Mối Tình Đặc Biệt Của Tổng Giám Đốc

Chương 12


trước sau

Advertisement

Chương 12: Cô ấy là người tôi nhận định

Giống như một quả đào mật dân phát dục trưởng thành, càng ngày càng mê người. Cũng chính vì như vậy, càng có nhiều người đảnh chú ý với cô.

Nếu anh lại chẳng quan tâm cô, chỉ sợ, cô thật sự sẽ thành của người khác mất.

“Kiều Phong Khang, món nợ ngày hôm nay tôi nhớ kỹ!" Trước khi Kiều Phong Khang rời đi, bỗng nhiên Kiều Quốc Thiên mở miệng.

Anh ta đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Kiều Phong Khang dừng bước một lát, ôm Du Ánh Tuyết, quay đầu nói: “Lần này Du Ánh Tuyết không sao, tôi sẽ không so đo với cậu. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu! Đến lúc đó, đừng trách tôi không niệm tình cảm anh em!”

Mỗi một chữ, đều có đủ lực chân nhiếp.

Kiều Quốc Thiên nên cảm thấy may mắn vì hôm nay chưa kịp ra tay với Du Ánh Tuyết.

Nếu không, hôm nay anh ta tuyệt đối không thoải mái như vậy.

Kiều Quốc Thiên cười mỉa: “Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa. Anh dám nói, anh không có một chút chú ý như tôi không? Nhiều năm qua anh hao hết tâm tư với cô nhóc kia như vậy, còn không phải là muốn ngủ với cô ta? Ồ, nói không chừng, thực ra anh đã sớm ngủ với cô trăm ngàn lần rồi, cho nên anh cần gì phải giả vờ làm chính nhân quân tử trước mặt tôi?"

Vốn tưởng rằng những lời này sẽ chọc giận Kiều Phong Khang

Kiều Quốc Thiên thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý phản kích.

Nhưng nằm ngoài ý muốn, lần này Kiều Phong Khang phá lệ không có chút tức giận nào.

Trái lại còn thuận theo lời anh ta nói, không phản bác mở miệng: “Cậu nói không sai, Vật nhỏ này, tôi muốn, còn định chắc rồi!"

Loại lời nói “muốn ngủ với cô", anh càng không phủ nhận.

Mọi người đều là người trưởng thành.

Muôn ngủ với cô, hoặc là làm thế nào ngủ với cô, dùng phương thức gì ngủ với cô, ngủ với cô ở đâu... Loại chuyện này, anh đã sớm tưởng tượng trong đầu không dưới trăm lần. Cho nên có gì mà không dám nhận?

Cho đến bây giờ anh không phải là chính nhân quân tử. Nếu là chính nhân quân từ, đã không đánh chú ý

Advertisement
với vợ sắp cưới của cháu mình.

Mà hiện giờ, chú ý này... Anh quyết định rồi!

Trực tiếp, bả đạo, không cho xía vào, khiến Kiều Quốc Thiên lập tức thất thần. Trong mắt Kiều Phong Khang là nghiêm túc, không che giấu chút nào, không giống nói đùa.

Vẫn không kịp nói gì, Kiều Phong Khang đã ôm Du Ánh Tuyết nhanh chóng rời đi.

Kiều Quốc Thiên nhìn bóng dáng kia, trong mắt tràn ngập sương mù. Rốt cuộc là Kiều Phong Khang chỉ muốn chơi đùa với cô nhóc kia, hay là... Thực sự động lòng với cô rồi?

Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết ra khỏi biệt thự của Kiều Quốc Thiên, đi nhanh về phía biệt thự của mình.

Gió lạnh thổi qua, Du Ánh Tuyết thoáng tỉnh táo hơn.

Mí mắt rất nặng, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt ra.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, lập tức phát hiện người ôm mình là Kiều Phong Khang.

Gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, cô chỉ nghĩ là mình nằm mơ. Nhưng mà sao trong mơ lại thấy tên quỷ đáng ghét này?

Cô hừ một tiếng, hai tay nắm thành quyền, đấm anh: “Quỷ đáng ghét, anh nhanh cút đi. Tôi không muốn thấy anh."

Trên người cô không có một chút sức lực, quả đấm đánh vào ngực anh, không giống phản kháng, càng giống như làm nũng.

"Hiện giờ tâm trạng của tôi không được tốt, Du Ánh Tuyết, tốt nhất là cô đừng chọc tôi!"

Anh lạnh lùng cảnh cáo.

Anh thậm chí, không thèm nhìn cô.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện