Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 53


trước sau

Advertisement

Tống Cẩn thấy Khương Ninh dẫn hắn đến hướng Phó phủ, trong lòng không quá thoải mái: “A Ninh, chúng ta là đang đến Phó phủ ở sao?”

“Không phải.” Khương Ninh biết rõ hắn không muốn mình tiếp xúc nhiều với Phó Dung, tự khắc biết không nên làm hắn không vui. Chỉ thấy Khương Ninh đi qua Phó phủ bước chân cũng không dừng, đến một tòa sát vách Phó phủ: “Chúng ta ở lại đây.”

Tống Cẩn tò mò: “Đây là nhà ai?”

Khương Ninh nở nụ cười, lanh lẹ nói: “Mặc kệ trước đây, bây giờ chính là của chúng ta, sau này A Dung đến, nếu chúng ta không thích để hắn vào, cứ mặc sức chặn hắn ở cửa.”

“Được! Ta sẽ không để hắn tiến vào!” Tống Cẩn vừa nghe liền rất vui, đánh giá cửa lớn vài lần: “Đây chính là nhà của ta và A Ninh rồi?”

Khương Ninh mỉm cười: “Ừ.”

Tòa nhà này thực ra là phủ tướng quân ngày xưa, là Khương Ninh đòi Khương Nghĩa. Khương Nghĩa còn càm ràm vài câu: “Cái này còn phải hỏi, đừng nói là một tòa, cả phủ này có chỗ nào không phải của con? Chỗ nào chả ở được!”

Khương Ninh lúc đó đáp: “Cũng đúng, cha là cha của con, phu nhân của cha là mẫu thân của con, trong phủ này cái gì mà chẳng phải của con?”

Khương Nghĩa cười mắng: “Mau cút.”

Khương Ninh bật cười.

Gác cổng nhận ra Khương Ninh, mở cửa mời hai người vào, lúc qua cửa Tống Cẩn vấp chân, Khương Ninh đỡ lấy hắn nói cẩn thận, thuận thế khom người phủi bụi trên vạt áo hắn, lúc này hai người mới tiến vào.

Khương Nghĩa và phu nhân theo đuôi hai người, thấy vậy không tiến lên nữa, Khương Nghĩa kéo phu nhân quay về.

Khương phu nhân lần đầu thấy con gái chiều chuộng một nam nhân đến vậy, Khương Nghĩa một bên thấp giọng: “Chuyện này phá không được nữa, dù ta cùng hắn đấu, bà nghĩ sẽ có kết cục đẹp sao?” Khương gia dấy binh tạo phản, bị người đời sau phỉ nhổ, tru di cửu tộc?

Khương phu nhân cắn bánh nướng không nói, nàng vẫn rất là đau lòng: “Để ta suy nghĩ thêm, về thôi!” Khương Nghĩa thầm nghĩ bà nghĩ đến tám mười năm nữa cũng vô ích, trái tim con gái bà sớm đã treo trên người bệ hạ rồi.”

Khương Ninh và Tống Cẩn lúc này đã tới sân sau, trong viện thanh tịnh, phòng lớn được quét dọn sạch sẽ, chính là trống rỗng không có khí người. Khương Ninh cầm bao y phục trên lưng Tống Cẩn xuống. Tống Cẩn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta?”

Khương Ninh nhíu mày: “Chứ chàng còn muốn ai?”

Tống Cẩn là sợ sẽ có những người khác cướp A Ninh của hắn: “Không muốn ai hết, có A Ninh là tốt rồi.”

Khương Ninh nở nụ cười thanh: “Tiền viện có ba người hầu, sân sau có hai nha hoàn, sau bếp là một đầu bếp, đủ để chàng sai khiến chưa?”

Tống Cẩn giải thích: “Ta ở đây không cần người hầu hạ.”

Ý cười bên môi nàng càng nồng: “Ồ, không cần a, nhưng bọn họ đều là người nương ta an bài, muốn nhìn xem chàng biểu hiện thế nào đấy.”

Tống Cẩn nhất thời như gặp đại đích, vội sửa sang lại y phục, lại nhận lấy bao y phục trong tay nàng: “Để ta cầm cho, A Ninh, nàng có khát không? Ta đi rót nước cho nàng.”

“Đúng là có chút khát.”

Tống Cẩn vác bao y phục lên: “Đi nấu nước chỗ nào?”

“Ta còn chưa muốn uống.” Hắn thì sao mà biết đun nước, chẳng qua là nàng đùa hắn chút thôi. Nàng lôi hắn đến gian phòng hai người ở: “Trước tiên cứ cất đồ đi đã.”

Tống Cẩn cất bao y phục vào ngăn kéo, nghĩ đến y phục bên trong, hắn liền nắm tay nói: “Chờ về phủ, mỗi ngày ta sẽ thay đồ ba lần sáng trưa tối.”

Khương Ninh nín cười, tùy ý khen ngợi: “Rất tốt, có chí lớn, chàng sẽ làm được.” Sau đó đề nghị: “Đi một chuyến đến Phó phủ, thế nào?”

Tống Cẩn rất rất muốn nói không đi, nhưng nhớ ra mình còn phải chữa bệnh, liền nói được, cùng Khương Ninh đi gặp Phó Dung.

Phó Dung ở trong phủ đợi đã lâu, sắc mặt Tống Cẩn còn tốt, Phó Dung vấn an hắn còn e dè gật đầu, nháy mắt với Khương Ninh, ý là: mau hỏi hắn làm thế nào trị bệnh của ta.

Khương Ninh nói với Phó Dung ý của hắn, Phó Dung vừa lúc nãy mặt không cảm xúc, vừa nghe xong liền kinh ngạc, hắn là lần đầu gặp bệnh nhân biết mình bị bệnh thần kinh mà còn muốn chữa trị, nhưng cầu trả lời vẫn là: “A Ninh, trị không được.”

Khương Ninh im lặng.

Phó Dung lại hỏi: “A Ninh có thể tìm được ngọn nguồn?”

Khương Ninh đang tìm nguyên nhân bệnh tình của Tống Cẩn, nhưng vì Triệu thái hậu mất tích, nàng phái người đi tìm đến giờ chưa có tin tức.

Khương Ninh nói: “Vậy có thể tiếp tục uống thuốc? Ta thấy từ đêm hôm đó, hắn khá hơn rất nhiều.” Sau đêm tự coi thường mạng sống đó, trong mắt hắn có thêm ánh sáng, Khương Ninh có thể cảm nhận được tia tích cực sống từ người hắn.

“Lần này đúng là có khá hơn.” Phó Dung nghĩ thầm có lẽ sau đêm được cứu đó, hắn bị kích thích đến nỗi có can đảm nhìn vào thực tế, có khi nào chịu kích thích không làm bệnh tăng lên mà lại có tác dụng giảm bệnh đi? Nhưng hắn chưa nói ra lời này, chỉ nói: “Có thể, vậy cứ tiếp tục uống thuốc đi.”

Ra khỏi Phó phủ, thấy Tống Cẩn ỉu xìu, nàng không khỏi hỏi: “Chàng không muốn uống thuốc?”

Tống Cẩn lắc đầu. lo lắng nói: “Bệnh của ta là không khỏi được?”

“Không phải a.” Khương Ninh an ủi hắn, lại chuyển sự chú ý của hắn: “Có chút khát, chúng ta về nhà đun nước.”

“Không phải mới nãy A Ninh mới uống mà?”

“Lại khát rồi.”

“…….Được thôi. »

Hai người ở đây hai ngày, sai vặt cùng nha hoàn hết việc sẽ tự động nấp đi, mỗi lúc Tống Cẩn xuất hiện đều nhớ lại hết hành động cùng lời nói của hắn để báo với tên gác cổng, gác cổng chạy về báo với Khương phu nhân.

Khương Nghĩa không hiểu : « Bà đã không đồng ý, vậy làm mấy việc này có ý gì ? »

Khương phu nhân vẫy lui tên sai vặt, hừ lạnh nhấp một hớp trà, hỏi một đằng đáp một nẻo : « Ông thì hiểu cái gì, đừng nói hắn bệnh rồi, hắn có xuống giường không nổi cũng phải đối tốt với Ninh Nhi. »

« Phu nhân ! » Khương Nghĩa nheo mắt, trên người mang theo khí sát phạt : « Lời này quá đáng rồi ! »

Khương phu nhân nói lời này quả thực quá phận. Ở trong mắt nàng Tống Cẩn chỉ là con rể không hợp cách, nhưng với Khương Nghĩa, Tống Cẩn là quân, vẫn là một vị quân tài đức anh minh.

Khương Nghĩa mặt lạnh hiếm thấy : « Xem ra thường ngày ta quá quen bà, hôm nay mặc dù bà giận hay không tôi cũng phải nói. Bà cũng đã làm mẹ của một đứa con gái lớn rồi, nói chuyện đừng cứ như đứa nhỏ không biết nặng nhẹ chứ ? Bà không thích hắn cũng không sao, nhưng thân phận của hắn vẫn đó, chúng ta nhất định phải kính. Sao bà không nghĩ một chút, nếu không phải hắn thật sự quan tâm A Ninh, sẽ tùy ý để chúng ta đối đãi như vậy sao ? »

Nói khó nghe thì, Khương phu nhân là đang chà đạp Tống Cẩn, lúc này nàng mới hiểu thái độ mình đối với Tống Cẩn quá phận. Tống Cẩn nếu khỏe mạnh, nếu mình nói vậy, sợ là cái Khương gia này cũng không còn, nàng xấu hổ thả muôi xuống, giọng chua xót : « Ông cũng biết, tôi vốn không phải là người cay nghiệt, nhưng nếu thực sự để A Ninh theo hắn, tôi quả thực là…. »

Khương Ninh là bảo bối của nàng, cũng là niềm tự hào của nàng, Ninh Nhi của nàng có thông tuệ có bản lĩnh, bao nhiêu cô nương không bằng nó cũng được gả cho lang quân như ý, chỉ có Ninh Nhi của nàng….Trước đây nàng không biết, cứ ngỡ Ninh Nhi được bệ hạ sủng ái còn vui mừng khôn xiết, nay biết được sự thực, tâm đau vô cùng, nàng chỉ là thương con gái thôi, sai chỗ nào ?

Khương phu nhân nhịn không được rơi lệ, Khương Nghĩa đến gần vuốt tóc nàng vỗ về khuyên lơn : « Bà khó chịu, ta sao có thể không khó chịu ? »

Cứ nghĩ xem, y cũng là bất đắc dĩ mới can tâm tình nguyện gả con gái cho hắn, « Bây giờ A Ninh một mực bảo vệ hắn, bà muốn để con gái bị kẹp ở giữa mà khó xử ? »

« Ta thấy nó một chút cũng không khó xử, còn không thèm mẫu thân là ta đây, : Khương Phu nhân lau nước mắt : « Không tin ông với ta đi xem xem. »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện