Mối Quan Hệ Mềm Mại

Nơi đồng cỏ vắng lặng (2)


trước sau

Trần Nam Nhất tốn hết nửa phút mới hiểu được hết ý nghĩa trong câu nói của Hạ Quân Trì.

Thực sự mà nói, khả năng tỏ tình của Hạ Quân Trì chẳng ra làm sao, tỷ lệ nghịch hoàn toàn với vẻ ngoài rất ưa nhìn này, không đủ chính thức, thiếu mất lãng mạn, chỉ có sự mạnh mẽ mạnh liệt khó tả là đầy ắp.

Đêm nay, làn gió mát rượi vẫn quẩn quanh đâu đây, hơi thở nóng rực của Hạ Quân Trì lướt trên gương mặt Trần Nam Nhất. Anh không kiềm lòng được thoáng dịch ra, nghiêng mặt nhìn màn hình quảng cáo thật lớn nằm sừng sững giữa buổi đêm chốn phố thị sầm uất náo nhiệt.

Cuối mùa thưởng phong đến gần, quảng cáo của công ty du lịch đã thay thành các loại thông tin giảm giá khuyến mãi phá cảm xúc. Từ điểm nhìn của Trần Nam Nhất chỉ thấy được một góc màn hình, vẫn là bức ảnh ấy, vẫn là lá phong, cùng với tuyết và suối nước nóng.

Anh nhớ lại đêm hôm ấy lẫn những lời mẹ Hạ Quân Trì nói sáng nay, bất chợt cảm thấy mũi mình xon xót, mi mắt nặng trĩu, rồi anh khẽ nhắm mắt.

Trời đêm quang đãng, xa xa phía chân trời là dải sao rực cháy như ngọn lửa lạnh lẽo. Khi Trần Nam Nhất mở mắt ra một lần nữa, anh thầm nghĩ có lẽ Hạ Quân Trì là một ngôi sao tỏa ra ánh sáng xanh rét căm ở nơi rất xa xôi, thoạt trông buốt giá như tảng băng không có sự sống. Anh cố sức vươn tay chạm đến lại bỏng rát đến độ dễ dàng tổn thương chính anh lẫn mọi người xung quanh.

Trần Nam Nhất hoàn hồn, nhích ra sau, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Cậu uống nhiều rồi.”

Đôi mắt Hạ Quân Trì như vẫn rơi trên cánh môi hắn vừa hôn lên, giọng nói như cũng mềm mại đi vì chiếc hôn ấy, ngay cả ý phủ định trong câu chữ cũng thật êm ái: “Em không có.”

Hắn vẫn nắm lấy cổ tay Trần Nam Nhất, sợ anh sẽ cứ thế đi mất, nên khe khẽ kéo lại, nhỏ giọng nhấn mạnh: “Em rất tỉnh táo.”

“Anh trả lời em đi.” Hắn nói.

Trần Nam Nhất hết cách rồi, chỉ đành nhìn thẳng hắn, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện thôi học hoàn toàn là lựa chọn cá nhân của tôi, về phần Tiểu Sam… không thể nói là không liên quan, nhưng càng không thể quy hết lên em ấy.”

“Nguyên nhân —— cậu cũng đừng nên hỏi nhiều.”

Hạ Quân Trì như đã tỉnh táo, thậm chí còn đưa tay lau đi giọt rượu vương bên khóe miệng anh.

Trần Nam Nhất vất vả lắm mới ổn định tâm trạng lại bị hành động này của hắn làm từ sau tai đến cổ anh đỏ lựng lên. Anh đột ngột rụt về, ho vài tiếng đứt quãng: “Vả lại tôi cũng đã biết xu hướng tính dục của mình từ lâu rồi, với em ấy chỉ là bạn bè quan tâm nhau mà thôi.”

“Ừ.” Hạ Quân Trì ậm ừ một tiếng, vẻ mặt mất hứng không vui mới vừa rồi tan đi nhiều, nhưng vẫn nhìn chăm chằm Trần Nam Nhất không ngừng nghỉ, trong đôi mắt viết rất rõ muốn anh phân rõ trọng điểm, trả lời câu hỏi cuối cùng hắn đưa ra.

Trần Nam Nhất thở dài, dừng lại một lúc, khẽ nói: “Hạ Quân Trì, cậu có bạn trai bao giờ chưa?”

Hạ Quân Trì cau mày thật lâu, lắc lắc đầu.

“Cậu cảm thấy mình thật sự thích đàn ông?” Trần Nam Nhất ôn hòa đáp, “Cậu vẫn chỉ là sinh viên, có từng nghĩ nếu gia đình cậu biết chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì không?”

Trần Nam Nhất lẳng lặng ấn bàn tay giữ chặt cổ tay mình xuống, tiếp tục: “Đừng vì bất chợt hứng lên mà đã…”

Nói đến đây, anh khựng lại, nuốt chữ “tổn thương” chực chờ thốt lên trở về, chỉ thoáng nghiêng người tránh đối diện với Hạ Quân Trì, “Tối nay cậu uống nhiều rồi, mấy lời ban nãy xem như… Sau này chúng ta vẫn là bạn.”

Trần Nam Nhất như chạy trốn từ sân trước vào trong quán, cả vành mắt lẫn đôi môi đều đỏ lên trông có phần chật vật. Lâm Ngang ở sau quầy pha chế thò đầu ra, huýt sáo: “Anh Nam?”

Biểu cảm trên mặt Trần Nam Nhất nhìn thì bình tĩnh, thực tế lòng anh đã rối loạn tung lên, không đáp được nổi một tiếng. Anh vào quầy pha chế rót một ly nước đá, uống một hơi hết phân nửa.

“Hai người các cậu cũng quá là…” Lâm Ngang tỏ vẻ như chẳng nhìn thấy gì, “Quen nhau lúc nào đấy? Sao không nói tôi biết.”

“Không như cậu nghĩ.” Trần Nam Nhất uống một hớp nước đá, kiệt sức, “Cậu ấy uống rượu.”

“Ồ, cậu ta uống còn cậu thì không uống cơ à.” Lâm Ngang trề môi nhai xoài sấy, xem trò vui không chê chuyện lớn chỉ vào màn hình máy tính trong quầy: “Muốn xem lại không, ba góc máy, hơn một phút.”

Trần Nam Nhất liếc nhìn màn hình, một cảnh xem mà nóng hết cả mặt mày, vội vàng vào trong xóa đi.

“Không cố ý xem mà.” Lâm Ngang giơ tay đầy vô tội, “À, bảo sao hồi trước cậu nói trai thẳng cái gì… Thì ra là nhìn trúng thằng nhóc này. Ôi trời ạ, cậu ta có đáng tin không vậy?”

“…” Trần Nam Nhất cảm thấy mình hết đường giải thích rồi, quay người khoác thêm áo, nói: “Về nhà soạn hành lý trước.”

Lâm Ngang nhún vai buông tha anh, không dây dưa chuyện này nữa: “Mua được vé bay chưa?”

“Ừm, hai ngày nữa đi.”

Trước đó Trần Nam Nhất đã hẹn một người bạn quản lý vài nhà hàng tư nhân ở ngoại thành cùng tham gia một khóa học ẩm thực Đài Loan và làm bánh. Khóa học chuẩn bị bắt đầu trong thời gian tới, hai ngày nữa anh vừa bận bịu chuyện quán vừa phải giao một phần công việc cho Lâm Ngang giải quyết.

Bây giờ có lẽ cũng là lúc nên đi —— Trần Nam Nhất ra khỏi cửa, quay đầu nhìn người còn đứng ngoài sân trước. Hạ Quân Trì như bị hàng loạt câu hỏi của anh chặn cứng lại không đáp được gì, im lặng dựa vào cạnh bàn không nói một lời.

Tuy rằng tửu lượng tầm tầm, nhưng đêm ấy Hạ Quân Trì không say. Sau đó đầu óc tỉnh táo hắn đã nghĩ lại thật kĩ lời Trần Nam Nhất nói, nhưng cũng không biết phải phản bác từ đâu.

Mấy ngày kế đó, hắn ngồi trong phòng thí nghiệm với tâm trạng nhấp nhổm không yên, tần suất lướt điện thoại cao chưa từng có.

Trần Nam Nhất cập nhật vòng bạn bè, anh đang ở ngoài thành phố với người khác, có vẻ như đang làm chuyện liên quan đến công việc.

Khi Hạ Quân Trì bình tình suy xét, hắn thấy Trần Nam Nhất không công bằng chút nào. Hắn giống như một học sinh vừa vào lớp mấy ngày trước kỳ thi, không đủ thời gian chuẩn bị nên bị điểm kém, đó không nên là cái cớ để thầy giáo từ chối quan tâm ưu ái.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nhắn vài ba tin cho Trần Nam Nhất, nhận được mấy câu trả lời với giọng điệu nhạt nhẽo thờ ơ, biết được lần này anh đi lâu, có lẽ phải đến sau Giáng Sinh mới về.

Theo lệ những ngày trước, tầm trước sau Tết Hạ Quân Trì sẽ bay sang Mĩ một chuyến nghỉ vài ngày với người nhà. Nhưng lần này hắn có chút kế hoạch khác, đoán chừng thời gian sẽ kéo dài hơn bình thường một chút, do dự không biết có cần xin nghỉ sớm hay không.

Nhưng ý định xin nghỉ hắn còn chưa nói ra, một chuyện khác đã xảy ra đã khiến tổ nghiên cứu gió bão náo loạn. Vị giáo sư Tần có quan hệ không tồi với Hạ Quân Trì trở thành nhân vật nóng hàng đầu khu thí nghiệm.

Nguyên nhân là do một thông báo mới vừa được nhà trường gửi xuống, nêu rõ giáo sư Tần nghỉ việc vì hành vi quấy rối tình dục sinh viên.

Nội dung của thông báo này rất mù mờ, nêu sơ lược về các báo cáo và cuộc điều tra rồi đi thẳng đến kết quả xử lý. Giáo sư Tần có mối quan hệ rất tốt với thầy hướng dẫn của Hạ Quân Trì, tổ viên hai bên cũng quen biết nhau. Mấy ngày vừa rồi Hạ Quân Trì nghe rất nhiều lời chửi rủa, thầy hướng dẫn đột ngột nghỉ việc, thí nghiệm đang tiến hành của tổ nghiên cứu tầng trên buộc phải ngừng lại.

Lời đồn đại ám chỉ móc nối vụ việc lần nay liên quan quan đến sự biến mất hơn một tháng trời của Hà Oánh. Trang Trạch Sâm nghe thấy chỉ biết lắc đầu thở dài: “Cuối cùng khổ nhất vẫn là sinh viên, vụ này xét đến cùng là lỗi của giáo sư Tần mà, sao còn có người nói đàn chị Hà Oánh nữa.”

“Ê ê, không phải sợ mình kéo dài chuyện à.” Bạn học ngồi bên xen vào, “Chẳng trách đàn chị Hà Oánh không xuất hiện, chắc là vì sợ mấy người bên trên nhắm đến.”

“Phải rồi, nghe đâu Tống Diệc Sam bên học viện bên cạnh đang giúp đàn chị chạy thủ tục.” Có người thở dài.

“Thôi đã, nói việc chính trước. Thức ăn cho chuột tới rồi kìa, ai ra lấy vào đi?”

Hạ Quân Trì ngồi trước máy tính đặt bản ghi chép xuống, đứng dậy: “Để tôi.”

“Ok, một mình cậu chuyển được ha?”

“Ừm.”

Ngoài trời rất lạnh, trong phòng thí nghiệm ấm hơn nhiều. Trừ người đi đường và xe cộ giao hàng, trên đường chẳng mấy ai ra hứng gió. Hạ Quân Trì ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, vô tình gặp được Tống Diệc Sam đang đứng chỗ bậc thềm giậm giậm chân vì lạnh, thỉnh thoảng còn cầm điện thoại ra xem.

Hạ Quân Trì vốn định bước thẳng đến chỗ chiếc xe chở hàng nhỏ nhờ hắn bên kia, nhưng vừa bước xuống được hai bậc, hắn vẫn quay đầu hỏi: “Tống Diệc Sam?”

Lúc này Tống Diệc Sam mới để ý đến hắn: “Ơ, Hạ Quân Trì.”

Hắn chỉ vào bên trong: “Cậu có thể vào trong đó đợi, tôi giúp cậu vào cổng.”

Tống Diệc Sam nhìn hắn, như thể không ngờ rằng người ít khi tiếp xúc như Hạ Quân Trì sẽ chủ động bắt chuyện. Cô chần chừ trong chốc lát, nhét điện thoại vào túi áo khoác: “Không sao. Nhưng mà cậu giúp mình việc này được không?”

“Việc gì?”

“Mình đến lấy đồ chị Hà Oánh để trong phòng thí nghiệm.” Tống Diệc Sam nói, “Mà người hẹn dẫn mình vào cửa lại bận đột xuất.”

Hạ Quân Trì nghĩ ngợi trong thoáng chốc, nhanh chóng hiểu được chuyện gì. Hắn nhìn cô gái trước mặt mình, gật đầu: “Đồ đạc đã thu dọn xong rồi phải không?”

Tống Diệc Sam trả lời: “Chắc là vậy. Chị Hà Oánh nói nằm ở trên bàn, đến lấy luôn được.”

“Tôi biết rồi.” Hạ Quân Trì đáp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện