Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm

Chương 3


trước sau

Advertisement

Cũng may thị vệ cứu người đúng lúc, thái y cũng đến nhanh nên Vân Huyên chỉ uống mấy ngụm nước, cũng không đáng lo. Nàng khoác lại quần áo, ngước khuôn mặt đầy lệ nhìn Khương Ninh: “Nương nương không ưa muội, muội sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa.” Nói xong liền để cung nữ dìu đi rồi. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Khương Ninh: “...”

Diễn kịch nhập tâm quá rồi đó!

Các phi tử khác đều ra hiệu: “Chúng muội cùng nương nương đợi tin lành.”

Mọi người quay về Chiêu Nhân cung.

Qua nửa canh giờ, Thường Nhạc đã đến rồi, chỉ truyền lại một câu nói:

Tống Cẩn nói: “Vân Phi là ai? Cấm túc mười ngày”

Khương Ninh: “...”

Chúng phi: “...”

Vân Huyên khóc thút thít: “Bệ hạ thật thiên vị, rõ ràng là hoàng hậu tỷ tỷ bắt nạt ta, ta đâm đầu xuống hồ còn cấm túc ta!”

Phương pháp này thất bại, Khương Ninh có hơi ủ rũ nhưng vẫn sờ sờ đầu Vân Phi động viên: “Đừng buồn, muốn ăn gì bổn cung bảo Ngự Thiện phòng làm cho muội”. Vân Huyên liên tiếp liệt kê món ăn, Khương Ninh lập tức sai người đến Ngự Thiện phòng truyền lời.

Vân Huyên thôi không khóc nữa: “Hoàng hậu tỷ tỷ, thực ra trước khi tỷ đến, bọn muội vì muốn thấy bệ hạ nên đã thử rất nhiều cách nhưng đều thất bại. Người từ bỏ bệ hạ đi.”

Từ bỏ Tống Cẩn?

Chuyện này không phải là chuyện từ bỏ hắn hay không!

Ánh mắt cố chấp của Khương Ninh nhìn đến mức Vân Huyên thấy chấn động. Sau một khắc, ánh mắt nàng lại ôn hòa trở lại, khóe môi cong lên nụ cười: “Mấy ngày này đừng để cảm lạnh. Bổn cung để bọn Như Nhi đến bồi muội.”

Vân Huyên lo lắng nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Khương Ninh ở trong điện đi qua đi lại nghĩ biện pháp gặp mặt Tống Cẩn.

Nàng vô cùng muốn gặp hắn, muốn nghe lại thanh âm kia. Mỗi lần không nhịn được lại rống lên. Túc Nhi nhanh chóng giữ miệng nàng, thành khẩn khuyên lơn: “Kiềm chế, nương nương phải kiềm chế!”

Khương Ninh thống khổ lắc đầu: “Không kiềm chế được, ai tới cứu bổn cung đi!”

Túc Nhi cùng đám cung nữ cũng hết cách.

Huệ tần cùng chúng phi đến thăm nàng: “Nương nương, chúng ta chơi bài đi.”

Khương Ninh dùng ánh mắt u oán nhìn các nàng: “Các ngươi cũng không muốn gặp hoàng thượng?”

Chúng phi: “Không muốn!” Muốn cũng có gặp được đâu!

Khương Ninh suy nghĩ thật lâu, liếc nhìn Vân Huyên: “Huyên Nhi, Vân đại nhân làm quan gì?”

Vân Huyên ngơ ngác: “Cha muội? Cha là Ngôn quan.”

Ngôn quan? Chính là chức quan này.

Khương Ninh nắm lấy tay Vân Huyên, mắt sáng lấp lánh: “Vân đại nhân biết chuyện muội nhảy hồ chứ?”

“Biết a, còn truyền tin đến hỏi thăm muội. Muội nói là do đùa giỡn với nương nương thôi, không có gì hết”

“Huyên Nhi, muội thật hồ đồ a.” Khương Ninh tiếc nuối, đảo mắt híp lại: “Như vậy đi. Muội gửi về nhà một phong thư, nói rằng bổn cung không chỉ mắng muội mà còn đánh muội. À không, không đúng.” Ánh mắt nàng xoẹt qua Thư phi và đám chúng phi, nhẫn tâm nói: “Cứ nói bổn cung phát điên, đến đám Thư Nhi, Huệ Nhi cũng bị đánh. Các ngươi cũng không muốn sống nữa!”

Chúng phi kinh sợ, ngẩn ngơ nhìn Khương Ninh. Nàng đây là tìm đường chết sao? Dù cho cha Vân Huyên có là Ngôn quan, nàng vẫn nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ sinh ở Tây Bắc nên chắc không hiểu, gây hấn với Ngôn quan đều bị mắng đến không toàn mạng đâu.”

“Để được thấy bệ hạ, bị mắng chút có là gì.” Nàng gây sự vô ích, liền để văn võ bá quan gây nháo vậy. Khương Ninh nắm chặt tay Vân Huyên, dặn dò: “Muội để Vân đại nhân dụ nhiều bá quan mắng bổn cung vào, mãnh liệt yêu cầu bệ hạ triệu kiến hoàng hậu, chỉ trích hoàng hậu, trừng phạt hoàng hậu!”

« Hóa ra là như vậy ! » Chúng phi lúc này mới hiểu Khương Ninh có dụng ý gì, không khỏi tán dương : « Chủ ý này hay ! Không khổ là hoàng hậu nương nương ! Độc ác với chính mình quá đi ! »

Vân Huyên cũng không ngừng gật đầu : « Muội đi viết thư ngay, nói hoàng hậu vô cùng ác độc, có lẽ là một tên biến thái… »

« Huyên Nhi. »

« Vâng ? »

« Chú ý chừng mực, chừng mực. »

« Vâng. »

Khương Ninh thật sự đã bán đứng cả bản thân, như này chắc sẽ hấp dẫn được Tống Cẩn rồi. Nàng mang theo tâm tình tràn đầy chờ mong, hưng phấn đợi Tống Cẩn triệu kiến mình.

Một ngày trôi qua, không động tĩnh.

Ngày thứ hai trôi qua, không động tĩnh.

Ngày thứ ba trôi qua, vẫn không động tĩnh.

Khương Ninh đứng ngồi không yên, lẽ nào bản lĩnh dặm mắm thêm muối của Vân Nhi không tính vào đâu, không làm Tống Cẩn giận ? Nàng gọi Vân Huyên đến hỏi : « Vân đại nhân cùng quan lại dâng tấu thế nào ? »

Vân Huyên sợ hãi len lén nhìn nàng : « Cái kia, hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận. » Khương Ninh nghe vậy cau mày : « Đừng nói Vân đại nhân không làm gì cả chứ ? »

Vân Huyên vội lắc đầu, từ ống tay lấy ra một phong thư, đầu ngón tay run rẩy : « Cha muội cùng các đại nhân mắng thế nào, đều viết ở đây. »

Khương Ninh nghi hoặc nhận thư đọc, đọc nhanh như gió, hít vào một ngụm khí lạnh : « Này, chuyện này… »

Vân Huyên sắp khóc đến nơi : « Hoàng hậu tỷ tỷ, là muội có lỗi với người ! Người trừng phạt ta đi ! » Nàng đã nói rồi mà, đám ngôn quan mà mắng người thì sống không bằng chết, hoàng hậu tỷ tỷ còn không tin!

Khương Ninh trấn định lại, suy nghĩ kế sách ứng phó. Sau nửa canh giờ, nàng đẩy một nô tỳ đang oan uổng quỳ gối trước điện Thái Hòa.

Hết cách rồi, Vân đại nhân cùng đám quan lại chửi người quá dữ, cái gì mà lãng phí, cái gì mà lãng phí căn cơ quốc gia ! Cái gì mà nhiễu loạn hậu cung, hậu họa về sau ! Nói thẳng ra là ngược đãi chúng phi đi ! Lại còn bày đủ lời ! Mấy tội này đủ để nàng thêm một bậc tội ! Nếu trình lên hoàng thượng, Tống Cẩn sợ là chưa gặp nàng đã có ý nghĩ muốn phế hậu rồi!

« Nương nương đây là chuyện gì a ? » Thường Nhạc từ điện đi ra, ngơ ngác hỏi.

« Xin công công bẩm báo với bệ hạ, nói tấu chương bổn cung đã biết rồi, xin Hoàng thượng cho bổn cung cơ hội giải thích. »

Thường Nhạc đi vào, chốc lát lại đi ra, hắn cười nhẹ, khom người nâng Khương Ninh đứng lên : « Nương nương không cần phải vậy, mau đứng lên đi. »

« Bệ hạ bằng lòng gặp bổn cung rồi ? »

Thường Nhạc lắc đầu, lại nhắc lại câu nói của hoàng thượng.

Tống Cẩn nói : « Trẫm tin hoàng hậu. »

Khương Ninh : « …. »

Thường Nhạc nở nụ cười : « Được bệ hạ tín nhiệm đến vậy, nương nương là người đầu tiên đó nha. »

Khương Ninh không tin nổi đọc những ngôn từ ngoan độc của đám quan lại mà Tống Cẩn vẫn không chút phản ứng, không khỏi cảm thán : « Vân đại nhân thì sao ? »

« Đã bị đánh mấy trượng, lúc nãy đã được khiêng về nhà. »

« Lúc nào ? »

« Trước lúc nương nương đến. »

« …. »

Nàng chỉ có thể trong lòng thầm xin lỗi Vân đại nhân.

«Bệ hạ nói để nương nương hồi cung nghỉ ngơi. » Thường Nhạc thay Tống Cẩn đuổi người.

« Ngươi đi hầu bệ hạ đi, không cần phiền. » Nàng nghĩ ngợi một hồi, phương pháp này có chút mạo hiểm, lần sau tính kế khác ôn hòa hơn vậy.

« Hiến Vương điện hạ lại đến nữa rồi. » Lông mày Thường Nhạc nhíu lại, Khương Ninh cũng theo tầm mắt hắn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy mộ nam nhân y phục sặc sỡ kéo theo đám người thong thả bước đến.

Nam nhân mặt mày phong lưu, nhất cử nhất động đều thu hút chú ý, chính là Hiến Vương Tống Hoành. Khương Ninh chớp chớp mắt, nghe nói Tống Cẩn cùng Tống Hành không phải cùng một mẹ sinh, nhưng nếu hai người đều giống tiên đế, chắc dáng dấp cũng có chút tương đồng.

Khương Ninh khẽ cười một tiếng, thăm dò Thường Nhạc : « Lần đầu thấy hoàng đệ như đươc gặp bệ hạ, Bổn cung nỗ lực lâu thế, coi như có chút kết quả. » Thấy vẻ mặt Thường Nhạc trong nháy mắt mờ mịt : « Nhưng bệ hạ và Hiến Vương không giống nhau a. »

« Ồ, có lẽ do bổn cung quá nhớ nhung bệ hạ nên mới hoa mắt đó. » Khương Ninh thở dài, nếu hai người giống nhau nàng còn có thể dựa vào kia mà phỏng đoán tướng mạo bệ hạ, xem ra vẫn phải tìm cách gặp Tống Cẩn.

Mà Tống Hoành chưa tới trước mặt nàng đã thấy dáng vẻ nàng không giống tiểu thư liễu rũ trong gió, thái độ thẳng thắng cao ngạo liền đoán được nàng là ai, nhanh chân đến vấn an : « Hoàng tẩu. »

Mắt nhìn cũng không tệ, Khương Ninh cười khẽ trong lòng , nhẹ nhàng đáp : « Hoàng đệ. »

Tống Hoành lại nở nụ cười : « Hoàng hậu gặp được hoàng huynh rồi sao ? » Thấy Khương Ninh lắc đầu, hắn như gặp được tri kỷ, lộ vẻ lo lắng : « Từ lúc hoàng huynh phế bỏ việc lâm triều, ta cũng chưa từng thấy hoàng huynh, toàn tìm lý do đuổi ta đi, hoàng tẩu, nỗi khổ trong lòng ta người có thấu ? »

Ngay cả Tống Hoành cũng không thấy được Tống Cẩn ! Khương Ninh nhanh chóng che đậy vẻ mặt kinh ngạc, cũng chua xót chia sẻ : « Bổn cung hiểu mà. Bổn cung cũng giống hoàng đệ, cũng không gặp được bệ hạ. »

« Không, hoàng tẩu và ta không giống nhau, người là hoàng hậu do hoàng thượng bổ nhiệm, hoàng huynh sẽ không từ chối gặp hoàng tẩu đâu. »

Khương Ninh lúc này mới nhớ ra ngôi vị hoàng hậu của nàng là do chính Tổng Cẩn đề bạt.

Thường Nhạc tiến vào bẩm báo, Tống Cẩn quả nhiên không gặp.

Tống Hoành chỉ buồn bã một hồi đã nói với Khương Ninh : « Xin hoàng tẩu nhường một chút. »

Khương Ninh cùng Túc Nhi đứng bên nhìn tới, thấy đám người hầu trải thảm, còn bày biện ấm nóng, chén nước, khăn mặt…

« Hoàng đệ, ngươi đây là… ? » Khương Ninh không khỏi ngạc nhiên.

Tống Hoành thở dài, làm xong chuẩn bị mới nói : « Hoàng tẩu, lát nữa người thấy cảnh gì cũng đừng cười hoàng đệ, dù sao cả hai chúng ta cũng không dễ dàng gì. »

Khương Ninh đáp ứng một tiếng, chỉ thấy tôi tớ bày thảm xuống đất, điểm nước nóng vào mắt Tống Hoành, lại cho hắn uống một hớp nước lớn, sau đó Tống Hoành liền rầm một tiếng quỳ rập xuống thảm, nước mắt nước mũi bay loạn xạ, khóc đến tận mây xanh : « Hoàng huynh ! »

Mọi người đều trợn mắt há mồm.

Cứ thế mọi người dần thích ứng cảnh nam nhân tuấn tú quỳ dưới đất khóc ròng, nước mắt nước mũi chà lên ống tay áo, Tống Hoành khóc lóc mãi : « Hoàng huynh, từ nhỏ huynh đã luôn thương ta, có gì tốt đều cho ta, từ khi phi mẫu của ta tạ thế…. »

Nửa canh giờ trôi qua, Tống Hoành đã kể đến đoạn hắn trở thành thiếu niên, có lần hắn làm mất một con chó, Tống Cẩn vì muốn tìm cho hắn mà lục hết toàn bộ hoàng cung…

Hai canh giờ trôi qua, tiếng khóc của hắn trở nên yếu ớt, hai mắt đã sưng đỏ không thể tả, nhưng hắn vẫn kiên trì, kể về lúc hắn mới biết yêu, cô nương hắn thích nhất…

Mọi người : « … »

Khương Ninh cảm thấy Tống Hoành nắm chắc phần thắng.

Bỗng nhiên điện Thái Hòa truyền đến tiếng khóc khàn khàn.

« A Hoành… »

Qua nhiều ngày như thế cuối cùng cũng nghe lại được thanh âm của Tống Cẩn, Khương Ninh không nhịn được cả người run lên.

Tống Hoành nghe được hồi âm, lại dùng hết sức lực khóc : « Hoàng huynh… »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện