Mệnh Hoàng Hậu

Gặp Gỡ Dưới Ánh Trăng.


trước sau

*

Một hơi thở mát lạnh phả vào mặt, cuốn lấy Cố Cẩm Nguyên, Cố Cẩm Nguyên khẽ giãy dụa nhưng không kịp, đã bị nam nhân kéo vào trong ngực, nàng muốn đẩy hắn, lại sợ kinh động đến người trong biệt uyển, chỉ có thể buồn bực ô ô vài tiếng.

Cánh tay của hắn lại rất có lực, giam cầm nàng, khiến nàng không thể nào động đậy, cái người tuấn tú mà tự phụ, không ngờ lại có khí lực lớn như vậy, căn bản là nhìn không ra.

"Ngươi cẩn thận người khác nhìn thấy!" Cố Cẩm Nguyên nghiến răng khẽ trách mắng hắn.

"Không phải đã đóng cửa rồi sao?" Thái tử miệng lớn hít thở, tham lam hôn lên mặt nàng.

Cổ Cẩm Nguyên nhìn, quả nhiên là cửa đã đóng kín, cũng không biết hắn đóng từ khi nào, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng, bây giờ là buổi tối, hắn là Thái tử, thân phận hiện giờ của nàng là quý nữ Ninh Quốc Công phủ, lại làm khách trong nhà người khác, nếu như truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa!

"Bên ngoài còn có người đất, gia nhân nghe được thì phải làm sao!"

"Bên ngoài không có người, nên ngủ đều ngủ rồi." Thái tử nghe giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, giọng nói kia ngọt ngào, ngọt đến mức khiến cổ họng của hắn khát khô.

Cố Cấm Nguyên đến tận giờ cuối cùng cũng hiểu rõ, xem ra người này đã động tay chân trước khi vào đây, không biết là dùng cách gì, sớm đã khiến một đám người đi ngủ, ngược lại đứng chờ ở ngoài cửa phòng mình, chạy tới thâu hoan, mà mình thì lại như thịt cá làm trên thớt gỗ, mặc cho hắn đến chém giết.

"Ngươi thật quá đáng, thủ đoạn hạ lưu!" Nàng khẽ trách mắng hắn, trong lời nói còn lộ ra vẻ buồn bực.

Hắn lại cúi đầu hôn môi nàng, môi mỏng trơn mềm, giống như nước trơn mềm trong miệng, khẽ hôn như vây, thân thể nữ nhân liền mềm nhũn, cho dù giãy giũa nữa cũng không có nhiều khí lực, hắn lại dùng một ít mánh khóe, nàng liền khẽ rên, giống như khóc mà cũng không phải khóc.

Nhưng không đợi hắn ra tay, nàng cũng đã không nhịn được: "Đừng..."

Hắn làm như vậy, thân thể nàng khẽ run lên dựa hẳn vào người hắn.

Mình như vậy, đối với nàng quả thật là cực kỳ lạ lẫm.

Thật ra hai ngày nàng, khôngg phải là không nghĩ đến, ban ngày chơi đùa với Đàm Ti Duyệt, ngược lại còn tốt, nhưng đêm
đến lại không nhịn được nhớ tới hắn, nhớ tới ngày hôm đó hắn một đường cưỡi ngựa đi theo mình tới đây, là tức giận là xấu hổ là kinh ngạc, không biết hắn ra khỏi thành làm cái gì, đi nơi nào, sao lại không nghe thấy tin tức gì.

Bây giờ ngược lại đột nhiên xuất hiện ở đây, giống như một thêm hái hoa tặc.

Thái tử nghe thấy tiến khóc nức nở của nàn, nâng cằm nàng lên, nhìn dưới ánh trăng này, nàng không mang bất cứ thứ gì trên tóc, búi tóc tán loạn buông dài, trên người mặc váy gấm bó sát, mà hai mắt rưng rưng,giống như một khắc sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Hơi thở của hắn muốn nghẹn, nhớ tới một lần ngoài ý muốn của bọn họ ở đời trước kia.

Lần kia với hai người mà nói đều là lần đầu tiên, hắn không hiểu, nàng dĩ nhiên cũng không hiểu, đều ngây thơ không rõ, thế cho nên hắn mạnh mẽ đâm tới, khó tránh khỏi làm đau nàng, bởi vì không hiểu, thật giống như băng sơn địa liệt, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Sau đó hắn vô cùng luống cuống, nàng cũng mờ mịt không hiểu, hai người lạ lẫm, cứ như vậy nằm mặt đối mặt, thậm chí cả hai người đều không biết tiếp theo phải làm thế nào.

Về sau nàng tỉnh táo, phát ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó che miệng muốn chạy.

Hắn đuổi theo, ôm lấy nàng, không cho nàng đi, lúc ấy bộ dạng khóc lóc của nàng cũng giống như bây giờ.

Hắn nhìn nàng như vậy, cũng ý thức được, nàng bây giờ nhỏ hơn so với lúc kia, cũng càng đơn thuần hơn lúc kia, nàng cái gì cũng đều không hiểu, càng trẻ trung yêu kiều không biết thế sự, hắn quá càn rỡ, nàng làm sao có thể chịu




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện