Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Cô căn bản tay trói gà không chặt


trước sau

Lời ấy chỉ có mình Khổng Ý Yên hiểu được.

Cô bật cười, tay cầm chén rượu cười run run: “Diệp Thiếu, chẳng qua là câu nói vui thôi, sao lại coi là thật, anh có thể tìm bạn gái, tôi mới là người vui nhất.”

Diệp Thiếu cười cho qua.

Lúc này, Đường Tiểu Nhu bên cạnh như rơivào sương mù, âm thầm bóp tay Diệp Thiếu: “Hai người đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu chút nào?”

“Xin lỗi không tiếp chuyện được.” Diệp Thiếu uyển chuyển nói như vậy với Khổng Ý Yên trước, rồi sau đó xoay người rời đi, gõ đầu Đường Tiểu Nhu: “Nếu em biết thì nguy lắm, không cho biết, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh là được.”

Đôi mắt to như kẻ trộm, Đường Tiểu Nhu cảm thấy cô ấy đang tự làm mất mặt.

“Làm người phụ nữ của anh thì làm người phụ nữ của anh, em có làm người phụ nữ của anh hay không thì kiểu gì chẳng phải giả ngốc? Hừ, chuyện gì cũng không nói với em, mơ mơ hồ hồ không biết gì chính là người phụ nữ của anh đấy, Diệp Thiếu, anh là đồ khốn!

Đường Tiểu Nhu ngồi xổm xuống, không thèm đi đâu nữa, tức giận phình quai hàm.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Dáng vẻ này, khó nói được đáng yêu bao nhiêu.

Diệp Thiếu nhìn cô, giống như nhìn thấy con thỏ lớn, không nhịn được muốn véo.

“Thôi thôi, em muốn biết gì cũng được, chờ thêm đêm nay thôi, nhé?”

“Thật ạ?”

Đường Tiểu Nhu lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, vẻ mặt thay đổi như đứa trẻ chưa lớn.

Diệp Thiếu ôm lấy cô ấy, cũng cười.

Phía xa, một người phụ nữ im lặng nhìn cảnh ấy, rượu trong tay cô ta đã uống hết, cô ta lại uống một ly.

………

Bữa tiệc vốn đang tiến hành gió êm sóng lặng, nhưng ở một góc bắt đầu có động tĩnh.

Càng lúc càng lớn.

“Đúng vậy, chính là người phụ nữ này, hôm đó cố ý làm Phân Phân của chúng tôi mất hứng, vì sao cô lại giành quần áo với cô ấy?”

Hàm Hinh đại khái đã rõ chuyện gì, cô không ngờ tới, sự việc ngày đó bị lộ ra, cô không theo đuổi thần tượng, đương nhiên sẽ không hiểu biết lời bàn tán trên internet.

Khó trách mấy ngày nay, mỗi lần bàn bạc hạng mục với Cảnh thị, trên đường luôn có ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, giờ ngẫm lại, đúng là nhìn cô thật.

Nhưng mà, xuyên tạc ý, lợi dụng fans công kích chuyện đó với một ngôi sao đang nổi, có phải đê tiện quá không?

“Tôi nghĩ, các người phải làm cho rõ ràng, lúc đó Lương Phân Phân vừa ý bộ quần áo đó, bạn tôi đã nói thanh toán trước rồi, là cô ta muốn đòi cho bằng được, mới làm hai bên xô xát.”

Hàm Hinh cố gắng sắp xếp suy nghĩ, giải thích rõ ràng với họ, nhưng những người này lại càng tùy ý làm bậy.

“Cho dù Lương Phân Phân sau đó mới muốn mua, chẳng lẽ hai người không nên tặng cho Lương Phân Phân à? Cô ấy là siêu sao, biết một ngày cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền không?”

Hàm Hinh cảm thấy tam quan cô sắp bị hỏng rồi, mấy đứa trẻ còn đang đọc sách, trong đầu cả ngày nghĩ cái gì vậy?

Kiếm nhiều tiền thì có thể muốn làm gì thì làm nấy?

“Đúng vậy! Chị Phân Phân của chúng tôi đạt được một giải thưởng, đủ cho cô ăn cả đời, biết một bộ phim điện ảnh hay phim truyền hình của chị ấy mua bao nhiêu tiền không? 600 tỷ, đó là số tiền cả đời cô cũng không kiếm được đâu nhỉ!”

“Đúng là tôi không kiếm được bằng.” Chỗ đó Hàm Hinh thừa nhận.

“Người phụ nữ ghê tởm như cô, ai cho cô đến dạ tiệc của chị Lương Phân Phân? Biến đi! Chỗ này không chào đón cô!”

Trong nhóm nhỏ này, đã phát ra những câu nói như vậy.

Một đám người vây quanh một người, trường hợp này rất thu hút ánh mắt của người khác.

Không biết từ lúc nào, nữ chủ nhân đương sự Lương Phân Phân cũng đi tới.

“Ôi chao, tôi nhìn thấy ai đây? Hóa ra là cô! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Lương Phân Phân với mấy người phụ nữ tụm năm tụm ba đến, quan tâm tới giới giải trí, đều nhận ra một số tiểu hoa đán đang nổi ai cũng cao ngạo, vẻ ngoài xinh đẹp, mặc dù, cũng có mấy khuôn mặt được chỉnh sửa trà trộn vào trong đó.

Người ít không đánh lại đám đông, Hàm Hinh trước đó thầm nghĩ giả vờ như không thấy, nào biết Lương Phân Phân đã dẫn người tới, hoàn toàn ngăn chặn đường đi của cô.

“Muốn đi à? Giả vờ như không biết?” Tay Lương Phân Phân bắt lấy cánh tay Hàm Hinh, ánh mắt buồn cười nhìn cô từ trên xuống dưới, hoàn toàn là vẻ miệt thị: “Như cô mà dám mặc lễ phục quý giá như thế à? Nói đi, mua ở chỗ nào? Chúng tôi còn không tìm được cơ hội đặt trước, cô biết không, cả thế giới chỉ có ba chiếc váy như thế, không cất cái mặt đi còn lấy hàng giả đi khoe khoang? Cô cho chúng tôi là đồ ngốc hết à?”

Lễ phục màu xanh ngọc bị gấp nếp điên cuồng dưới bàn tay của Lương Phân Phân, bởi quần áo có thiết kế ren, bên ngoài tầng ren được khảm ngọc sapphire đang bị hai tay Lương Phân Phân điên cuồng xé rách, cũng may chất lượng hoàn toàn có thể chịu được, muốn xé rách cũng phải mất lúc lâu cũng chưa chắc đã xé được.

“Buông ra! Lương Phân Phân, nếu quần áo của tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, cô nhất định sẽ hối hận!”

Bộ lễ phục sang trọng quý giá như thế, cô cũng không biết đầu óc Cảnh Nguyên Trạch thiếu gân hay sao mới tặng cô, cả thế giới chỉ có ba chiếc váy, cô từng thấy người giới thượng lưu nước ngoài mặc một bộ váy như vậy, còn hai chiếc váy khác, chỗ cô là một chiếc, một chiếc khác được để vào bộ sưu tập.

Gần ba tỉ, có thể nói là bộ lễ phục đắt đỏ giá trên trời!

“Đồ hàng giả như cô mà đáng để tôi phải hối hận? Tôi không thiết ra tay với cô.”

Ánh mắt Lương Phân Phân nhìn lướt qua sáu bảy nhóc học sinh đứng phía sau, trong đó, có người thấy ánh mắt cô ta, lập tức hành động.

“Phân Phân nói đây là hàng giả, không thể mặc ra ngoài gặp người khác, chúng ta cùng nhìn xem người phụ nữ này có bao nhiêu dối trá, qua đây, cùng xé nát váy cô ta ra!”

Trong thoáng chốc, tất cả mũi nhọn nhắm vào Hàm Hinh, ánh mắt những cô gái đó, đều tập trung trên chiếc váy trên người cô.

Có lẽ, bọn họ cũng muốn một chiếc váy như vậy.

“Lương Phân Phân, cô đừng làm bừa.”

Hàm Hinh nheo mắt, trong mắt dâng lên sự nguy hiểm.

Thực sự bây giờ nhiều người muốn nhắm vào cô, cô cơ bản là tay trói gà không chặt.

Những người đó sao lại thế, rốt cuộc làm sao cô lại chọc tới họ?

Ở chỗ tối, Lương Phân Phân lén dùng ánh mắt sai khiến một người trong sáu bảy fans, lúc này, có người cầm bánh ngọt ném về phía Hàm Hinh, ở giữa chiếc váy, bên ngoài tầng ren dính đầy kem nhớp nháp.

“Mua hàng giả đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, cô đúng là không biết ngượng!”

“Các chị em, lột hàng giả này ra thì sao? Thay Phân Phân của chúng ta trút giận.” Lương Phân Phân lúc này cố ý đứng ra, lấy tiếng tốt là nói chuyện thay Hàm Hinh: “Thôi được rồi, tuy hôm đó muốn cướp bộ quần áo của tôi, nhưng chung quy lại là bạn cô ấy làm, về phần cô ấy thì thôi, tôi cũng không muốn làm khó xử, muốn mặc hàng giả thì cho cô ấy mặc, ô uế bữa tiệc, không bỏ qua thì còn thế nào nữa?”

Bộ dạng đó, cũng thương tâm biết bao.

“Không sao đâu Lương Phân Phân, chúng tôi không nhìn được, đây là bữa tiệc Tổng Giám đốc Lộ đặc biệt làm cho cô, sao lại mời người phụ nữ này tới? Chúng ta cùng đuổi cô ta ra ngoài đi!”

Một người đề nghị, ánh mắt những người khác cũng tán thành, có người xem cuộc vui, có người nhỏ giọng bàn tán, chỉ trỏ bộ quần áo trên người Hàm Hinh.

“Câm miệng hết lại cho tôi!”

Trong đám người, một người đàn ông mặc đồ trắng đi tới, ánh mắt tàn nhẫn, hung dữ quét ngang một lần những người đó, tầm mắt dừng ở chỗ trên váy Hàm Hinh, chỗ đó vẫn còn dính kem bánh ngọt.

“Là ai làm?”

Sự xuất hiện của Cảnh Nguyên Trạch, làm những người khác đềuyên lặng không cử động. Tất cả cùng lùi bước, miệng không biết lẩm bẩm gì, đều trốn tránh trách nhiệm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện