Mối Tình Đặc Biệt Của Tổng Giám Đốc

Vô cùng bất ngo


trước sau

Advertisement

Chương 2: Vô cùng bất ngo

Hiện giờ cô thật sự không có tâm tư nói chuyện này với anh.

"Cháu đều nghe theo sắp xếp của cha Minh Đức."

Bàn tay nắm lấy chén trà vì câu trả lời của cô mà trở nên căng cứng.

Anh lại liếc mắt nhìn qua Du Ánh Tuyết, đôi mắt lạnh hơn, trong giọng nói cũng không giận mà uy.

Lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy mình sắp bị anh làm cho không thở nổi, bỗng nhiên anh mở miệng: "Lên ngủ đi!"

Ba chữ, đối với Du Ánh Tuyết mà nói thực sự như được đại xá.

Không che dấu thở phào nhẹ nhõm, lúc này trên gương mặt mới có chút tươi cười thoải mái, đáng yêu nói: "Vậy cháu đi lên ngủ đây. Ngủ ngon, chú ba!"

Sau khi nói xong, cô không dám ở lại đây thêm một giây nào, vội vàng chạy lên lầu. Giống như sợ Kiều Phong Khang đổi ý, đột nhiên gọi cô lại.

Nhìn bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy, lại nghĩ tới nguyện vọng mà cô điên, đôi mắt của Kiều Phong Khang ngày càng âm u hơn.

Còn ít nhất bốn năm nữa là cô và Minh Đức sẽ kết hôn.

Trong bốn năm này, thực ra có thể thay đổi rất nhiều. Bao gồm trái tim của một người.

Trường học.

Lúc phát tờ phiếu điện nguyện vọng, cả lớp chỉ có mình Du Ánh Tuyết không nhận được.

Du Ánh Tuyết đứng dậy nói: "Thưa cô, có phải là cô phát thiếu

không a?"

Giáo viên không trả lời, chỉ nói một câu: “Em tới phòng làm việc của cô một lát."

- Về mặt Du Ánh Tuyết mờ mịt, đi theo giáo viên vào văn phòng. Cạnh cửa ban công, giáo viên lập tức mỉm cười nói: "Ngôi đi, Ánh Tuyết, em đừng khẩn trương."

Thái độ thân thiết khiến Du Ánh Tuyết hơi ngây người. Cô nghe theo lời giáo viên ngồi xuống đối diện.

"Ánh Tuyết, sao lúc trước em không nói với cô em là người nhà của anh Kiêu? Em họ Du, anh Kiều họ Kiều, nếu em không nói, ai cũng không biết hóa ra anh Kiều là chú ruột của em."

Du Ánh Tuyết vốn định nói Kiều Phong Khang không phải là chủ ruột của mình, nhưng mà không đúng.

Hiện giờ bọn họ nên nói tới chuyện điện nguyện vọng, chuyện này thì liên quan gì tới Kiều Phong Khang.

“Thưa cô, phiếu điện nguyện vọng của em..."

“Phiếu điện nguyện vọng của em, anh Kiều đã tự mình điện giúp em rồi."

Du Ánh Tuyết vô cùng bất ngờ.

"Nguyện vọng đầu tiên anh Kiều điền giúp em là đại học An Lập. Với thành tích của em, đỗ đại học An Lập chắc chắn không thành vấn đề. Anh Kiều tính toán rất tốt."

Đại học An Lập?

Du Ánh Tuyết vô cùng bất ngờ.

Thứ nhất, nguyện vọng của cô, Kiều Phong Khang sẽ không nhúng tay vào mới đúng.

Mấy năm nay, tuy hai người bọn họ ở cùng dưới một mái nhà, nhưng hai người rất ít khi tiếp xúc. Loại việc riêng điện nguyện vọng này, anh không có lý do nhúng tay.

Thứ hai, tối đó rõ ràng là cô đã nói nguyện vọng đầu tiên của cô

là đại học Bắc An, vì sao anh lại điên đại học An Lập?

“Thưa cô, em xin một phiếu nguyện vọng nữa ạ, em không muốn học đại học An Lập. Có khả năng là chú ba của em không rõ chuyện này.”

“Chuyện

Advertisement
này." Trên mặt giáo viên có chút khó xử: “Có khả năng là em không biết, nguyện vọng của em đã được anh Kiều bào người ta lưu vào hệ thống trước, cho nên, không có cách nào sửa lại nữa

rồi."

Du Ánh Tuyết lại sửng sốt.

Như vậy, cho dù là tên ngốc cũng có thể nhìn ra được, đây đều là Kiều Phong Khang cố ý làm. Nhưng mà, rốt cuộc là anh xuất phát từ lý do gì?

Ra khỏi văn phòng, tâm trạng của Du Ánh Tuyết rất xấu, cô gọi điện thoại cho Kiều Phong Khang. Không, nói đúng ra là gọi cho trợ lý của Kiều Phong Khang, Nghiêm Danh Sơn. Cho đến bây giờ cô vẫn không có số riêng của Kiều Phong Khang.

“Cô Du."

"Trợ lý Nghiêm, tôi muốn tìm chú ba, chú ấy có rảnh không?"

“Thật xin lỗi. Hiện giờ tổng giám đốc Kiều đang bận, e rằng không có thời gian nghe điện thoại"

“Vậy tối nay, chú ấy có trở về không?"

"Tất nhiên là tối nay không trở về. Buổi tối anh ấy còn có xã giao khác."

Du Ánh Tuyết bướng bỉnh: "Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm chú ấy. Anh nói cho tôi biết lịch trình buổi tối của chú ấy, tôi sẽ tự đi tìm, mất vài phút thôi."

Kiều Phong Khang có thể khiến người ta nhập phiếu điện nguyện vọng của cô trước, rõ ràng là cũng có năng lực sửa nguyện vọng của cô lần nữa. Đối với anh mà nói, chỉ là một câu.

Nghiêm Danh Sơn trầm ngâm một lát, giống như là đang suy

nghĩ, cuối cùng nói: “Như vậy đi, cô Du. Chuyện của tổng giám đốc Kiều tôi không làm chủ được, đợi lát nữa rảnh, tôi sẽ hỏi ý của tổng giám đốc Kiều, sau đó gọi điện trả lời cô, thế nào?"

Du Ánh Tuyết không còn biện pháp nào khác: "Được rồi, vậy tôi đợi điện thoại của anh."

8 Cho dù thế nào, cô nghĩ nát đầu cũng không thể nghĩ ra, người kiếm tỷ bạc một ngày như Kiều Phong Khang, xuất phát từ lý do gì đột nhiên làm việc này.


 
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện