Mỗi Ngày Sau Khi Kết Hôn Đều Thật Là Thơm

Cảm Giác Làm Người Nghèo


trước sau

Hàn ba ba từng tham dự lễ cưới của Du An Đồng và Hình Lệ Hiên, do đó vừa nhìn đối phương đã thấy quen mắt, không ngờ đối tượng kết hôn của Hình đại thiếu chính là bạn học của con trai mình.

Nghe Hàn ba ba nói thế Hàn Nhạc Nhạc mở to mắt ngạc nhiên. Kì nghỉ hè cậu thường xuất ngoại đi du lịch, mọi chuyện trong nhà đều do ba cùng anh cậu xử lý, vì thế việc cậu không biết cũng là thường tình.

Thật sự không thể tin được, cậu bạn cùng phòng nghèo khổ của cậu lại có thể đặt chân vào giới hào môn.

Hàn ba ba nói: “Con cùng thằng bé ấy nên nói chuyện nhiều một chút, như thế gia đình ta có thể cùng Hình gia…”

Ông muốn nhờ con trai mình thông qua Du An Đồng để làm thân với Hình gia nhưng nghĩ một hồi ông lại lắc đầu: “Thôi không cần đâu.”

Hàn Nhạc Nhạc: “Hả? Là sao ba?”

Hàn ba ba đáp: “Lúc kết hôn ba thấy sắc mặt Hình đại thiếu rất khó nhìn, coi bộ cũng chẳng yêu thích cậu bạn kia. Nói chung con cứ giữ quan hệ xã giao bình thường nhưng đừng quá trớn là được.”

Hàn Nhạc Nhạc giữ im lặng, bản thân cậu cùng Du An Đồng vốn đã chẳng thân thiết gì để có quyền đùa giỡn người ta. Tóm gọn, cậu và đối phương cứ như hiện tại là ổn.

Du An Đồng bắt xe đến trung tâm thương mại thành phố. Trêи đường đi, cậu đang bận rộn lên danh sách những việc cần làm tiếp theo.

Đầu tiên tìm một nơi giải quyết cái bụng đói, sau đó đi mua vài bộ quần áo và cả mỹ phẩm dưỡng da cải thiên gương mặt, phấn đấu trở thành một tiểu tinh linh xinh đẹp.

Trả tiền xe xong, ngân hàng liền gửi một tin nhắn đến điện thoại cậu.

【Xin kính chào quý khách, tài khoản của ngài vừa bị trừ 26.5¥. Số dư hiện tại có thể dùng: 1829.5¥】

Du An Đồng sững sờ một hồi.

Trước đây khi cậu đi mua sắm chưa bao giờ nhìn qua giá, trong lòng cậu tiền chỉ là những con số mà thôi. Hiện tại, đây là lần đầu tiên cậu hiểu cảm giác làm con đỗ nghèo khỉ là như thế nào.

Du An Đồng vừa kiểm tra lại những chi tiêu do ngân hàng gửi trước đó vừa tiến vào một nhà hàng Trung Quốc dùng bữa.

Nhân viên phục vụ ngước mắt lên nhìn, để điện thoại xuống thờ ơ nói: “Hoan nghênh quý khách.”

Du An Đồng tìm một vị trí đẹp trong nhà hàng, không quan tâm tới thái độ kém cỏi của nhân viên, tùy ý gọi vài món.

Lúc này toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên hóa đơn trong di động, cẩn thận ghi chép lại mấy số lẻ vào sổ chi tiêu. Toàn bộ số tiền nguyên chủ cực khổ tiết kiệm được, sau khi trả học phí đã chẳng còn dư được mấy đồng.

Kể từ lúc trưởng thành Du Khánh Niên đã không đưa cậu tiền sinh hoạt nữa. Do đó khi lên đại học, cậu buộc phải tự thân vận động kiếm tiền nuôi sống chính bản thân mình.

Du An Đồng tức giận khóa màn hình điện thoại, trong lòng không ngừng mắng chửi Du Khánh Niên.

Người này lòng dạ đủ ác độc, tiền học của cháu trai mà cũng keo kiệt không chịu trả.

Không cho tiền thì cũng thôi đi, dù sao cũng là nhân vật có tiếng trong giới thương trường vậy mà suốt ngày làm ăn ti tiện, không sợ có ngày bị kẻ khác đâm lén sau lưng hay sao.

Du An Đồng đang rủa xả thì điện thoại vang lên, người gọi đến là Du Khánh Niên.

“Mày đang ở đâu đấy?” Du Khánh Niên hất mặt vênh váo, giọng điệu ra lệnh “Khuya nay về nhà gấp, tao có chuyện cần nói với mày.”

Du An Đồng nghe giọng của gã lập tức cáu gắt: “Buổi tối không rảnh, muốn nói chuyện thì tôi cho ông địa chỉ, tự đến mà tìm.”

Đầu tui nè ông leo lên ngồi luôn đi, giở giọng hách dịch tính dọa tui hay gì?

Du Khánh Niên nhất thời không nói được câu gì. Đứa cháu trai luôn khúm núm, yếu đuối vì sao sau một đêm lại hung dữ như thế này. Gã ta nghiến răng tức giận quát “Du An Đồng! Ai dạy mày ăn nói hỗn xược với bác ruột của mình thế. Đừng cho rằng mày gả vào Hình gia rồi liền cứng cánh bay đi, tao nói cho mày biết, tao có thể giúp mày bước chân vào nhà kia cũng có vô vàn cách khiến Hình gia tống cổ mày ra khỏi nhà!… Alo? Mày dám cúp điện thoại tao?”

Nhân viên phục vụ đem đồ ăn để lên bàn, Du An Đồng lạnh lùng ngắt máy. Cậu không rảnh nghe người khác dạy dỗ mình khi chuẩn bị ăn cơm.

Gắp một miếng xôi gà hấp lá sen bỏ vào miệng, Du An Đồng không khỏi cảm thán. Phần gạo nếp vừa dẻo mịn vừa thơm ngát mùi lá sen ẩm ướt bên ngoài, kết hợp cùng thịt gà dai mềm quả thật đậm đà hương vị, ngon vô cùng.

Du An Đồng được ăn ngon nên mắt sáng cả lên. Tâm tình buồn bực vì Du Khánh Niên khi nãy cũng nhanh chóng biến mất theo miếng xôi.

Du An Đồng nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy đồ ăn ở đây rất ngon nhưng không hiểu vì sao buôn bán lại ế ẩm. Lúc đi vào cậu luôn chăm chú nhìn di động do đó hiện tại mới để ý khách trong nhà hàng chỉ lác đác vài ba người. Hơn nữa từ lúc cậu ngồi đây cũng chẳng thấy thêm ma nào tới.

Bây giờ là thời gian ăn trưa, nhà hàng còn nằm ở ngay trung tâm thương mại, không thể nào vắng khách tới thế.

Rõ ràng đồ ăn hết sức hấp dẫn.

Chẳng lẽ do giá quá đắt sao?

Du An Đồng nghĩ đến số dư trong tài khoản mình, lập tức hoảng hốt.

Cậu hiện đang là con đỗ nghèo khỉ đó, không thể phung phí như trước được.

Du An Đồng đặt đũa xuống nhanh chóng lật thực đơn trêи bàn.

Xôi gà hấp lá sen: 128 tệ

Thịt bò chiên (1): 298 tệ

Cũng không quá đắt mà…

Nhẩm tính mình vẫn có thể trả nổi bữa cơm này, Du An Đồng mới yên tâm ăn tiếp.

“Mày sao lại ở đây, đúng là xui xẻo mà!”

Du An Đồng gần tiêu diệt hết đồ ăn thì Du Khánh Niên không biết từ đâu xuất hiện bước tới quát lớn.

Bởi vì bị Du An Đồng cúp máy ngang, gã liền giận điên người suýt nữa ném cả điện thoại đi. Nhưng nghĩ đến cuộc bầu cử chức phó chủ tịch Hiệp hội thương mại Giang Thành sắp tới, gã chỉ có thể nhẫn nhịn tìm Du An Đồng.

Du An Đồng cau mày, ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn người đàn ông trung niên mập mạp: “Tôi ở đây thì làm sao?”

Đợi về nhà, cậu nhất định phải ngắm ông xã đẹp trai của mình để gột rửa đôi mắt này.

“Chỗ này không lâu nữa sẽ ngừng kinh doanh, không ai được phép buôn bán! Mày cố ý chọn chỗ này để trù ẻo tao đúng không?” Du Khánh Niên thấy cậu bất động, không có ý tứ đứng lên mời gã ngồi vì thế chỉ đành hậm hức tự kéo ghế đối diện ngồi xuống “Không biết phép tắc.”

“Phép tắc? Phép tắc của tôi chính là người không phạm ta, ta không phạm người.” Du An Đồng lạnh lùng lườm gã, không khách khí nói thẳng “Ông đừng có cậy già lên mặt mà dạy dỗ tôi. Nhớ lại những chuyện trước đây, ông thấy hành động nào của ông đáng để tôi tôn trọng hả?”

“Được. Được. Coi như có mắt như mù nuôi trúng một con bạch nhãn lang.” Du Khánh Niên giận đến đỏ mặt tía tai “Ba mày sau khi chết, niệm tình anh em, tao tốt bụng thu nuôi hai anh em mày. Hiện tại trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh nên muốn phản chứ gì? Đó là cách mày báo đáp công ơn nuôi dưỡng của tao sao?”

Cơn giận lên đến đỉnh điểm khiến giọng Du Khánh Niên rất lớn. Nhất thời âm thanh ồn ào thu hút rất nhiều sự chú ý, có người âm thầm lén nhìn sang, có kẻ thoải mái trực tiếp theo dõi chỗ bọn họ.

Du An Đồng cười lạnh: “Tình anh em? Công ơn nuôi dưỡng? Ông đừng tưởng tôi không biết ông làm thế chỉ vì dòm ngó tới tài sản của ba tôi?”

Thấy có người nhìn qua đây, Du Khánh Niên sợ mất mặt nên nhỏ giọng lại một chút: “Mày ngậm miệng lại! Nói như thế không sợ người ta chê cười Du gia hay sao?”

“Lúc này ông mới sợ mất mặt? Khi ông mắng tôi và em gái sao không sợ mất mặt đi?” Du An Đồng tiếp lời, “Đã có
gan làm nên có gan chịu.”

Du Khánh Niên không ngờ kẻ quanh năm nhát cáy, tự kỷ như Du An Đồng sau một ngày lại bỗng nhiên trở nên khó chơi, mồm miệng như dao xỉa khiến gã hoàn toàn không kịp trở tay: “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Mày làm to chuyện cũng chẳng có lợi đâu. Nghĩ kĩ chút, nếu để Hình gia biết mày bất kính với trưởng bối như thế, bọn họ sẽ nghĩ thế nào. Mày phải nhớ hào môn thế gia coi trọng nhất là mặt mũi. Bọn họ chưa muốn bị kẻ khác nói con dâu mình là đứa vô lễ đâu.”

Du An Đồng cắn răng, suy nghĩ làm cách nào để có thể mắng chửi nhưng vẫn giữ được văn minh.

Thấy đối phương không lên tiếng, Du Khánh Niên còn tưởng cậu thật sợ người của Hình gia biết. Giọng điệu của gã lúc này thoáng dịu dàng hơn: “Con phải hiểu, chỗ dựa của con vĩnh viễn không phải là Hình gia, mà là Du gia chúng ta, chỉ khi Du gia hưng thịnh, con mới có những ngày sống tốt được.”

Du An Đồng thầm nghĩ, gã ta cho rằng cậu là con nít ba tuổi dễ lừa chắc? Tuy nhiên cậu cũng muốn xem thử Du Khánh Niên đang tính toán điều gì: “Nói, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Thấy Du An Đồng đã xuống nước, Du Khánh Niên trong lòng cười nhạo một tiếng, quả nhiên vẫn ngu ngốc vô dụng như trước: “Hai ngày nữa sẽ có buổi tiệc dành cho giới kinh doanh, bác muốn con kêu Hình gia cũng phải cho bác tấm thiệp mời.”

Buổi tiệc lần này tụ hội rất nhiều ông trùm trong giới bất động sản, người như gã căn bản không đủ tư cách tham gia. Nhưng nếu Hình gia đưa gã tấm thiệp mời thì khác nhưng gã lại không dám mở lời chỉ đành bất đắc dĩ tìm Du An Đồng xin xỏ.

Đồ mặt dày.

Du An Đồng lười biếng xoa cổ thầm nghĩ, không có ý định ở lâu thêm nên cậu trực tiếp trở mặt cùng Du Khánh Niên “Nếu ông muốn dùng tôi để trao đổi lợi ích với Hình gia, được thôi, vậy từ nay về sau Du An Đồng tôi sẽ không liên quan gì tới Du gia nữa. Những chuyện trước đây ông làm với tôi, tôi còn chưa tính sổ là may rồi chứ ở đó đòi tôi phải giúp ông.”

Du Khánh Niên nghe thế, sắc mặt lập tức đen thui. Buổi tiệc của giới kinh doanh đó rất quan trọng cho con đường tiến vào ngành bất động sản của gã. Nghĩ đến lợi ích to lớn trong tương lai, gã chỉ có thể đè ép cơn giận, dụ dỗ nói.

“Tiểu Đồng, chuyện trong nhà trước giờ đều do bác gái con làm chủ, không phải bác. Bác cũng chỉ mới biết việc bà ấy đối xử bất công với hai anh em con gần đây thôi. Con yên tâm, bác sẽ nói chuyện với bà ấy, sau này chúng ta hứa sẽ luôn đối xử với hai đứa như con ruột trong nhà.”

Du An Đồng không ngờ người này có thể nhẫn tâm đẩy hết mọi tội lỗi lên vợ mình như thế, tuy bà ta cũng giống y hệt gã.

Ngày hôm nay cậu mới thấy thế nào gọi là cặn bã chân chính. Không đúng, phải là cặn bã chân chính của cặn bã chân chính mới đúng.

Sống cùng người như thế quả thực lãng phí thời gian. Du An Đồng bị diễn xuất của đối phương làm cho buồn nôn, lập tức đứng dậy rời đi “Đừng, tôi không muốn trở thành con trai ông, cảm ơn. Quan hệ chúng ta chưa tốt đến mức ấy.”

Du Khánh Niên vội vàng kéo cậu lại: “Tiểu Đồng, khoan đi đã. Bác làm thế không phải vì bản thân mà còn vì tương lai Du gia, vì em gái con nữa. An Nam, con bé đã sắp thành thiếu nữ, vài năm nữa cũng đã có thể kết hôn rồi. Chỉ khi Du gia phát triển, An Nam có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn, sau này gả đi con bé mới không bị người ta bắt nạt.”

Du An Đồng nhìn Du Khánh Niên nắm lấy tay cậu, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Ánh mắt lạnh lẽo khiến gã thấy sợ hãi, vừa nghe cậu nói liền nhanh chóng thả tay ra. Bản lĩnh mấy mươi năm thương trường nháy mắt đã bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch phủi bay đi.

Du An Đồng ngồi xuống cười lạnh nói: “Nếu ông đã nhắc tới em gái tôi, vậy tôi cũng nói rõ, quyền nuôi An Nam tôi nhất định sẽ đòi lại.”

Du Khánh Niên tất nhiên không đồng ý, chỉ cần quyền nuôi Du An Nam còn ở trong tay, gã mới có thể không chế được Du An Đồng. Gã có thể khiến cậu ngoan ngoãn gả tới Hình gia vì gã biết Du An Đồng sẽ không thể mặc kệ em gái nó.

Du An Đồng thờ ơ: “Hơn nữa hiện tại tôi cũng đã đủ tuổi. Có phải ông nên trả lại phần tài sản của ba tôi về cho tôi không hả bác cả?”

Du Khánh Niên trong mắt xẹt qua tia độc ác: “Đứa nhỏ này sao con có thể tranh đoạt tài sản cùng với bác ruột của mình cơ chứ? Năm đó ba con làm ăn thất bại, lúc họ mất đâu có để lại tài sản gì đâu. Mấy năm này nuôi nấng hai đứa đều là tiền của bác.”

Du An Đồng: “Vậy sao, đáng tiếc tôi không phải thằng ngu để ông dụ. Tôi nhớ rõ lúc làm thủ tục giám hộ, luật sư đã từng nói qua ba tôi có để lại một số tiền khá lớn, 80 triệu hay 90 triệu gì đấy thì phải? Ôi mình đúng là não cá vàng.”

Du An Đồng gõ đầu, giả bộ cố gắng nhớ lại.

“Đừng có ăn nói bậy bạ! Tài sản của ba mày chỉ có 60 triệu…” Lời vừa thốt ra Du Khánh Niên hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Du An Đồng bật cười: “Á à, Cái này là ông tự nói nhé. 60 triệu thì 60 triệu, vậy khi nào ông trả cho tôi?”

Cậu chỉ lướt sơ qua chi tiết gia sản trong cuốn tiểu thuyết, không nhớ quá rõ nên vừa nãy cậu chỉ nói đại để lừa gạt Du Khánh Niên, ai ngờ lại dụ được cá cắn câu.

Du Khánh Niên không ngờ gã đã quá xem thường Du An Đồng. Dù sao trong quá khứ hai mươi năm nay, thằng nhóc này trong mắt gã luôn là một kẻ vô dụng yếu kém vì thế nhất thời nổi nóng lỡ mồm.

Du An Đồng thừa thắng xông lên: “Ngoài ra gia đình ông hiện cũng đang sống trong nhà của ba mẹ tôi. Yên tâm, tôi không nhớ sai đâu, dù gì đó cũng là nơi tôi lớn lên từ nhỏ.”

Trán gã lúc này đã rịn ra một tầng mồ hôi, gã rút tờ khăn giấy khẽ lau: “Tiểu Đồng, chúng ta đều là người một nhà…”

Du An Đồng hừ lạnh: “Muốn mượn tình thân để trốn tránh? Dẹp nhé!”

Cậu không phải là thánh mẫu thụ, cảm ơn, chưa đánh gã là may phước rồi.

Trước khi đi Du An Đồng còn lưu lại một câu: “Hy vọng ông chuẩn bị đủ tiền. Tôi sẽ tìm lại vị luật sư năm đó để đối chiếu tài sản để xem ông có quỵt mất đồng nào không. À đúng rồi, nhắc ông một câu, tốt nhất gia đình ông nên dọn đi, trả lại nhà cho tôi nếu không đừng trách tôi đuổi ông thẳng cổ ra ngoài đường.”

Note: (1) Thịt bò chiên– 香酥牛肉 (nguyên văn): một món ăn có nguyên liệu chính gồm nạc thịt bò, gừng, hành tây hoặc hành lá,…

*18.04.20*


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện