Lục Vũ nghe xong hai chữ đó thì ngơ ngẩn.
Tô Khả Tây nhìn biểu cảm của anh thì bật cười, “Ha ha ha, tớ nói giỡn, ai bảo cậu lạnh lùng như vậy chứ.”
Một bộ dáng lạnh lùng, còn cố tình lần nào cũng tự vả mặt hết.
Lục Vũ mím môi, mặt đen xì, anh không nói lời nào mà lôi kéo cô ra ngoài.
Tô Khả Tây cười hì hì chọc lên ngực anh, “Muốn dẫn tớ đi đâu thế?”
Lục Vũ nghiêng đầu, rồi lạnh lùng cười: “Lên giường.”
Tô Khả Tây sửng sốt, sắc mặt cô đỏ ửng, sau đó đẩy anh ra.
Trong ánh mắt Lục Vũ hiện lên vẻ buồn cười.
Ngoài hành lang đều có thể nghe rõ ràng đối thoại của hai người bên này.
Đặc biệt là hai chữ cuối cùng, đúng là làm người khác phảisuy nghĩ bậy bạ, hận không thể bẻ miệng hai người ra mà hỏi tình huống cụ thể.
Trang Nguyệt đứng ở chỗ cầu thang, khoé miệng khẽ nhếch lên như cũ.
Cho đến khi hai người đến gần rồi trực tiếp làm lơ cô ta đi xuống lầu, mà mấy học sinh hóng hớt xung quanh cũng đi bớt thì cuối cùng cô ta sa sầm mặt lại.
……
Tô Khả Tây tới khu dạy học tầng 1 rồi nhìn lên trên xem, cô chỉ: “Nữ sinh trên lầu kia có phải thích cậu không?”
Còn nhiều lần nữa.
Lục Vũ đi trong chốc lát, quay đầu lại hỏi: “Ai?”
Tô Khả Tây tuỳ ý, “Trang Nguyệt.”
“Không quen.”
Tô Khả Tây rất vừa lòng với đáp án này.
Nhiều tiểu yêu tinh như vậy, cho dù cô tự tin thì cũng cảm thấy không an toàn, huống hồ hai người cũng không phải cùng trường, hai tuần mới có thể gặp mặt.
Đều nói yêu xa rất khó có kết quả.
Tình yêu khác trường có khả năng cũng có hơi cách biệt…Tuy rằng hiện tại vẫn không cảm thấy.
Sân thể dục bên kia vẫn có người chơi bóng.
Tô Khả Tây bị đưa tới ngồi trên khán đài cao nhất, cô còn có thể nghe được Tần Thăng lớn giọng kêu.
Cô mở bài thi ra, “Lần này tớ tiến bộ rồi.”
Lục Vũ liếc mắt một cái, sau đó nhàn nhạt nói, “Đã biết.”
Vừa rồi đã nói rồi, lại còn hôn nữa.
Tô Khả Tây xê dịch lại gần anh, “Cậu giảng bài này cho tớ.”
Lục Vũ ngước mắt, anh duỗi tay lấy bài thi, sau đó nhìn đến mấy bài sai, rồi theo thói quen định trợn trắng mắt nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Anh giảng bài rất có trật tự.
Tô Khả Tây nghe một hồi, sau khi nghe xong còn khen nức nở, “Quào cậu cừ ghê, đề này rất khó mà cậu có thể đơn giản làm được như vậy, còn đơn giản hơn so với đáp án nữa.”
Mãu cho đến khi giảng xong vài đề thì Lục Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa, “Không được nói nữa.”
Tô Khả Tây cười ha ha, cũng không nói nữa mà kiên nhẫn nghe anh giảng.
Mãi cho đến khi trời dần tối, người trên sân thể dục cũng vơi dần, bọn họ mới chuẩn bị rời đi.
Hai người đi phòng y tế.
Bên này không có ai ở, chỉ có một cô gái nhỏ đang truyền nước biển.
Thấy bọn họ đi vào thì cô gái chớp mắt, “Hai người tới tìm bác sĩ sao? Ông ấy có việc xin nghỉ rồi, ngày mai mới về.”
Phương diện y tế ở trường học chỉ có một bác sĩ, còn có một y tá, nhưng y tá gần đây đã từ chức mà trường học còn chưa tìm được người mới.
Tô Khả Tây nói, “Cảm ơn cô.”
Cô túm cánh tay của Lục Vũ, “Vẫn nên ghé bệnh viện đổi thuốc đi, cậu lại không thể nhìn được đầu của mình, lỡ như chạm trúng vết thương thì sao?”
Lục Vũ cười lạnh.
Đại khái hơi châm biếm câu nói này của cô.
Tô Khả Tây gật đầu, cũng không quan tâm đến lời nói của anh mà liếc nhìn dụng cụ trên bàn, “Mấy cái này có thể dùng sao? Nếu cậu khó chịu thì để tớ thay cho cậu.”
Lục Vũ suy tư một lát, “Cậu làm á?”
Tô Khả Tây cười, “Tớ làm nhiều rồi.”
Trước kia cô cùng Đường Nhân đi đánh nhau, vì không thể để người lớn biết nên tự băng bó thay thuốc cho nhau là chuyện thường, cũng thành thói quen rồi.
Thay thuốc cũng không cần dụng cụ gì.
Tô Khả Tây đeo khẩu trang lên, khuôn mặt trong nháy mắt chỉ còn một nửa, đôi mắt to tròn, rất linh hoạt.
Cô qua bên kia rửa sạch tay, lúc này mới tháo băng gạt trên đầu anh xuống.
Miệng vết thương không lớn, lần trước đã đổi từ băng gạc lớn thành nhỏ, thậm chí còn giúp Lục Vũ tăng thêm một loại mị lực đặc biệt.
Sau khi tháo ra, vết thương liền lộ ra hẳn.
Vết thương ngay bên thái dương, lúc đó có mảnh nhỏ bị găm vào trong, sau khi lấy ra mới bôi thuốc cho nên vết thương khép lại tương đối lâu.
Tô Khả Tây hơi đau lòng nhìn chằm chằm miệng vết thương kia.
Có thể do cô cứ mãi nhìn nên Lục Vũ có hơi không tự nhiên.
Anh duỗi tay che lại miệng vết thương ở thái dương, uể oải nói, “Cậu làm không được thì nói, cái biểu cảm gì thế hả.”
“Biểu cảm gì chứ.” Tô Khả Tây túm tay anh.
Sức lực của Lục Vũ lớn, anh không định cho cô xem nên cô túm thế nào cũng không kéo xuống được, cô bèn buông tay xuống, rũ bên người, “Rốt cuộc cậu có muốn thay thuốc hay không?”
“Không thay.”
“Tớ về đây, cậu tự sinh tự diệt đi.”
Tô Khả Tây cũng bực mình.
Cô chỉ là nhìn nhiều tí thôi mà, làm gì lại thái độ vậy chứ, còn cười nhạo cô nữa, chẳng lẽ mắt anh mù nhìn không ra là cô đang đau lòng sao.
“Lúc trước cậu chuyển trường cái gì cũng không nói với tớ, hiện tại cũng vậy, tớ không có thuật đọc tâm, làm sao tớ biết trong lòng cậu nghĩ cái gì chứ?”
Cô càng nghĩ càng giận.
Thế là cô trực tiếp tháo khẩu trang ra, cũng không thèm nhìn anh mà đi thẳng ra ngoài.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh nhìn thấy tình huống này, liền nóng nảy.
Điện thoại cô ấy lại hết pin nên không thể xài được, cô ấy chỉ đành ngồi hóng thị mà thôi.
Bộ dáng hai người vừa rồi còn ngọt ngào, cô ấy còn tưởng rằng thời gian mình ăn thức ăn chó (*) còn rất lâu, tốt nhất sau khi truyền nước biển xong thì kết thúc.
(*) Cẩu lương: ‘thức ăn chó’ – các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương
Ai biết tự nhiên còn xả ra biến cố.
“Học trưởng anh đuổi theo đi.” Cô gái mở miệng khuyên, “Chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy, nếu bị nam sinh khác bắt đi thì anh cứ chờ mà khóc đi.”
Học trưởng nổi danh trong trường này nên cô ấy cũng quen.
Lần trước