, thường có thiện nam tín nữ lên núi thắp hương bái Phật. Có mùa đông đó hắn buồn chán ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết, trong màn tuyết dày đặc, hắn bắt gặp bóng người đỏ thẫm đi về hướng am ni cô, đỏ như giọt máu, lại như cánh hoa mai rơi trên mặt đất vậy. Bóng người ấy mỗi lúc một gần, hắn mới phát hiện đó là một cô bé con xinh xắn khoác chiếc áo khoác màu đỏ nom dễ thương kinh khủng, cứ đi được mười bước là dập đầu một lần như thể có ước nguyện lớn lao lắm, cả khuôn mặt bé xíu đỏ bừng vì lạnh, trên trán vương bông tuyết li ti, vậy mà đôi mắt kia vẫn sáng ngời hy vọng…

Lúc xuống núi Phó Lan Quân mặc đồ nam hóa trang thành một học giả tri thức, tóc là Cố Linh Dục bện cho cô, mũ trên đầu cũng là chiếc mũ thời niên thiếu của hắn. Cố Linh Dục giật nhẹ bím tóc của cô: “Em làm tôi nhớ đến mình của những năm mười ba mười bốn tuổi.”

Thiếu niên tuấn tú hay cô gái xinh đẹp những năm mười ba mười bốn tuổi ít nhiều gì cũng có bím tóc để phân biệt, Phó Lan Quân bừng bừng hứng thú: “Có ảnh chụp không?”

Cố Linh Dục bảo ảnh để ở nhà, về sẽ tìm cho cô xem. Hai người nắm tay cười đùa ồn ào đi xuống núi, vừa vào thành lại phát hiện trên đường có rất nhiều người trong những bộ quần áo tả tơi đi qua đi lại.

Cả hai nhìn nhau, hồi tháng năm vùng Chiết Giang gặp nạn lụt, khỏi cần nói cũng đoán được những người này chắc chắn là dân bị nạn từ Chiết Giang tới.

Người chủ tiệm gạo tốt bụng dựng một sạp cháo cứu tế, người người nối thành hàng dài đứng chen chúc trước sạp. Cố Linh Dục và Phó Lan Quân mới đi qua sạp cháo vài bước, bất thình lình đằng sau truyền đến tiếng nhao nhao, quay đầu nhìn thì hóa ra có nạn dân đang cãi nhau với người phát cháo. Người phát cháo bảo người kia vừa rồi đã lấy cháo cứu tế nên không thể cho gã một phần nữa, mà nạn dân lại cứ khăng khăng rằng chỉ vừa đến.

Phó Lai Quân nhỏ giọng nói vào tai Cố Linh Dục: “Lúc mình đi ngang qua anh ta đang cắm cúi gặm bánh bao đấy.”

Nhóm tiểu nhị của sạp cháo chạy ra hợp lực xua đuổi, nạn dân kia chửi mát mấy câu rồi tức tối bỏ đi. Đám đông dần tản ra, Phó Lan Quân vẫn muốn thăm quan những nơi khác nữa, vừa nhấc chân thì bị hắn túm lại: “Đi theo tôi.”

Hắn kéo cô lặng lẽ theo sau nạn dân ỏm tỏi gây sự ban nãy.

Chẳng ngoài dự đoán, người nọ đang lén lút theo đuôi người nạn dân khác vừa nhận bánh bao, gã đi theo tới chỗ vắng vẻ vãng người qua rồi đột nhiên bật người chạy như bay đến quật ngã đối phương hòng giật bánh bao về tay mình, mà đối phương còn là một người đàn ông gầy yếu què chân, bị đánh úp bất thình lình thế thì ngã lăn ra đất, điều duy nhất có thể làm cuộn người giữ chặt chiếc bánh vào lòng bảo vệ miếng ăn vất vả lắm mới kiếm được.

Cố Linh Dục bước nhanh về trước đặt tay lên vai người nọ, không biết sao, dường như cũng chẳng dùng quá nhiều lực, động tác hết sức nhanh nhẹn nhẹ nhàng đã nhấc người đàn ông gây sự lên rồi lưu loát khống chế gã, gã ngã sõng soài bẹp người dưới đất.

Hắn đá vào cẳng chân người nọ, gã đau, mặt nhăn nhó như khỉ ôm lấy chân lăn lộn ngoác miệng gào, như thể bị thương nặng sắp chết đến nơi. Cố Linh Dục nhìn gã bằng con mắt trịch thượng: “Đừng giả vờ giả vịt, tôi dùng bao nhiêu lực tôi tự biết. Đàn ông đàn ang thân thể cường tráng tay chân vẹn toàn, sao không chịu tìm nghề kiếm sống nào cho đàng hoàng đứng đắn? Cứ thích đi khắp nơi náo loạn, sống bằng bố thí của người khác thì cũng thôi, lại còn bắt nạt kẻ yếu, anh không thấy xấu hổ ư?”

Phó Lan Quân cười thầm, cái người này bắt đầu giảng đạo rồi đấy.

Trên đường về, nhớ lại cảnh Cố Linh Dục đã khuất phục người đàn ông kia thế nào, Phó Lan Quân nổi cơn hiếu kỳ: “Sao anh đánh bại anh ta được thế?”

Nạn dân đó cao to rắn chắc, nhất là các múi cơ cuồn cuộn trên cánh tay, đối lập hoàn toàn với Cố Linh Dục thoạt nhìn mảnh khảnh lịch sự văn nhã, thế mà không biết lấy đâu ra sức khiến đối thủ giơ tay đầu hàng!

Cố Linh Dục buồn cười nhìn cô: “Đánh nhau không chỉ dựa vào mỗi khí lực, tôi lại còn là một quân nhân đoan chính nghiêm chỉnh, chưa kể còn bỏ ra rất nhiều năm để học võ với anh Vân Sơn nữa.”

Hai mắt Phó Lan Quân phát sáng: “Nói như vậy thì anh hẳn là cao thủ võ lâm hả?”

Hắn giả bộ khiêm tốn: “Nào có nào có, biết sơ sơ thôi.”

Phó Lan Quân nói giọng khẩn thiết: “Anh dạy tôi ít món võ đi!”

Cố Linh Dục phì cười: “Được, nhưng mà em phải gọi tôi là sư phụ.”

Phó Lan Quân trề môi xì tiếng rõ dài, khịt mũi khinh thường: “Anh lớn hơn tôi bao tuổi, còn bày đặt kiếm đồ đệ nữa chứ.”

Cố Linh Dục thỏa hiệp: “Thế gọi là tiểu sư phụ.”

Hứng thú của Phó Lan Quân sắp cạn kiệt: “Cái gì mà tiểu sư phụ, nghe cứ như hòa thượng ấy.”

Cố Linh Dục “ồ” lên, đôi mắt hắn mờ ám nhìn lướt qua người cô, đè thấp giọng, những lời thốt ra khiến cô đỏ mặt tía tai: “Vậy sao được, nếu tôi làm hòa thượng thì em phải làm sao bây giờ đây?”

(còn tiếp)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện