Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

vốn dĩ chuyện yêu đương này không phải là lỗi do ai cả


trước sau

Advertisement

" Có ai nói với cô rằng cô rất thông minh hay chưa?".

Cô lắc đầu:" chưa hề, Cô là người đầu tiên".

Cô luôn che giấu bản thân mình rất kỹ, luôn hòa nhã với mọi người, bình thường có chuyện gì cũng cam chịu, bởi vì cô nghĩ bọn họ đều là những con người chấc phác, chỉ có khi nhảy vào hố sâu như thế này mới khôn ngoan hơn bình thường, hòa nhã thì hòa nhã, đến khi bọc phát đến đỉnh điểm mới hiện ra con người thật. Mà cô cũng không nhất thiết lúc nào cũng phải thể hiện mình thông minh cả.

" được rồi, tôi muốn gặp cô để nói với cô về chuyện của anh ấy".

"  là của Diêu Trì?".

"  đúng vậy".

Chắc có lẽ Mộc Tiểu không biết cô và hắn chỉ là Hợp Đồng Hôn Nhân, có lẽ cô đã hiểu ra một phần nào đó rồi.

Hiểu ta lý do Diêu Trì muốn cưới cô... đơn giản chỉ là muốn cho Mộc Tiểu thấy được, còn mục đích chính chắc bị từ chối mà muốn thõa mãn cơn tức giận đi.

Chán thật, cô xấu số bị lấy ra để giảm tức giận...

Chuyện này cô cũng không nói vì cô đã hứa, hứa dù cho có chuyện gì cũng không để người khác biết, nếu hắn muốn nói cho cô ấy biết thì đó là quyền của hắn.

Cô im lặng từ chối cho ý kiến, chỉ thong thả nhâm nhi cà phê trong ly.

Mộc Tiểu lại nói:" Chắc cô cũng biết tôi làm Mộc Tiểu. Chúng ta phải đã nhau hôm qua rồi".

Cô gập đầu, tuy là chỉ thoáng qua nhưng cũng xem như là gặp rồi.

" Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên....tôi biết anh ấy có cảm tình với tôi... nhưng mà....".

Cô ấy thở dài:" tôi không thể đáp lại tình cảm đó ...Bởi vì trong lòng tôi đã có một bóng hình khác, hai người tính cách cũng không hợp, Tôi chỉ xem anh ấy như là anh trai mà thôi".

Tần Tâm Ly uống một ngụm cà phê, cô không hiểu nổi cô ấy muốn nói gì.

Gọi cô ra đây kể chuyện xưa hay sao ? mặc dù cô rất tò mò muốn biết chuyện của hai người rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà có lẽ như thế không hợp thì phải.

Tần Tâm Ly gắn mác là người vợ mới cưới của Diêu Trì cũng đành ngậm đắng nuốt cay mà lắng nghe, trong lòng lại có cảm giác khó chịu, mà cô không thể hình dung được vì sao khó chịu, cô cảm thấy có một chút không đúng.

" Anh ấy rất cố chấp...tôi chỉ sợ  anh ấy vì dỗi tôi mà lựa chọn con đường sai lầm, cũng tổn thương đến người con gái mà anh ấy lựa chọn".

"Tôi chỉ hy vọng anh ấy sống tốt và buông bỏ quá khứ". Mộc Tiểu nói xong thì cuối mặt. Tần Tâm Ly cũng mặc định im lặng theo.

" Tôi hy vọng sau khi cô biết chuyện sẽ không trách anh ấy.. Cô phải sống hạnh phúc với anh ấy, như thế thì tôi mới không áy náy".

" xin lỗi vì tôi nói ra những lời này, tôi biết tôi không là gì cả, nhưng mong cô thông cảm cho tôi".

Cô nghe cô ấy nói câu này, tâm trạng liền chùng xuống, cô biết Mộc Tiểu không có ý xấu, cô ấy nói được những lời này thì chứng tỏ trong lòng cô ấy rất để ý.

Cô cười với cô ấy, nụ cười rất thật lòng:" tôi biết rồi, cảm ơn cô....Và... cô cũng

Advertisement
đừng nên để tâm trong lòng nữa, vì vốn dĩ chuyện yêu đương này không phải là lỗi do ai cả, nó xuất phát từ hai phía, không một ai có thể ép buộc".

Tần Tâm Ly rất hiện đại, cũng không vì chuyện yêu đương mà ghen ghét lẫn nhau, đó chính là sự thật.

Cô biết đó không phải là chuyện của cô, Nhưng cô vẫn muốn nói, bởi vì cô thấy Mộc Tiểu không phải là người xấu, nhưng mà sao cô cảm thấy đau khổ quá vậy.

" Cảm ơn cô vì đã an ủi". Lúc này Mộc Tiểu cười cười:" một người mới và một người cũ nói chuyện này, Tôi nghĩ không hợp có đúng hay không?".

" cô nghĩ quá nhiều rồi".

Cũng đừng hỏi vì sao cô lại không hỏi, bởi vì chỉ có cô biết rõ giữa cô và hắn không giống như sự thật mà mọi người vẫn nghĩ mà thôi.

" chắc có lẽ do tôi nghĩ quá nhiều, cô rất bình tĩnh".

Hết cách, cô cười cười, cô ấy không hiểu, cô cũng che giấu.

" chúng ta có thể làm bạn chứ?".

Tần Tâm Ly gập đầu:" được chứ".

" Cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã không hận tôi". Mộc Tiểu cảm kích nhìn cô.

" tôi sẽ không ".

Hai người nếu gạt bỏ đi chuyện của Diêu Trì thì nói chuyện vô cùng hợp ý, cô cảm thấy làm bạn với cô ấy cũng không có gì là xấu, vì vậy rất vui vẻ mà chấp nhận.

Cô rất ít khi có bạn. Lúc trước có một người, nhưng người đó đã theo gia đình xuất ngoại, mấy năm nay cũng không liên lạc, vì vậy nếu tính thì hiện tại cô cũng không có một ai ở bên cạnh.

Hai người ngồi một lát, trò chuyện với nhau, Mộc Tiểu liền có chuyện  đi trước, cô cũng rời đi ngay sau đó, cô đến siêu thị đối diện mua đồ đạc.

Cô đẩy giỏ hàng mua bột mì và thêm một vài cái khuôn làm bánh.

" có cần mua thêm trứng gà nữa hay không?". cô thì thầm, trong nhà còn lại 4 quả, như thế, nếu làm số lượng nhiều thì sẽ không đủ, nếu chỉ làm cho một mình cô thì vẫn dư sức, nhưng trong nhà còn có một người nữa. Cô nghĩ hẳn là nên mua thêm.

Tần Tâm Ly đẩy xe đến quầy trứng, lấy thêm một khay bỏ vào giỏ hàng.

Hiện tại ở siêu thị đang có giảm giá hàng trái cây, cô nghĩ nghĩ mình có thể làm một chút bánh hoa quả tươi.

Tính ra cũng rất tuyệt vời, cô liền đi đến đó.

Lúc tính tiền, Tần Tâm Ly rút túi, lấy ra một xấp tiền mặt, đó là tiền của bản thân cô, bên trong, cạnh ngăn kéo có một cái thẻ ngân hàng mà Diêu Trì trước đó đã đưa cho cô, trong đó có số tiền đã giao dịch và số tiền còn thừa mà lúc trước của mẹ cô phẫu thuật.

Cô không có ý định động vào nó, vẫn là nên sử dụng tiền của mình thì tốt hơn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện