Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 10


trước sau

Advertisement
Editor: Thùy Trâm

Beta: Bơ

--------------------------

Mẹ Từ vui mừng khôn xiết, định đi gọi Ôn Ngưng, nhưng Giang Thư lại nói: "Quên đi, đã muộn rồi, đừng kêu cô ấy dậy."

Anh cau mày, từ trước đến nay anh luôn là người đàn ông lạnh lùng ít nói nhưng giờ phút này lại cảm thấy nên dặn dò thêm vài câu: "Vài ngày nữa, mẹ tôi sẽ đến Trung Quốc sinh sống một thời gian, không biết lại muốn quậy cái gì, bà cứ quan sát... Đừng để Ôn Ngưng bị bắt nạt là được, có gì thì cứ liên hệ với tôi. "

Mẹ Từ gật đầu: "Vâng, thưa cậu chủ."

Chuyến xuất ngoại lần này của Giang Thư vô cùng bề bộn, phải kéo dài một thời gian. Nhiệt độ ở thành phố Hàn thay đổi đột ngột. Mùa đông đến rất nhanh, thời điểm khi rời đi, mọi người vẫn mặc áo ngắn tay. Vậy mà giờ đây, con đường đầy áo khoác đệm bông. Thậm chí vài ngày trước còn có tuyết.

Ôn Ngưng mỗi ngày đều dậy sớm, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi đến giúp mẹ Từ, không ồn ào náo loạn, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng chưa từng đề cập đến chuyện Giang Thư bao giờ sẽ về.

Mẹ Từ có thể nhìn thấy sự nhớ nhung và mất mát trong lòng cô, dường như cô sợ người khác lo lắng nên không biểu hiện rõ ra điều đó, haiz, thật là hiểu chuyện đến đau lòng mà.

Bà nhớ tới cuộc điện thoại của Giang Thư đêm đó, liền quay ra cười nói với Ôn Ngưng: "Nếu phu nhân nhớ tiên sinh, thì có thể gọi điện cho cậu ấy."

Tâm tư nhỏ của cô gái bị vạch trần, vành tai Ôn Ngưng đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói: "Anh ấy hẳn là rất bận, con sợ quấy rầy anh ấy."

Mẹ Từ đang rửa bát: "Không có chuyện như vậy đâu, tiên sinh bận lâu như vậy, chắc hẳn là rất nhớ con."

Ôn Ngưng lắng nghe, vội đáp lại: "Vâng ạ" Cô trầm ngâm suy nghĩ, mẹ Từ là thế hệ lớn tuổi, bà luôn hi vọng cô và Giang Thư sẽ hạnh phúc, bà hiểu cô và cũng đã nói rất nhiều để an ủi cô.

Nhưng từ lúc Giang Thư vắng mặt trong hôn lễ, Ôn Ngưng tự mình biết lời nói an ủi dù dễ nghe đến đâu cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, không nên coi đó là thật.

Giang Thư làm sao có thể nhớ cô.

Do dự một lúc, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, nghe mẹ Từ nói xong liền chạy vào đại sảnh, căng thẳng ngồi xuống thảm gần bàn cà phê, tay cầm điện thoại cố định, cẩn thận bấm hơn mười con số.

Mặc dù không biết nên nói gì, nhưng cô nhớ Giang Thư cũng đã nhiều ngày như vậy, không trông mong anh về nhà, có thể nghe thấy giọng nói của anh đã là tốt rồi.

Ở phía đối diện, âm thanh điện thoại vang lên, vẫn chưa ai nghe máy, cô gái nhỏ cong ngón tay cầm điện thoại, nhịp tim đập rộn ràng và bắt đầu hơi căng thẳng. Sự căng thẳng này đã theo cô hơn mười năm rồi kể từ khi cô lén chạy đến nhà chú trưởng thôn để gọi điện.

Trong những lần đó, đã không biết bao nhiêu lần cô lấy hết can đảm gọi đến dãy số này, nhưng đều không nghe máy.

Trong lòng tràn đầy mong đợi rồi cuối cùng lại thất vọng cô đơn, chỉ vài cuộc gọi nhỡ, khóe mắt cô gái khẽ rũ xuống, mím môi, nghe âm thanh tít tít đầu bên kia điện thoại liền ngượng ngùng cười cười, đem điện thoại đặt xuống.

Anh ấy có lẽ rất bận rộn.

Ôn Ngưng trở về phòng.

Mọi thứ cứ như trở lại hôn lễ, cô bình tĩnh lại, suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được tự giễu cười, dường như từ đầu đến cuối cô đều đang đợi anh về.

Cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi trong phòng một lúc sau đó nhanh chóng che đậy đi sự mất mát của mình.

Sau đó, cô lấy những tờ báo vẫn còn giữ ở ngăn kéo của bàn trang điểm, trên các trang báo có rất nhiều dấu khoanh đỏ ở các mục thông báo tuyển dụng.

Từ khi hiểu chuyện, cô đã phải chăm sóc cả gia đình, khi trẻ con của các nhà khác còn đang khóc lóc đòi kẹo ăn thì cô đã phải đứng lên chiếc ghế đẩu nhỏ để nấu ăn trên chiếc bếp lò còn cao hơn cô nửa cái đầu. Khi đã lớn hơn, cô phải đi làm thuê khắp nơi cho người khác, kiếm một số tiền nhỏ để trợ cấp cho gia đình và chữa bệnh cho ông nội.

Cô chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào đàn ông sau khi kết hôn, sau vài tháng nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô nên lấy lại tinh thần lúc trước.

Cô gái nhỏ ngồi vào bàn tiếp tục xem qua thông tin tuyển dụng một cách nghiêm túc.

Hơn nửa giờ sau, người làm đi đến gõ cửa, nói cô có điện thoại.

Ôn Ngưng vui mừng khôn xiết, còn tưởng là Giang Thư, nhưng khi vừa nhấc máy lên, nghe thấy giọng nói đầu bên kia, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi.

Ở đầu kia điện thoại, giọng thím cô ầm ĩ và lạnh lùng vang lên: "Bệnh của ông cháu không thể trì hoãn được nữa rồi, bác sĩ nói muốn phẫu thuật, cháu biết hoàn cảnh gia đình dì rồi đấy, chú dì không thể chi trả cho ca phẫu thuật đắt tiền như vậy được."

Ý tứ của thím, cô hiểu rất rõ, ông nội đối với cô vô cùng tốt, nếu hồi nhỏ ông không đón cô về thì cô cũng đã chết trên đường từ lâu rồi : "Thím cứ yên tâm, ông nội nhất định sẽ được phẫu thuật. Thím đợi cháu vài ngày nữa, cháu sẽ tìm cách giải quyết."

Từ khi kết hôn với Giang Thư, tuy nói là không phải lo ăn lo ở, nhưng trong tay cô cũng không có nhiều tiền dư dả, số tiền ít ỏi kiếm được từ việc đi làm thêm đều được đổi thành thuốc chữa bệnh, bởi vậy cô thực sự không thể kiếm được số tiền phẫu thuật lớn như vậy trong một thời gian ngắn.

Thím cô nghe xong lập tức thay đổi giọng nói, bắt đầu nói những câu chanh chua, mỉa mai: "Nuôi cô bao năm thật uổng phí công sức? Nhfa họ Giang giàu có như vậy, gả cô quá đó ăn sung mặc sướng, hai tay không phải chạm nước vậy mà bảo cô bỏ một số tiền ít ỏi như vậy cũng không được? Giờ thì sao? Chúng tôi vất vả nuôi cô lớn để cô trả ơn thế này sao?!"

Ôn Ngưng nhíu mày, đôi môi nhỏ hồng mím chặt, không nói lời nào.

Từ lúc cô còn nhỏ đến khi trưởng thành chưa từng có ai nuôi dưỡng cũng chưa từng dựa dẫm vào ai, trong khoảng thời gian này việc ăn uống ngủ nghỉ đều do một tay Giang Thư chi trả, trong lòng cô cũng rất phiền muộn, chưa từng đề cập đến việc ngửa tay xin tiền Giang Thư như lời thím cô vừa nói.

Tuy nhiên, bệnh tình của Ông nội thật sự không thể trì hoãn thêm.

Đầu bên kia điện thoại tràn ngập âm thanh chơi mạt chược náo nhiệt, một người đàn bà ở bên kia thúc giục vài câu, thím cô bắt đầu mất kiên nhẫn, vội vàng nói: "Dù sao tính mạng của ông nội đều nằm trong tay cô, tự mình nghĩ đi!"

Nói xong bà ta liền cúp máy.

Ôn Ngưng thở dài, cẩn thận nhìn lại mấy cái địa chỉ tuyển dụng khoanh tròn, gấp lại đàng hoàng bỏ vào ba lô, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi Ngự Kiền Loan.

Thành phố Hàn phồn hoa nhưng lại lạnh như băng, người bình thường ở thành phố khổng lồ này nhỏ như con kiến, Ôn Ngưng mới đến vẫn còn bỡ ngỡ chưa quen cuộc sống nơi đây, ở nơi đất khách quê người không có bạn bè thân thiết, tuổi cô còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm, rất khó có thể tìm được việc làm.

Liên tiếp nhiều ngày trôi qua, cô làm công việc bán thời gian là phát tờ rơi, hàng ngày đều đi sớm về muộn, rong ruổi qua hàng chục con phố lớn nhỏ trong thành phố Hàn, tất cả số tiền kiếm được đều cất vào thẻ, không tiêu một xu nào.

Sang tuần thứ hai thì cô tìm được công việc dọn dẹp vệ sinh tại một văn phòng kinh doanh bất động sản, so với việc phát tờ rơi thì cũng tương đối ổn định hơn nhiều và thu nhập không đến nỗi tệ.

Ôn Ninh làm việc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng được một ngày nghỉ ngơi, ăn cơm trưa tại nhà.

.

Thấy cô ngày càng gầy đi, trong lòng mẹ Từ vô cùng xót xa, dù sao bà cũng chỉ là người làm trong nhà, ngày thường cô ra ngoài làm gì cũng không đến lượt bà hỏi.

Nấu xong bữa trưa vô cùng phong phú, mẹ Từ liên tục gắp thức ăn vào bát của Ôn Ngưng: "Cũng không biết phu nhân đã ăn gì ở bên ngoài trong nửa tháng qua, thật vất vả mới đem mặt bồi dưỡng lên chút ít thì chưa đến vài ngày lại gầy lại rồi."

Ôn Ngưng nếm thử canh, mỉm cười làm cho bà yên lòng: "Ở đấy chúng con đều có cơm hộp, mẹ Từ đừng lo lắng, ăn ngon lắm."

Thực ra, cô chỉ là một nhân viên dọn dẹp nhỏ, cô cũng không quan tâm đến chuyện cơm nước, chưa kể đến cô cũng không có nhiều tiền trong tay,
Advertisement
đồ ăn trưa thường là bánh hấp hoặc bánh khô với nước sôi.

Hai người còn chưa kịp nói hết, cơm cũng mới ăn được một nửa, bên ngoài biệt thự, cách đó không xa tiếng gầm của một chiếc xe thể thao tiến đến dừng ngay trước sân.

Lông mày Ôn Ngưng sáng lên nhìn mẹ Từ, chưa đợi bà nói cô đã nhanh chóng đặt đũa xuống, vui vẻ chạy ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, chân cô liền dừng lại, vẻ mặt hưng phấn bị kích động, nhìn chằm chằm chiếc Maserati màu hồng trước cửa, ngây người tại chỗ.

Trên ghế lái của chiếc xe thể thao màu hồng, một cô gái trẻ ăn mặc khá thời trang và chói mắt, đeo kính râm cũng khó che giấu vẻ nuông chiều, cằm vểnh lên cao, nhìn kỹ, trông có chút giống với Giang Thư, đều là người đẹp mắt, tính tình bướng bỉnh.

Vài giây sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đi ngay theo sát. Hai vệ sĩ da đen cao lớn đẩy chiếc xe lăn đi ra. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cao quý và ưu nhã, mặc dù hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi nhưng bộ dáng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo không hề thay đổi.

Quản gia ở trước cửa vội vàng tiến lên mở cửa cúi đầu, mấy người bước vào hùng hổ, cô gái đeo kính râm nhìn Ôn Ngưng đang sững sờ tại chỗ, thản nhiên quát: "Cô định đứng đấy khoanh tay à? Chẳng lẽ phải để tôi tự mình kéo hành lý? Cô là người mới sao?"

Ôn Ngưng nghe vậy liền lập tức chạy tới hỗ trợ.

Mẹ Từ đã đến chậm một bước, bà chạy đến chỗ Ôn Ngưng kéo vali: "Tiểu thư đến rồi sao? Đã lâu không gặp lại tiểu thư, cô lại đẹp hơn rất nhiều."

"Đây là phu nhân." Mẹ Từ vội vàng giới thiệu: "Phu nhân, đây là tiểu thư trong nhà, là em gái của Giang thiếu, người ngồi xe lăn chính là mẹ của cậu ấy."

Ôn Ngưng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười chào hỏi.

Giang Mông Mông cũng ngạc nhiên không kém cô, dùng ngón tay kéo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn Ôn Ngưng: "Anh trai em thật bủn xỉn, đến cả quần áo đẹp cũng không nỡ mua cho chị. Em còn tưởng rằng đây là người làm trong nhà, xin lỗi."

Ôn Ngưng xua tay: "Không sao."

"Oa, giọng nói này thật nhẹ nhàng. Hóa ra anh trai em thích kiểu này ..." Giang Mông Mông chớp mắt: "Chị gái trông xinh thật. Tuy có kém hơn em một chút, nhưng chị ấy vẫn đẹp hơn mấy đứa con gái trang điểm. So với các thiên kim tiểu thư thì tốt hơn nhiều."

Giang Mông Mông thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói: "Cũng may là anh em không lấy mấy đám... yêu ma quỷ quái kia."

Hai mẹ con đã định cư ở nước ngoài nhiều năm, dự định sau khi về nước sẽ ở lại một thời gian.

Giang Mông Mông là người không thể ngồi yên, cô nhóc có gia cảnh tốt, hơn nữa còn là con gái duy nhất trong của Giang gia, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà nuông chiều. Cô nhóc cũng được chiều chuộng gần 20 năm, càng ngày càng mất kiểm soát. Chỉ có Giang Thư tính tình bá bạo mới có thể trị được cô nhóc.

Nhưng bây giờ Giang Thư vẫn đang ở nước ngoài, Giang Minh Minh giống như chim bay ra khỏi lồng, ở trong biệt thự quậy tung hoành, coi trời bằng vung, cả ngày đi chơi ở quán bar, vũ trường đến sáng sớm, khi Ôn Ngưng dậy đi làm mới thấy tài xế đem cô trong trạng thái say xỉn trở về.

Về sau lại cảm thấy đi một mình thật nhàm chán, không có ý nghĩa, liền nghĩ đến việc rủ Ôn Ngưng đi cùng, suốt ngày đuổi theo cô ấy, muốn đưa cô ấy ra ngoài tìm thú vui.

Ở nước ngoài, Giang Thư nhận được tin tức trong nước, lập tức gọi cho Giang Mông Mông, lời nói đầy ý cảnh cáo: "Anh không muốn quản lý em, nhưng đừng có dẫn chị dâu em đến mấy chỗ như vậy. Mẹ nó, đến rượu ông đây còn chưa để cô ấy chạm qua."

Giang Mông Mông tức giận nói: "Biết rồi, biết rồi" Trong lòng hơi sợ hãi Giang Thư, không dám không nghe lời cảnh cáo của anh, cũng không có gan mang Ôn Ngưng đi chơi.

Cùng ngày, Giang Thư lập kế hoạch trở về nhà.

Sáng hôm sau, ngay khi máy bay vừa hạ cánh, anh nhanh chóng lái xe trở lại Ngự Kiền Loan.

Anh không biết chính mình đang gấp gáp cái gì, trong lòng có một sự mong chờ không thể giải thích được.

Trước kia, mỗi lần tan ca anh lại thỉnh thoảng ghé qua Ngự Kiền Loan, bất kể là mấy giờ, ngay khi xe dừng trước cửa biệt thự, chỉ trong vài giây, anh đã có thể nhìn thấy Ôn Ngưng vui vẻ từ cửa chạy ra, mỉm cười cẩn thận chào mừng anh về nhà.

Nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng cô.

Anh chỉ nhìn thấy Giang Mông Mông đang đắp mặt nạ, mặt mũi bôi đầy vết đen đi chậm chạp trong biệt thự như một bóng ma, câu đầu tiên khi nhìn thấy anh là: "Anh trai! Đưa cho em tấm thẻ đi. Gần đây, em chi tiêu nhiều hơn một chút."

Giang Thư lạnh lùng liếc cô một cái, từ trong túi áo lấy ra chiếc ví, ném cho cô tấm thẻ.

"Chị dâu của em đâu?"

Giang Mông Mông mặt đắp mặt nạ, không biểu hiện ra gì, mơ hồ nói: "A, anh nói Ngưng Ngưng à?"

Ngưng Ngưng, so với anh còn thân thiết hơn...

Giang Thư nhíu mày, liếc cô một cái, vẻ mặt không vui: "Phải gọi là chị dâu."

" Biết rồi, biết rồi." Giang Mông Mông vội vàng cất thẻ vào túi, sợ Giang Thư khó chịu sẽ cướp lại: "Chị dâu ra ngoài đi làm, buổi sáng em gặp chị ấy thì tình cờ thấy tài xế đã đưa chị ấy đi rồi."

"Đi làm?"

Giang Mông Mông lơ đễnh nói: "A, anh không biết?"

Anh thực sự không biết.

"Ở đâu?"

"Ở phòng kinh doanh bất động sản gần Trường Sa, nhìn bảng hiệu, hình như là công ty nhà họ Giang của chúng ta, có lẽ là công ty nhỏ dưới trướng anh đấy."

Giang Thư không định lên tầng, xoay người đi ra ngoài xe, gọi cho Nhậm Thiên Cao: "Kiểm tra dự án bất động sản do Giang gia đứng tên ở Trường Sa, lát nữa tôi sẽ tới đó."

Phòng kinh doanh của địa ốc Diệu Ninh lập tức tập hợp toàn bộ lãnh đạo cấp cao và cổ đông của dự án, những người lãnh đạo đều vô cùng khiếp sợ, không ai nghĩ rằng dự án nhỏ bé này lại có ngày có thể đón được giám đốc về trụ sở, lại còn đích thân tới tận nơi.

Sự phấn khích đi kèm với sự hoảng sợ.

Nhân viên dọn vệ sinh của văn phòng kinh doanh cũng được gọi đến để họp khẩn cấp, yêu cầu mọi thứ phải thật chỉn chu không có một hạt bụi, tùy thới đối phó việc kiểm tra, nếu như phát hiện một lỗi nào thì sẽ phải cuốn gói đi.

Sau khi giải tán, một nhóm người không khỏi xì xào bàn tán.

Người dọn dẹp bên cạnh hưng phấn nói: "Không ngờ kiếp này người như tôi lại có thể gặp được vị đó."

"Còn không phải sao, nghe nói lãnh đạo của chúng ta còn chưa nhìn thấy vị ấy đâu, cũng không biết hôm nay có chuyện gì, bọn họ lại có thể giá lâm tới miếu hoang của chúng ta."

"Nghe nói vị ấy không chỉ có tiền mà còn có vẻ ngoài rất ưa nhìn. Em họ của tôi làm việc ở đấy nói cách đây vài tháng cô ấy đã gặp được một lần, anh ấy đẹp trai kinh khủng."

Ôn Ngưng cầm lấy dụng cụ lau nhà, cô còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã chọc cô: "Này sao cô lại bình tĩnh như vậy."

Ôn Ngưng ngượng ngùng cười cười: "Tôi cũng không biết nữa."

"Khụ khụ, cô chưa bao giờ nghe nói về thái tử của chúng ta có đúng không?"

Ôn Ngưng lắc đầu, bị người bên cạnh kéo qua, cô ấy chỉ vào tòa nhà bất động sản khổng lồ trước mặt: "Nhìn cái này, còn nữa, lại đây." Cô gái nọ dường như cảm thấy còn chưa đủ, liền đưa Ôn Ninh đến tòa nhà bán hàng. Ở phía trước cột quảng cáo trong Tiền sảnh, chỉ vào bản đồ Thành phố Hàn bên cạnh, "Cái này, cái này, cái này."

Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Hệ Thống: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện