Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Dấu vết


trước sau

Advertisement


Edit: Linhlady




Liễu Thư Nhân không đi giày, để chân trần đạp lên trên mặt đất, cảm giác cũng không quá thoải mái, cô là người thích sạch sẽ nha! Nhưng mà không có điều kiện đó mà thôi.


Hiện tại đã 9 giờ sáng, thành thị này hoàn toàn thức tỉnh, dòng người cùng xe cộ đi tới đi lui giống như máu của thành phố này, chảy về phía các nơi.


Liễu Thư Nhân ngay từ đầu còn không dám ngẩng đầu, sợ bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, nhưng chậm rãi phát hiện, căn bản không có người nào rảnh để lãng phí thời gian quan sát cô, nhiều lắm thì chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.


Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.


Bên đường cửa hàng bán đồ ăn sáng rất nhiều, có vài chỗ còn bày đồ ăn sáng ngay bên đường, Liễu Thư Nhân đi qua, có thể thấy các loại ăn, có bánh bao màn thầu, có hoành thánh sủi cảo, mì xào, đều là đồ cô thích ăn.


Nước miếng lại một lần trào ra đầy khoang miệng Liễu Thư Nhân, nhưng mà hiện tại cho dù cô muốn ăn, cũng không có tiền, là chân chính không xu dính túi.


Một đồng tiền cũng không có, ra đây đúng là tự mình nếm mùi đau khổ, cô yên lặng mà nghĩ thầm.


Cô chậm rãi dọc theo đường phố mà hũ nút thường mang cô đi dạo, đi đến cái công viên kia, ngồi xuống một hàng ghế dài, cô nâng chân lên, nhìn lòng lòng bàn chân hoàn toàn biến thành màu đen của mình, nhắm mắt làm ngơ mà buông chân xuống, khép lại với nhau, người trong công viên lúc này cũng nhiều lên, tới tản bộ tiêu thực, tới mang cho mang mèo mang tể em đi chơi, mang một nơi vốn dĩ yên tĩnh thành ồn ào náo nhiệt, vô số âm thanh đan xen.


Ở quanh đây cung chỉ có một băng ghế nào, không bao lâu sau có một người phụ nữ ôm một đứa bé đến, ngồi xuống bên người Liễu Thư Nhân.


Liễu Thư Nhân nhìn cô ấy một cái, cũng không tiếp tục để ý nữa.


Cô hiện tại tâm tình thả lỏng, gió lúc sáng sớm thật nhẹ nhàng, thổi tới trên khuôn mặt cô cũng không thấy quá rát, ánh mặt trời cũng rất ấm áp, là loại nhiệt độ khiến người ta thư thái, tất cả đều vừa vặn tốt, cảm giác làm mèo cùng làm người hoàn toàn khác nhau, Liễu Thư Nhân ở trong lòng nghĩ, chỉ là như vậy ngồi, nàng trong lòng cũng đã thật thỏa mãn, đương nhiên, nếu có thể có tiền đi ăn một cái gì đó, cô sẽ càng thêm thỏa mãn.


Không biết nghĩ tới cái gì, Liễu Thư Nhân đột nhiên mở mắt, tim cô đập đến lợi hại, hai mắt tỏa sáng, cô ổn định lại tâm trạng, quay sang nhìn người bên cạnh, người kia dường như cũng nhận ra ánh mắt của cô, nhì cô một cái rồi xoay qua đầu đi.


“Chị ơi,” Liễu Thư Nhân liếm liếm môi, lấy hết can đảm mở miệng kêu một tiếng, cô bây giờ nhìn qua cũng chỉ giống một bé gái 13-14 tuổi, người phụ nữ kia tuy rằng đã có con nhưng nhìn lại rất trẻ, làn da cũng làn da trơn bóng, một tiếng chị này gọi cũng không gượng gạo.


“…………” Người phụ nữ không nói gì, đảo mắt dùng biểu cảm dò hỏi nhìn về phía Liễu Thư Nhân.


“Chị ơi, là thế này, trên người em không có tiền…………” Cô dừng một chút, suy tư nên như thế nào nói ra câu đầu tiên, không nghĩ tới người phụ nữ sửng sốt một chút, trong thời gian cô đang suy tư vài giây, cũng đã từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền, Liễu Thư Nhân phục hồi tinh thần lại, nhìn tiền cô ấy đưa qua, vội vàng nói: “Không phải như thế, em muốn nói, trên người em hết tiền rồi, em muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt, em biểu diễn một màn ảo thuật cho chị, chị cho em mộidt tiền là được.” Cô dừng một chút, ước nguyện của cô, cũng chỉ có thể sự dụng tại nơi nhỏ bé này thôi, cô nhìn xung quanh, sau đó ngắt một bông hoa vàng cạnh ghế dựa, ngồi trở lại ghế, nhìn người phụ nữ cười cười, dùng tay cầm hoa, mở ra cho cô ấy xem, “Chị xem này, đây là hoa, chỉ có một bông."


Hiển nhiên cô ấy vị cô gợi lên lòng hiếu kỳ, đôi mắt nhìn chằm chằm hoa trong chốc lát, lại nhìn cô một cái, Liễu Thư Nhân nở nụ cười, khép nắm tay tại, bao bọc bông hoa kia trong nắm tay, “Chị đoán xem bên trong sẽ xuất hiện cái gì?”


Người phụ nữ vẫn luôn không nói chuyện mở miệng, “Rất nhiều hoa.” cô ất nói, cũng nở nụ cười.


Liễu Thư Nhân mặt có điểm đỏ lên, cô đúng là tính làm như vậy, nhưng lại dễ dàng bị đoán trúng, không có kinh hỉ gì hết, “Không phải đâu, lại đoán xem?”


Người phụ nữ nhíu mày suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không biết.”


Liễu Thư Nhân híp mắt cười đến có vài phần đắc ý, “Vậy nhìn xem là cái gì đi.” Cô nói, mở tay ra, bên trong hoa đã không thấy đâu, ngược lại là một cái vòng cổ xinh đẹp nằm trong lòng bàn tay Liễu Thư Nhân.


Người phụ nữ ngẩn ra, đột nhiên cúi đầu nhìn cổ mình, vòng cổ trên đầu không biết từ lúc nào đã biến mất, một bông hoa màu vàng ở trong lòng cô ấy, rơi xuống người đứa bé ngủ say “Em…………” Cô ấy giương mắt xem Liễu Thư Nhân, có chút nói không ra lời.


“Chị ơi, vòng cổ của chị, vừa rồi quả thật em muốn biến ra nhiều hoa, nhưng lại bị chị đoán được nên thay đổi.” Liễu Thư Nhân một bên nói, một bên đem vòng cổ đưa cho cô ấy, “Chị ơi, em xin lỗi, em lấy vòng cổ của chị, cũng không có ý gì khác đâu.”


“Không có việc gì, rất xuất sắc.” Biểu cảm của cô ấy thả lỏng, lấy vòng cổ lại, một lần nữa đeo lên cổ.


Đôi mắt Liễu Thư Nhân sáng lấp lánh mà nhìn cô ấy, “Chị cho em mấy đồng là được, em cảm ơn chị ạ.”


Cô ấy đưa cho cô mấy tòe tiền, vẫn là mấy tờ lúc trước cô ấy định cho Liễu Thư Nhân, là hai tờ màu xanh lục, cũng phải đến một trăm đồng.


Liễu Thư Nhân nhìn nhìn, nói: “Không cần cho em nhiều như vậy, chỉ là một màn ảo thuật đơn giản thôi, chị không có tiền lẻ sao?”


Người phụ nữ lắc đầu, đem tiền trong tay đưa cho cô, nói: “Em cầm đi, đi mua đôi giày.”


Liễu Thư Nhân nghe xong, xấu hổ mà đem chân co lại dưới chân ghế, cô đúng là thiếu một đôi giày “Tiền em nhận, nhưng chỉ một màn ảo thuật nhỏ thôi, lại lấy của chị nhiều nhue vậy, thật ngượng ngùng, em biểu diễn thêm cho chị nhé?”


“Được.” Người phụ nữ cười đến dịu dàng, nhìn khuôn mặt là biết đây là cô gái dịu dàng lương thiện.


Liễu Thư Nhân nghĩ nghĩ, lấy bông hoa cúc ở trong lòng cô ấy lại, vỏ ra phía sau, “Chị ơi, chị đoán xem lần này là cái gì?”


Người phụ nữ nghĩ nghĩ, “Đoán không được.”


Liễu Thư Nhân nở nụ cười, đem sau lưng đồ vật đem ra, “Chị ơi, em chúc chị vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, trẻ trung xinh đẹp.”


Cô ấy nhìn bông hoa hồng đỏ diễm lện trước mặt, ngây dại, “Em từ chỗ nào………” Sau khi phản ứng lại đây, dừng lời nói tiếl, “Cảm ơn em.” Cô ấy duỗi tay nhận bông hoa hồng.


“Em mới là người nên cảm ơn chị, cảm ơn chị đã tin em.” Liễu Thư Nhân cúi đầu bóng mình, rồi nhìn đôi chân trần của mình.


Người phụ nữ không nói chuyện, nhưng biểu cảm càng thêm nhu hòa.


“Chị ơi, hẹn gặp lại.” Liễu Thư Nhân từ trên ghế nhảy dựng lên, nói với cô ấy.


“Hẹ gặp lại.” Cô ấy nhẹ nhàng mà mở miệng.


Liễu Thư Nhân đi ra khỏi công viên, cô ấy tìm được một của tiệm bán giày, mua một đôi giày màu trắng, một trăm tệ tiêu mất 45 đồng, cô đi đến cầu gỗ dọc con sông, rửa chân sạch sẽ, dùng khăn giấy lau khô chân sau đó đi giày vào.


Có giày cảm giác đi đường không giống nhau, cô đi lòng vòng tại chỗ mấy bước, vui rạo rực đi tìm quán ăn sáng.


May mắn không đi ăn thức ăn cho mèo, thức ăn cho mèo làm sao so được với mấy thứ này, Liễu Thư Nhân ăn mấy chén hoành thánh, sủi cảo, mì xào, ăn tới không còn bao nhiêu tiền mới dừng lại.


Bụng không no, nhưng đủ nghiện miệng, cô đếm tiền còn lại, mười một đồng, vốn dĩ muốn quà đưa cho hũ nút, nhưng cho dù cô muốn mang vào, cũng không được, cho nên cô quên mất.


Dư lại từng ấy tiền, đi chơi trò chơi đi, cô nhớ cách đây không xa có khu vui chơi, cô còn chưa được đi, đúng là thèm nhỏ dãi nơi đó, đối với độ tuổi này của cô mà nói, trò chơi vẫn có sự hấp dẫn, tèo chơi duy nhất mà cô từng chơi đó là chơi máy đánh bạc chách nhà không xa.


Tới khu vui chơi, cô đổi tiền thành đồng xu, trong khi vui chơi máy chơi game rất nhiều, đều là đồ vật xa lạ, cô không biết chơi, sợ xấu mặt, đành đi đến bên cạnh nhìn người khác chơi.


Chờ quen thuộc thao tác, cô mới bắt dầu chơi, phát hiện mình chơi bất kỳ trò chơi gì, cũng chơi không kém, người khác không gắp được gấu, cô còn gắp được bốn năm con, cô nhìn con gấu bông xù cù trong tay, trong lòng vui vẻ, vui vẻ xong lại buồn rầu, làm sao để mang nó vè được đây, vứt bỏ cũng đáng tiếc, trong tay vẫn đang còn một đồng xu, cũng không chơi được gì, nhìn thời gian, còn có nửa tiếng.


Là lúc nên trở về.


Liễu Thư Nhân mang theo những con gấu bông đó, nhanh chóng chạy về nhà hũ nút.


Lúc này mặt trời đã lên cao, càng ngày càng nóng, Liễu Thư Nhân đi dưới ánh mắt trời mới có một lúc thôi, đã ra một thân mồ hôi.


Sau khi chạy tới nhà, cô không lập tức đi lên, mà đi tới tường vây nhà Vương Tranh, “Anh Mao Mao?” Cô gọi một tiếng.


Tường vây lập tức truyền đến tiếng kêu vui sướng của chó ta.


Liễu Thư Nhân lên viên cạnh bao quanh tường vây, nhìn vào bên trong bức tường, ánh mắt đại cẩu ổn thuận, khóe môi cong cong, lộ ra một nụ cười thật ngọt.


“Anh Mao Mao.” Liễu Thư Nhân gọi nó một tiếng.


“Uông!” Đại cẩu kêu lên, chạy lại gần phía từng vây, Liễu Thư Nhân ném con thú bông hình khủng long trong tay cho chó ta, “Anh Mao Mao, đây là đưa cho anh.” Cô nhỏ giọng nói.


“Uông?” Đại cẩu lắc lắc cái đuôi, cúi đầu cắn gấu bông, giương mắt nhìn cô, trong miệng phát ra âm thanh ô ô.


Liễu Thư Nhân nở nụ cười, trong tay cô còn cầm một con gấu bông, cô muốn mang giấu đi, giấu tới một nơi hũ nút không thấy được.


Xô nhảy từ trên viên gạch xuống, cô phải đi rồi, kết quả lại đụng phải Vương Tranh, trong tay anh ta không biết đang cầm đồ ăn gì, tản ra hương thơm nồng đậm, vừa nhìn đã biết ra ngoài mua đồ ăn.


Vương Tranh thấy cô, chớp chớp mắt, ngữ khí ôn hòa, “Em ném cái gì vào nhà anh?”


Không phải khẩu khí chất vấn, nhưng Liễu Thư Nhân lại hoảng sợ, ban ngày ban mặt, người này không đi làm sao? “Không ném cái gì, là một con gấu bông, à, là cái này.” Cô nâng cánh tay, để cho Vương Tranh nhìn con gấu trong tay cô.


“Nhà em ở chỗ nào?” Ánh mắt Vương Tranh từ con gấu bông trong trong tay cô cười xuống khuôn mặt Liễu Thư Nhân.


“Cháu ở gần đây…………” Liễu Thư Nhân lập tức nói, thời gian của cô đã không còn nhiều, không thể lãng phí thời gian ở đây với Vương Tranh, “Chú à, những con gấu này cho chú, cháu phải đi đây, tạm biệt!” Cô nói xong, liền đặt mấy con gấu bông vào trong tay Vương Tranh, xoay người chạy đi.


“Chú……?” Vương Tranh lẩm bẩm, nhìn cô theo bản năng chạy về phía nhà Diệp Minh Chu sau đó thay đổi bước chân chạy di chỗ khác, siết chặt gấu bông trên tay.


“Chậc.” Anh lắc lắc đầu, xoay người mở cửa, thấy đại cẩu nhà mình đang cắn một con gấu bông không ngừng vẫy đuôi, không nhịn được cười cười, cười xong lại rối rắm, “Chú á, mình mới 22 tuổi, sao lại là chú?”



----------


Tác giả có lời muốn nói: Đệ nhất càng rơi xuống ~ đệ nhị càng muốn vãn một chút _(:з” ∠)_



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện