Mối Quan Hệ Mềm Mại

Món quà năm mới


trước sau

Câu nói ấy vừa vặn kẹp giữa khoảng trống hai tiếng pháo nổ, Trần Nam Nhất nghe được vô cùng rõ ràng. Anh trộm nghĩ, bình thường Hạ Quân Trì trông vừa điềm tĩnh lại vừa thông minh, thế mà hôm nay cứ như một cái máy trục trặc hư hỏng vậy, chẳng thích hợp với hai từ đó tí nào.

Thế nhưng trục trặc ấy làm cho lớp vỏ ngoài của hắn cũng nóng ran lên, bàn tay siết Trần Nam Nhất rất nóng, giữ sức lực rất căng thẳng nhưng cũng không làm người khác đau, như muốn truyền đạt ý “Mau đồng ý em” lộ rõ ngay trên mặt.

Trần Nam Nhất nhìn hắn, đôi mắt hấp háy chớp chớp, nhỏ giọng đáp: “Ừ, được.”

Hạ Quân Trì đúng thật không phải mẫu hình lý tưởng của anh, không có công việc, không đủ trưởng thành, trừ một gia đình với rất nhiều vướng mắc trở ngại giống như anh ra cũng xem như chẳng còn gì khác. Nhưng trong những khó khăn thử thách, Trần Nam Nhất cũng chỉ cần có người dám đặt chân lên con đường này cùng anh. Hạ Quân Trì không phải người hoàn hảo, nhưng cũng tốt lắm, tốt đến mức có thể thỏa mãn tất thảy mọi ước vọng và khao khát của anh về một cuộc sống bình dị giản đơn.

Anh đến gần, đôi môi khẽ khàng chạm lên hàm dưới của Hạ Quân Trì: “Đã sắp mười hai giờ rồi.”

Hạ Quân Trì bị một nụ hôn không tính là một nụ hôn làm cho tình trạng trục trặc ngày một trầm trọng thêm. Hắn cứ nắm lấy tay Trần Nam Nhất như thế, cúi đầu, nhìn anh không nói gì.

“Muốn đón năm mới ở đây à?” Môi Trần Nam Nhất cong lên, nhẹ nhàng hỏi.

Hạ Quân Trì nhìn đồng hồ, chỉ còn mười mấy phút nữa là qua năm mới. Hắn buông tay ra, kéo hành lý của mình đi: “Em đưa anh về.”

Trần Nam Nhất bị bộ dạng nghiêm chỉnh đứng đắn của hắn chọc cho bật cười: “Em định ngày đầu năm ở khách sạn à?”

Hạ Quân Trì chả cảm thấy ở khách sạn ngày đầu năm thì có gì không hợp lý, nhưng thật sự là ngày đầu tiên yêu đương thì không hợp ở mỗi người một nơi lắm, vì vậy hắn bám dính nắm tay anh, thấp giọng: “Vậy em ở đâu đây?”

Trần Nam Nhất rất bao dung bảo vệ lòng tự trọng cậu bạn trai nhỏ của mình vừa cam kết hứa hẹn: “Muốn nuôi anh mà không về nhà với anh à?”

Ngón tay Hạ Quân Trì cựa quậy vuốt ve cổ tay trắng mảnh khảnh nọ, kéo về sau, hơi ngượng ngùng bối rối ôm lấy Trần Nam Nhất, cằm tì trên vai anh cọ cọ mấy lần, rầm rì: “Vâng.”

Trần Nam Nhất cười cười, dắt tay hắn ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa tắt đèn quán kỹ càng rồi cả hai cùng nhau ra đầu hẻm.

Pháo hoa vẫn nở tung trên bầu trời, người tới lui ven đường thưa thớt. Cơn gió đêm lạnh giá như làm tất cả mọi người trốn trong vòng tay của gia đình và người thân yêu, bên nhau đến khoảnh khắc không giờ điểm để chờ đợi điều ước đầu năm mới.

Trở về căn hộ, Trần Nam Nhất đẩy người đã bắt đầu ho sù sụ kia vào tắm nước nóng trước.

Hạ Quân Trì lăn lộn vất vả mười mấy tiếng liền không thấy mệt, nhưng nước nóng trong phòng tắm đã đánh thức mọi cảm giác mỏi mệt kiệt quệ của hắn. Hương xà phòng của Trần Nam Nhất rất dễ chịu, gần như không có mùi gì, vừa bước khỏi phòng tắm ngập hơi ẩm ấm nóng là ngửi thấy ngay mùi trà trái cây thơm thoang thoảng.

Trần Nam Nhất đang đứng trong bếp gọt trái cây, trong tay là hai miếng bánh ngọt.

Hắn lại gần, ghé sát vào phía sau anh, cúi đầu nhìn tia sáng nhỏ phản chiếu qua lớp glaze bóng mượt: “Bánh kem nhân hạt dẻ hả anh?”

“Ừm. Mới làm sáng nay nhưng không được tốt lắm, lớp tráng gương không được đều.” Trần Nam Nhất mỉm cười, không chút giấu diếm, vừa khuấy trà hoa quả trong nồi đun vừa nói, “Vốn là muốn tập luyện tập nhiều thêm nữa.”

Hạ Quân Trì bắt được ẩn ý rất nhanh, hắn khẳng định: “Cho em?”

Trần Nam Nhất nhìn hắn, thấy ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý kia thì bật cười: “Phải.”

Lúc vừa vào nhà rất lạnh nên điều hòa bật nhiệt độ khá cao. Trần Nam Nhất đã cởi áo khoác từ lâu, bây giờ chỉ còn một một chiếc sơ mi. Người phía sau dính chặt lấy anh một lúc, nhiệt độ hơi cao làm anh hơi không thoải mái, lặng lẽ dịch ra từng chút một tiếp tục nấu trà.

Bé Miu nãy giờ vẫn núp trong võng ngủ gà gật chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, nó chạy vèo tới cào cào giật giật ống quần Hạ Quân Trì nghịch ngợm. Trần Nam Nhất làm xong hai tách trà, nhìn người đang so đo với mèo con kia, dở khóc dở cười: “Em uống lúc còn nóng này, hôm hay mặc ít quá, đừng để bị cảm.”

Hạ Quân Trì ngồi dậy, không nhìn ra dáng vẻ vừa hơn thua kèn cựa nhau với một con mèo. Hắn cầm ly thủy tinh chậm rãi uống mấy ngụm, rồi lại vội vội vàng vàng đặt ly xuống, lôi kéo Trần Nam Nhất đến cửa sổ sát đất: “Sắp không giờ rồi.”

Trên tầng mười tòa nhà, không xem như quá cao, nhưng chung quy vẫn có thể nhìn thấy cảnh đêm náo nhiệt phồn hoa ở trung tâm thương mại gần đó. Tòa nhà cao nhất bây giờ đang lấp lánh ánh đèn neon, những con số đếm ngược nhịp nhàng chói lọi trên nền pháo hoa rực rỡ.

Âm thanh từ màn hình quảng cáo chiếu buổi phát sóng trực tiếp vang lên: “Đếm ngược không giờ năm mới —— “

“Mười, chín, tám —— “

Trần Nam Nhất ngồi trên thảm trải sàn, kéo Hạ Quân Trì xuống, hắn lập tức ngoan ngoãn ngồi dưới đất làm chỗ dựa cho anh.

“Hạ Quân Trì, ước nào.” Trần Nam Nhất nói.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, thì thầm nói ra điều ước nho nhỏ trong lòng.

“Ba, hai, một —— Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới.” Hạ Quân Trì nói nhỏ.

“Chúc mừng năm mới.” Trần Nam Nhất mở bừng mắt. Pháo hoa liên tục được bắn lên ngoài cửa sổ làm bầu trời rực sáng như ban ngày. Anh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn một lúc lại nghe thấy Hạ Quân Trì hỏi mình: “Điều ước của anh là gì?”

Trần Nam Nhất cười, không trả lời ngay mà nghiêng mặt sang hỏi: “Em thì sao?”

Hạ Quân Trì ho nhẹ một tiếng, nói thật: “Nhiều lắm.”

“Chẳng hạn như?”

“Những bài được gửi lên sẽ nhanh chóng được xuất bản.” Hạ Quân Trì thong thả đáp, “Vì sẽ có tiền nhuận bút.”

Trần Nam Nhất phì cười trước tinh thần thực dụng của hắn, anh ngửa mặt ra sau, suýt nữa đã đổ người xuống. Cũng may tay chân Hạ Quân Trì dài, dễ dàng dang tay một cái là cả cơ thể anh vững vàng rơi vào lồng ngực hắn.

“Còn nữa không?” Trần Nam Nhất vừa cười vừa hỏi, tay tựa trên đầu gối Hạ Quân Trì, nhưng cũng không có ý định ngồi dậy.

Hạ Quân Trì nói thêm mấy cái nữa, đều liên quan đến chuyện học cả. Trần Nam Nhất kiên nhẫn nghe hết: “Chỉ có mấy cái này? Em còn điều ước nào khác không?”

Anh bổ sung: “Nếu như lại là mấy điều ước đó, thế thì hình như không thể tặng quà năm mới cho em rồi.”

Hạ Quân Trì im lặng chốc lát, khàn giọng cất tiếng: “Có.”

“Hả?”

“Anh nhắm mắt lại.”

Hạ Quân Trì vừa dứt câu đã cúi đầu xuống, hơi thở đều đặn như có như không lướt trên gương mặt Trần Nam Nhất. Khóe môi anh thoáng cong lên, chậm rãi nhắm mặt lại, nhận được một nụ hôn không ngắn nhưng đầy ắp vui sướng.

Buổi bắn pháo hoa sắp kết thúc, bồn bề trở về im ắng tĩnh mịch. Người vừa học được cách hôn nghiêm túc nọ nóng bừng hai má lên, hô hấp dồn dập dựa vào trán Trần Nam Nhất, nhẹ giọng: “Trần Nam Nhất này.”

“Em đổi ý. Cái này không tính là quà năm mới được.”

Trần Nam Nhất đẩy hắn ra, vô thức liếm lấy môi dưới bị hắn nghịch có hơi đau đớn: “Hạ Quân Trì, em…”

Mà anh còn chưa nói xong, Hạ Quân Trì đã giữ vai anh, một lần nữa phủ môi mình lên, giọng nói trầm thấp không hề chứa lấy một chút hối hận nào: “Cơ mà nếu ngày nào cũng có, thì cũng tạm được.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện