Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Hạ tiên sinh 2


trước sau

Lục Ninh lảo đảo, cảm thấy bản thân mình đụng vào trong khuỷu tay của ai đó, mà khuỷu tay kia đột nhiên cũng kẹp chặt lại khiến cả người cậu lập tức bị rơi vào trong lòng của người đó, chủ nhân của khuỷu tay khẽ cười còn hỏi, “Bạn nhỏ ở đâu ra vậy?”

Cậu muốn tránh ra nhưng người đó lại quá khỏe, Lục Ninh không có cách nào thoát khỏi, lúc này cậu vẫn còn trong tình trạng mê man nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở mập mờ đang dâng lên bên tai mình.

Lục Ninh không đứng thẳng người được hoàn toàn phải dựa vào người kia mới tránh không phải co quắp ngồi trên mặt đất, thế mà người kia đột nhiên lại cười cười thả lỏng tay ra khiến cậu ngã nhào, cú ngã này khiến Lục Ninh tỉnh táo được một chút, ánh mắt lờ mờ lúc này mới có tiêu cự rõ ràng.

Chiều cao của Lục Ninh rơi vào khoảng 1m78, nhưng người đàn ông trước mắt có lẽ còn cao hơn cậu một chút, tầm ba mươi tuổi mặc một bộ Âu phục không rõ là của hãng nào, trên cổ tay áo tinh xảo có một chiếc cúc áo bị Lục Ninh lúc nãy trong khi giãy dụa đã kéo đứt mất hiện tại đang rơi xuống trên sàn gỗ mềm phát ra âm thanh lanh lảnh.

Vì bản thân Lục Ninh là người có ngoại hình, cho nên rất ít khi cậu cảm nhận được sự kinh ngạc trước cái đẹp, nhưng người đàn ông trẻ tuổi đứng trong hành lan này đây lại có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, bên ngoài vẫn là vóc dáng của người phương Đông nhưng cốt cách lại hoàn toàn thuộc về phương Tây, giống hệt như một bức danh họa được treo trong hành lang, lúc nhìn người khác mang theo vẻ lười nhác chẳng tập trung phảng phất không có người nào có thể lọt vào mắt anh ta được vậy.

Chỉ có những người từ khi sinh ra đã ở vạch đích, mới có ánh mắt như thế này.

Lúc này người đàn ông kia lại hơi nghiêng đầu qua bên, nhìn Lục Ninh cười nói, “Cậu làm đứt cúc áo của tôi.”

Anh ta lãnh đạm trần thuật lại sự việc.

Lục Ninh vốn còn đang ngã trên mặt đất, bây giờ mới loạng chà loạng choạng đứng lên đáp rằng, “Thật sự xin lỗi ngài, để tôi giúp ngài nhặt lên.”

Cậu đã không tự chủ được dùng cách gọi tôn kính với người kia.

Lục Ninh nhặt cúc áo lên rồi đưa tới tay người đó, anh ta nhận lấy nhưng lại làm bộ không để ý lắm, còn hỏi, “Cậu tên là gì?”

“Lục Ninh.”

Người đàn ông kia mỉm cười, đút một tấm danh thiếp vào vạt áo bị người đàn bà kia kéo rộng ra của Lục Ninh, ánh mắt người đó rơi vào những vết son môi của phụ nữ trên làn da trắng trẻo của cậu bỗng nhiên tối sầm.

“Có chuyện gì thì cậu có thể liên lạc với tôi.”

Lục Ninh nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông này.

Cả người cậu toàn là mùi rượu, đầu óc cậu cũng không tỉnh táo bèn lôi danh thiếp kia ra giơ lên trước mắt, lờ mờ nhìn thấy một cái tên, tự dưng thấy hơi quen quen nhưng không nhớ ra được đã từng thấy qua ở đâu, rồi cậu tiện tay mò mẫm trong túi còn hỏi ngược lại, “Tôi liên lạc với anh để làm gì?”

Người kia bỗng nhiên tiến sát lại, cầm lấy tay của Lục Ninh ép sát vào tường, hai chân cậu đạp đạp giãy dụa một lúc, nhưng một chút sức lực đáp trả cũng không có nên buồn bực nghiến răng thật chặt.

Sau đó cậu lại nghe thấy người đang ép mình vào tường phát ra một tiếng cười cực kỳ phách lối.

“** thôi.”

Đôi mắt sâu thẳm mang theo mấy phần mùi vị buông tuồng chằm chằm nhìn vào Lục Ninh, giống như mấy lời phóng đãng vừa thốt ra từ đôi môi mỏng kia là những từ ngữ văn minh lắm ấy.

Lục Ninh trố mắt nhìn.

Lần đầu tiên gặp mặt, Hạ tiên sinh trong lòng Lục Ninh đã trở thành một kẻ nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú.

Bên ngoài thì được bao bọc bởi lớp da của một người tao nhã, nhưng bên trong lại giấu kín một tên lưu manh hạ lưu.

Đợi đến khi Lục Ninh trở về nhà tỉnh rượu rồi, mới chậm rãi nhớ lại ba chữ Hạ Đông Minh này cậu đã từng thấy được ở đâu.

Hạ Đông Minh.

Xuất phát điểm của nhà họ Hạ là tại Mao Cao, theo những người trong nghề tính toán khối gia sản xét trên tỷ giá đồng Euro của bọn họ cũng phải có đến hơn mười tỷ, các công ty con trải rộng toàn cầu, đầu tư vào rất nhiều các ngành nghề khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất chính là phim ảnh và giải trí còn có cả sòng bạc. Sòng bạc nhà họ Hạ là bá chủ trong giới kinh doanh trò chơi đỏ đen.

Người đã từng nắm quyền trong nhà họ Hạ là Trần Gia, mẹ của Hạ Đông Minh. Vị phu nhân này giống như một truyền kỳ, vào năm ba mươi tư tuổi từ tay người chồng già yếu tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Hạ rồi hai mươi năm sau để lại cho Hạ Đông Minh một đế quốc thương mại khổng lồ mãi mãi không bao giờ chìm nghỉm vậy.

Nghe nói nhà họ Hạ còn có một công chúa chưa từng lộ mặt, được Trần Gia và Hạ Đông Minh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa trong lòng bàn tay mình, giới báo chí cũng vô duyên với việc này cho dù đã làm hết cách nhưng cũng chưa từng chụp được bức ảnh nào thậm chí ngay cả nửa chữ thông tin cũng không có. Mà em trai của Trần Gia, cậu của Hạ Đông Minh, hai năm trước đã trở thành một quan chức cấp cao trong bộ máy Trung ương, bối cảnh quân đội lại càng được giấu kín.

Hạ Đông Minh chưa từng nhận phỏng vấn, mọi chuyện liên quan đến anh ta đều là đến từ những suy đoán của truyền thông hoặc là một vài nhân sĩ trong giới không cẩn thận tiết lộ. Hai năm trước khi người tiếp quan chức vụ chủ tịch của nhà họ Hạ thay đổi, ba chữ Hạ Đông Minh này mới thường xuất hiện trên các tin tức về tài chính và kinh tế.

Lục Ninh yên lặng liếc nhìn tay mình.

Chính cái tay này xém chút nữa, đã vứt đi danh thiếp của một nhân vật ghê gớm như vậy đấy.

Tác giả có lời:

Kim chủ này rất đáng gờm đúng không (_)




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện