Mối Tình Đặc Biệt Của Tổng Giám Đốc

Không còn đường lui


trước sau

Advertisement

Chương 16: Không còn đường lui

Rõ ràng là anh vô lý trước, kết quả tối qua còn ra tay đánh cô.

Đồ đáng ghét!

Dì Lý thở dài: “Cô đó, cô chỉ nhìn thấy một mặt hung dữ của cậu ấy mà thôi. Đêm cô xảy ra chuyện không may, cậu Kiều đã lo lắng cả đêm. Hôm qua đúng là cậu ấy ra tay đánh cô, nhưng cũng có thể thấy cậu Kiều cũng thật sự đau lòng. Không phải cậu ấy đã bảo tôi lập tức lên xem cô hay sao?"

| Du Ánh Tuyết lại nghe không vào những lời này, phản đối nói: “Nếu dì nhìn thấy lúc trước anh ta nhốt tôi ra sao, tối qua đánh tôi như thế nào, dì sẽ không nói như vậy nữa."

Dì Lý còn muốn giải thích gì đó cho cậu chủ của mình, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy bóng dáng cao ngất đứng ở cửa ra vào.

“Cậu Kiều."

Bà ấy vội vàng cung kính chào hỏi.

Da đầu Du Ánh Tuyết cùng chặt, đặt ly sữa trong tay xuống, cầm sandwich rồi đứng dậy.

“Tôi ăn no rồi! Dì Lý, tôi đi trước đây, nếu không sẽ bị muộn mất" Du Ánh Tuyết đi tới cửa giống như chạy trốn.

Kiều Phong Khang đứng yên ở đó, không nhúc nhích.

Dù sao cũng phải đi lướt qua anh mới ra ngoài được, Du Ánh Tuyết không hề tình nguyện, nhưng vẫn gượng gạo gọi một tiếng: "Chú ba."

Còn không đợi anh trả lời, cô đã nghiêng người tránh anh, chạy đi.

Kiều Phong Khang quay đầu, nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, lần đầu tiên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thật khó có thể tưởng tượng, nếu con nhóc này biết, tối hôm qua, cô giống như một con thỏ nhỏ, chủ động rúc thẳng vào ngực anh, cô sẽ có phản ứng gì.

Không cần gấp.

Đã có lần đầu tiên, sớm muộn gì cũng sẽ có lần thứ hai.

Kiều Phong Khang thu hồi tầm mắt, ngồi xuống bàn ăn, ưu nhã dùng bữa

Trường học.

Phùng Linh Nhi ngạc nhiên kêu lên: “Chú ba của cậu thật sự để cậu ở cục cảnh sát cả đêm ư?"

“Cậu nói xem, có phải sợi dây thần kinh nào của anh ta bị chập mạch hay không!" Du Ánh Tuyết vừa tới trường đã bắt đầu than khổ với bạn thân của mình.

| Phùng Linh Nhi vô cùng đồng tình vỗ vai cô: “Quả nhiên cậu không hề gạt tớ. Chú ba của cậu đúng là khó đối phó!”

Chậc, phải tàn nhẫn bao nhiêu mới có thể nhốt cháu gái ở chỗ

đó!

Có điều, vì anh quá đẹp trai nên hoàn toàn có thể tha thứ được.

“Bớt cười trên nỗi đau của người khác đi." Du Ánh Tuyết đẩy tay cô ấy ra, có vẻ rất chán nản: “Bây giờ tớ đang buồn bực vì chuyện nguyện vọng đây."

Đúng vậy!

Gần tới kỳ thi đại học, cô lại chẳng hề có tâm trạng học bài.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, nếu như chú ba của cậu thật sự khó nhai như lời câu nói, cậu có nghĩ gì cũng vô dụng. Chẳng bằng ngoan ngoãn ở lại thành phố An Lập là được." Phùng Linh Nhi cười đùa, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ Du Ánh Tuyết: "Ánh Tuyết tốt của tớ, nếu cậu cũng học đại học An Lập, chúng ta có thể tiếp tục ở đại học An Lập chơi với nhau rồi, chẳng phải rất vui hả?"

Du Ánh Tuyết vẫn rầu rĩ không vui, không lên nổi chút tinh thần.

Bỏ chuyện bản thân muốn học đại học Bắc An qua một bên không nói, chỉ nói đại học An Lập, cô cũng đầy phiền muộn. Ở lại thành phố An Lập, chẳng khác nào vẫn nằm trong tầm mắt của Kiều Phong Khang.

Thật là bực mình.

"Được rồi, tớ biết, cậu là đồ trong sắc khinh bạn. Chẳng phải là muốn tới đại học Bắc An tìm anh Minh Đức của cậu hả?"

Du Ánh Tuyết há miệng nhưng không lên tiếng, nửa cam chịu.

“Cậu đừng ủ rũ nữa, nếu cậu thật sự muốn sửa nguyện vọng như vậy thì mau đi nịnh nọt chú ba của cậu đi, còn đợi chờ gì nữa. Chú ba của cậu lạnh lùng vô tình đến đâu cũng là con người, cậu gió mấy tiểu xảo xem sao."

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện