Mối Tình Đặc Biệt Của Tổng Giám Đốc

Chương 19


trước sau

Advertisement

Chỉ là, Du Ánh Tuyết không thoải mái uốn éo người, cắn môi: “Nhưng, cháu... Như vậy... thật sự rất khó chịu."

“Có khó chịu nữa cũng nhìn cho tôi!"

Khó chịu, không chỉ có cô.

Anh, cũng không dễ chịu.

Hai người, không biết giằng co trong thang máy bao lâu, lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy cả người đều cứng ngắc, hô hấp sắp ngừng thì nhân viên sửa chữa mới chậm chạp tới. .

Cũng may, trong lúc đó thang máy không rơi xuống nữa.

Nhân viên bảo hành thang máy vừa thấy người bị nhốt bên trong là tổng giám đốc Kiều thì bị dọa hoàng sợ, nào dám thờ ơ? Dùng toàn bộ sức mạnh và tốc độ nhanh nhất để cứu hai người ra.

- Nhân viên bảo hành đã chuẩn bị xong tâm lý cuốn gỏi ra đi, nhưng ngoài dự tỉnh, sắc mặt của tổng giám đốc Kiều cũng không khó coi, lại càng không chỉ trích. Chỉ là một cô gái trẻ tuổi xa lạ khác lại mặt đỏ tới mang tai, chạy ra ngoài trước.

Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta tò mò cuối cùng trong thang máy đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ tổng giám đốc Kiều lại... Với em gái học sinh? Chuyện này cũng không kỳ lạ. Kẻ có tiền bây giờ, tìm phụ nữ càng ngày càng

tre.

Lúc trở về, Kiều Phong Khang đích thân lái xe.

Du Ánh Tuyết cố ý giữ khoảng cách với anh, ngồi ở phía sau.

Trên đường đi không nói lời nào, mặt quay ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cảnh đêm thành phố lướt qua từng xíu một.

Chỉ cần vừa nhớ tới cảnh tượng vừa nãy trong thang máy, cô đã cảm thấy không được tự nhiên, vừa lúng túng vừa ngượng ngùng.

Anh chính là người lớn, là chủ ba của chồng chưa cưới của cô.

Bọn họ chênh nhau hơn mười tuổi.

Sao anh có thể có... Có loại phản ứng đáng xấu hổ đó chứ?

Bàn tay Du Ánh Tuyết đặt trên đầu gối siết lại một chút, cho đến khi xe dừng, cô gần như lập tức muốn đẩy cửa ra. Còn tiếp tục 3 trong một không gian hẹp kín với anh như vậy, cô so mình sẽ nghẹt thở mà chết.

Thế nhưng.

Mới nhảy xuống xe, bỗng nhiên bóng

Advertisement
dáng cao lớn của người đàn ông phủ tới.

Tính áp chế quá mạnh, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cô nhanh chóng lùi một bước. Quá bối rối, dưới chân không vững, gần như lào đào, được cánh tay của anh đưa tới giữ chặt eo ổn định.

Suýt chút nữa thì gáy Du Ánh Tuyết đập vào xe phía sau, may là động tác của Kiều Phong Khang nhanh, đưa tay ra chặn, cuối cùng chỉ đụng vào mu bàn tay của anh.

Không đau.

Chỉ là, lần này.

Khiến cho cô vốn dĩ muốn mau chóng rời khỏi, ngược lại cách anh gần hơn. Cả người đã bị chặn giữa ngực anh và thân xe. Du Ánh Tuyết cảm nhận được nhiệt độ của Kiều Phong Khang, nhịp tim của anh, thậm chí, sức mạnh cường tráng thuộc về đàn ông trên cơ ngực của

anh.

Ảnh đèn mờ ảo từ khu biệt thự hắt xuống, gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của anh như ẩn như hiện trong bóng tối, cả người càng có vẻ thâm trầm thần bí, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Hai tay của Du Ánh Tuyết đặt trên vai anh, đầu ngón tay trắng tuyết đang sợ hãi run rẩy. Cô muốn giãy giụa, nhưng cách anh gần như vậy, cả cơ thể giống như bị tiêm thuốc tế, không thể động đây dù chỉ một xíu.

“Đã học tiết sinh lý chưa?" Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên mở miệng. Giọng nói khàn khàn, trong đêm tối gợi cảm đến mức khiến lòng người hốt hoảng.

Đặc biệt là, hai người áp sát nhau như vậy.

Du Ánh Tuyết thở dốc, sau nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cái... Cái gì?"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện