Mối Quan Hệ Mềm Mại

Bữa tối một mình


trước sau

Đêm nay Trần Nam Nhất phá lệ mất ngủ. Một giờ sáng, anh dậy uống một viên melatonin, sau đó lại nằm dài trên giường, trằn trọc một lúc lâu mới xem như thiếp đi.

(*)

Trước khi ngủ anh quên kéo rèm chống muỗi, sáng sớm hôm sau, ánh nắng ôn dịu tràn vào phòng, rơi trên trán anh rồi chầm chậm mơn trớn lấy đôi mắt. Trần Nhất Nam mơ màng tỉnh dậy, dựa lưng trên giường tỉnh táo lại đôi chút rồi miễn cưỡng lê chân đi rửa mặt, uống thêm nửa ly nước.

Bên cạnh vẫn còn một một cuốn tản văn đang đọc dở dang, anh cầm lên đọc mười mấy trang nữa, ăn xong bữa sáng, kiểm tra rồi lên danh sách nguyên liệu cần mua như mọi khi.

Anh xoay bút, viết câu “Bữa tối mai gặp” Hạ Quân Trì nói với mình hôm qua vào sổ những hai lần.

Trần Nam Nhất hơi đau đầu. Mặc dù theo góc độ của một vị khách mà nói, Hạ Quân Trì chính là loại khách khó đối phó nhất, không đưa ra bất kì yêu cầu gì nhưng lại cực kỳ dễ khiến người khác cảm thấy lo lắng bất an trước mọi quyết định của mình.

Cuối cùng anh vẫn chưa quyết được mình sẽ làm gì cho vị khách này, nhưng đã đến giờ ra khỏi nhà rồi. Trần Nam Nhất vớ tạm chiếc áo khoác kaki, ra thang máy kiên nhẫn chờ tới lượt.

Thang máy đang đi lên từ tầng một, số tầng màu đỏ nhảy lên liên tục. Trần Nam Nhất nhàm chán nhẩm đếm theo trong lòng, mãi đến khi cánh cửa kim loại phản quang nọ lẳng lặng mở ra như một hộp quà bất ngờ đặc biệt.

Hạ Quân Trì đứng bên trong, như một món quà hoàn hảo.

Gương mặt hắn phiếm hồng, còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, mặc bộ đồ thể thao đen từ trên xuống dưới, cổ đeo tai nghe không dây, tay cầm một bọc sandwich. Lúc hắn ra khỏi cửa, Trần Nam Nhất còn gửi được mùi bọt cạo râu rất nhạt, hương bạc hà the mát, như thể vừa bước ra từ làn sương sớm mùa thu.

“Anh ra ngoài à?” Hạ Quân Trì hỏi, chất giọng hắn trầm trầm êm tai, xen lẫn với hơi thở gấp gáp lúc vừa vận động xong.

“Ừm.” Trần Nam Nhất vờ như tự nhiên đáp, “Ra quán.”

Hạ Quân Trì ừ một tiếng, giúp anh giữ nút mở cửa, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mu bàn tay anh: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”

Trần Nam Nhất theo lời hắn hỏi giơ tay lên nhìn, thật ra chỗ này cũng không xem như vết thương gì, qua một đêm mảng sưng đỏ đã cũng đã tan hẳn: “Không việc gì, cảm ơn thuốc của cậu nhiều nhé.”

Anh vừa nói vừa nghĩ có lẽ mình nên trả thuốc lại cho Hạ Quân Trì, quay người lại: “Để tôi trả thuốc cho cậu luôn.”

“Không cần, để lần sau.” Hạ Quân Trì lên tiếng rất nhanh, “Anh đi trước đi, không lại mắc công chờ chuyến khác.”

Trần Nam Nhất khựng lại vài giây, bước vào thang máy, vội vàng gật gật đầu với hắn rồi bấm nút đi xuống.

Trên con đường râm mát rợp bóng cây ngoài khu dân cư, nhịp tim của Trần Nam Nhất dần trở về bình thường, chợt nhận ra dáng vẻ không ngại phiền phức kia của hắn rất kì lạ.

Mà vấn đề là chính anh đây đúng là cái đồ chó chê mèo lắm lông. Không những không biết khách sao mà còn như kẻ mang ý đồ xấu, chớp lấy thời cơ thúc giục điều gì đó tiếp tục lao về phía trước như một lẽ đương nhiên.

Tiếp xúc được một khoảng thời gian, Trần Nam Nhất biết Hạ Quân Trì thuộc tuýp người quản lý thời gian rất chính xác. Bốn giờ chiều, quả nhiên anh nhận được tin nhắn báo khoảng chừng bảy giờ rưỡi hắn sẽ đến.

Trần Nam Nhất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mơ hồ nhớ lần trước hắn ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trên tầng, lập tức cầm tấm thẻ đã đặt bàn trước lên để sẵn.

“Có người đặt bàn à?” Lâm Ngang định lên kho lấy mấy hộp giấy đựng đồ ăn, vừa đi vừa hỏi.

“Ừm.” Trần Nam Nhất không nói nhiều, “Chút nữa nói trước với dì Lâm, để lại một phần tôm, ngao và một phần nấm để nấu súp.”

“Ok.” Lâm Ngang đứng trên tầng đáp, lúc xuống cầu thang chợt dừng lại giữa đường nói: “Mấy ngày tới lễ Quốc Khánh quán nghỉ cậu rảnh tối đúng không, ăn bữa cơm đi.”

“Có việc gì?”

“Anh Chu nhà đây đã hẹn thời gian với người ta rồi.” Lâm Ngang rất có ý kiến với cái trí nhớ này của Trần Nam Nhất, “Người làm ở ngân hàng lần trước đã nói đấy, Trịnh Du.”

Biểu cảm của Trần Nam Nhất thể hiện rõ anh hoàn toàn không nhớ chuyện này đã từng xảy ra, Lâm Ngang tức không chịu được, nghiến răng nghiến lợi: “Mặc kệ, cũng đã hẹn người ta xong cả rồi.”

Lâm Ngang chạy rầm rầm xuống cầu thang, lúc đến lan can tầng một mới nhắc: “Tới đó bọn tôi lái xe đến nhà đón cậu.”

“Đón anh Nam đi làm à?”

Trần Nam Nhất vừa định mở miệng từ chối, một giọng nữ khác đã chen vào giữa. Tống Diệc Sam đứng gần cầu thang nói vọng lên, cười chào hỏi anh: “Anh Nam.”

“Tiểu Sam.” Lâm Ngang nghiêng đầu nhìn, vui vẻ nhận hộp chân gà Tống Diệc Sam mang đến, không nói gì thêm mà vào quầy pha chế tìm mấy cái bao tay mang ra, vừa ăn vừa trả lời: “Đón anh Nam đi xem mắt.”

Trần Nam Nhất suýt nữa thì ngã lộn xuống đất: “Đã nói rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.”

“Xem mắt vui nha.” Tống Diệc Sam còn châm thêm dầu vào lửa, đeo bao tay ngồi gặm chân gà với Lâm Ngang, “Anh có hình bên kia không?”

“Có chứ.” Lâm Ngang mở ảnh cho cô xem, cứ thế nói: “Đẹp trai hơn Thiệu Việt nhiều nhờ?”

May mà Trần Nam Nhất đã xuống tầng, vào nhà bếp gọt một dĩa trái câu. Tống Diệc Sam cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong nhà bếp, thụi Lâm Ngang một cái: “Anh nhắc đến làm gì.”

Lâm Ngang giật mình, lập tức ngó vào nhà bếp, biết ý đưa tay kéo khóa miệng mình vào. Nhưng chưa im lặng được bao lâu, thấy Trần Nam Nhất vẫn chưa ra, Lâm Ngang lại nói nhỏ: “Này, em nghĩ anh Nam vẫn còn… với Thiệu Việt. Thôi, nói sang chuyện này đi, đẹp trai lắm, tình tính tốt hơn tên họ Thiệu nọ bao nhiêu, cũng dễ chịu hòa đồng…”

“Tên họ Thiệu làm cả trò lừa hôn, có gì mà so.” Tống Diệc Sam rút bao tay bóng nhẫy dầu ra, thấp giọng: “Đừng nói đến tên đó làm gì nữa.”

“Nói chuyện gì mà hào hứng thế?” Trần Nam Nhất đặt dĩa trái cây xuống trước mặt Tống Diệc Sam, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ, “Sao hai hôm trước em không đến?”

“Trong trường bận việc quá ạ, thầy còn theo dõi sát sao, kiểm tra tụi em mấy ngày liền.” Tống Diếc Sam nháy nháy mắt với Lâm Ngang, quay sang cười cười, “Hôm nay em thoát thân sớm. Em ra ban công viết cái này, đến giờ ăn cơm gọi em nha.”

Cô nói xong, lấy chiếc cốc treo trên giá của mình, rót đầy nước bưng ra ban công.

Tối có nhiều khách đến ăn cơm, Trần Nam Nhất bận rộn không ngơi tay, không để ý giờ giấc. Bảy giờ rưỡi, Hạ Quân Trì đúng giờ xuất hiện trước cửa, thấy trong quán đông khách cũng không làm phiền, chào hỏi anh rồi theo nhân viên lên tầng.

Trần Nam Nhất nghĩ bụng mình đã dặn làm mấy món đặc trưng của quán cho Hạ Quân Trì rồi, không để tâm chuyện trên đó thêm. Qua giờ cao điểm, anh tần ngần tựa vào quầy pha chế, nghĩ ngợi không biết có nên lên đó nói chuyện với hắn vài ba không đâu.

Sự do dự của anh bị Tống Diệc Sam xuống tầng rót nước chấm dứt: “Lần đầu tiên em gặp bạn học trong quán đó, thế mà là nam thần của viện kế bên.”

Tống Diệc Sam vừa nói thế, Trần Nam Nhất đã đoán được cô đang nhắc đến Hạ Quân Trì. Anh đặt ly xuống, nhìn cô: “Em biết Hạ Quân Trì à?”

“Anh Nam cũng biết hở.” Tống Diệc Sam hỏi, “Hồi trước em có làm chung hai sự kiện bên trường với cậu này. Em quen một đàn chị bên tổ nghiên cứu ngay cạnh đó, thân với thầy hướng dẫn của đàn chị đó lắm, nói cậu ta là dạng lên thẳng nghiên cứu, đã viết rất nhiều bài đăng báo rồi, siêu nổi tiếng viện Nông nghiệp.”

“Đâu đâu chỗ nào? Đẹp trai lắm hả?” Lâm Ngang thò đầu ra, làm cho cô một ly nước chanh, hào hứng hỏi.

“Anh còn độc thân đâu, nhìn làm gì.” Tống Diệc Sam trả lời Lâm Ngang, giọng nói nhẹ nhàng, thong thả nhưng lại chạm rất mạnh đến tâm trí người đứng bên kia.

“Mà anh có nhìn rồi cũng chẳng làm gì được, người ta thẳng đó. Nghe đâu bạn gái cũ là hoa khôi ngành hẳn hoi.”

Công việc của Trần Nam Nhất đêm nay có hơi thay đổi. Anh bận bịu trong quán đến tận khuya, cũng không về nhà cùng người hàng xóm đến đây ăn cơm như đã định.

Lúc ăn cơm với Tống Diệc Sam, anh biết được thêm nhiều chuyện nhỏ nhặt về Hạ Quân Trì. Tống Diệc Sam chỉ coi như mình đang tám nhảm mấy thứ tin đồn thú vị trong trường học, thậm chí gửi anh xem một bài viết gần chính thức có lượt xem rất cao. Người viết bài hẳn là có quen biết với Hạ Quân Trì, cách diễn đạt và chọn lọc từ ngữ có phần hài hước, chèn thêm rất nhiều bức ảnh sinh hoạt thường ngày thời đại học.

Trần Nam Nhất không tốn bao nhiêu sức đã nhận ra người bạn gái cũ nọ, đúng là một thiếu nữ khá có khí chất, thân thiết mà không kém phần đúng mực ôm lấy cánh tay Hạ Quân Trì trong một bức ảnh tập thể kỉ niệm của đoàn tình nguyện.

Hốc mắt Hạ Quân Trì rất sâu, đôi môi mỏng không thích cười. Đôi lần đối diện trong xưởng mộc hay những khi lặng lẽ nhìn hắn dưới ngọn đèn đường ảm đạm, Trần Nam Nhất cho rằng gương mặt ấy chính là khởi nguồn của sự thần bí vĩnh cửu, lại không nhịn ngược ngẫm nghĩ, nếu mình đến gần hơn một chút nữa, liệu sẽ nhìn thấy được biểu cảm gì của hắn nhỉ.

Trần Nam Nhất lại mất ngủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện