Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 15


trước sau

Advertisement

Nhan Tiêu khóe miệng tràn đầythản nhiên tươi cười, kỳ thật đáp án nàng đã muốn biết, cho dù Lạc Tử Tịch không thừa nhận, nhưng nàng cùng Lạc Tử Tịch trong lúc này, tựa hồ, rất nhiều việc không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.

"Lạc Tử Tịch, nếu ta không là tình nhân Lăng Dịch Hằng. Ngươi không phải sẽ cảm thấy cao hứng một ít đi?"

Nhan Tiêu nhìn xuống Lạc Tử Tịch hỏi.

Lạc Tử Tịch không biết phải nói gì, nàng không biết phải tiếp lời nói Nhan Tiêu làm sao. Nhan Tiêu không phải tình nhân Lăng Dịch Hằng, trong lòng nàng đương nhiên sẽ cao hứng. Tâm Lạc Tử Tịch có đủ loại giãy dụa, nàng không biết nên đối mặt Nhan Tiêu thế nào.

Thấy Lạc Tử Tịch không đáp lại, khóe miệng Nhan Tiêu nhẹ nhàng giơ lên, nàng chăm chú nhìn vào nhãn tình Lạc Tử Tịch, vô hạn ôn nhu nở rộ, dần dần đem hơi thở chính mình cùng Lạc Tử Tịch dung hợp lại một chỗ, thời gian, tựa hồ tại đây một khắc ngừng lại, mọi vật chung quanh gần như không tồn tại, trong mắt Nhan Tiêu, chỉ còn lại mỗi mình Lạc Tử Tịch. Dung nhan Lạc Tử Tịch, mắt Lạc Tử Tịch, cánh mũi xinh đẹp, đôi môi mê người... hết thảy hết thảy của Lạc Tử Tịch, tựa hồ có một loại ma lực hấp dẫn đến nàng. Nhan Tiêu không tự giác cúi xuống, phủ lên đôi môi mình tưởng niệm đã lâu.

Đối diện ánh mắt Nhan Tiêu, Lạc Tử Tịch lâm vào một không khí trống rỗng, nàng cảm giác được thế giới xung quanh mình là một mảnh trắng xóa. Tựa hồ, nàng cùng Nhan Tiêu trong lúc này ràng buộc nhẹ nhàng với nhau, không có bài xích, thậm chí, còn có chút hứa hẹn cùng chờ mong. Đúng vậy, chờ mong, nhưng là chờ mong cái gì, Lạc Tử Tịch không minh bạch* chính mình. Thẳng cho đến khi môi Nhan Tiêu chạm vào môi nàng, đầu óc oanh một tiếng nổ tung. Đây là cái tình huống gì? Nhan Tiêu thế nhưng hôn nàng, mà chính mình... chính mình lại không hề phản kháng, hơn nữa, tựa như là lời giải thích cho loại chờ mong vừa rồi. Nàng... Nàng chờ mong Nhan Tiêu hôn.

* Minh bạch: hiểu rõ, rõ ràng.

Lạc Tử Tịch mê loạn, nàng quên phản kháng, cũng quên đáp lại, thế giới của nàng như trước là một mảnh trắng xóa. Chỉ là cảm giác được có một thứ ấm áp mấp máy bên môi nàng, còn có một thứ gì đó nóng bỏng nhẹ nhàng dây dưa cùng đầu lưỡi trong miệng nàng. Ý thức Lạc Tử Tịch dần dần tan rã, sau đó dần dần tụ lại. Nàng biết đó là lưỡi Nhan Tiêu, đó là nụ hôn của Nhan Tiêu... Nhan Tiêu hôn rất nhẹ cũng rất sâu, làm cho người ta không khỏi nhỏ nhoi rung động.

Nhan Tiêu hôn dần chiếm đi ý thức Lạc Tử Tịch, sau đó hai tay không tự giác đặt lên trên người nàng. Từ từ kéo gần khoảng cách của mình cùng Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu cực vui đối với phản ứng hiện tại của Lạc Tử Tịch, ngón tay nàng đụng tới nơi nào, Lạc Tử Tịch đều cấp ra phản ứng tương tự, mà môi Lạc Tử Tịch vẫn bị nàng chiếm đóng như trước, Lạc Tử Tịch muốn nói lời cự tuyệt, Nhan Tiêu cũng không cấp cho nàng cơ hội. Đã đến bước này, nào có khả năng cho Lạc Tử Tịch chạy ra khỏi lòng bàn tay của nàng?

Lạc Tử Tịch mê loạn, Nhan Tiêu hôn làm cho nàng rơi vào thế giới hoảng loạn, làm cho nàng không tìm ra chỗ trốn. Nàng là nữ nhân đã kết hôn, hôn môi hoặc là chuyện phòng the cũng không thiếu, thế nhưng, một cái hôn đơn giản cùng nhẹ nhàng an ủi của Nhan Tiêu khiến cho cả người nàng mất đi khí lực, sau đó, trôi nổi tại trên mây. Chẳng lẽ, đây là sự khác nhau giữ nam nhân với nữ nhân? Nhưng mà, cũng không thể khiến cho nàng không tự thoát ra được đi, đúng không? Lạc Tử Tịch cố gắng tìm về ý thức chính mình, nhưng khi Nhan Tiêu hôn nồng nhiệt, nàng đã vô tình muốn thuận theo Nhan Tiêu. Bởi vì nàng lúc này, cũng có ham muốn khát cầu trước đó, cái gọi là lý trí, đã bị nàng quăng lên chín tầng mây rồi.

Nhan Tiêu thấy thái độ Lạc Tử Tịch từ ngoài vào trong đã muốn thuận theo, ngược lại càng tiến công chiếm đóng trận địa khác, Lạc Tử Tịch từ đầu tới cuối đều không có tỏ ra ý niệm kháng cự, điều này khiến cho lá gan Nhan Tiêu càng lúc càng lớn, đối với phạm vi xâm lược Lạc Tử Tịch cũng càng lúc càng lớn.

Lạc Tử Tịch không phải không nghĩ cự tuyệt, nhưng nàng đã không có năng lực đi cự tuyệt, bởi vì ngay từ thời điểm ban đầu nàng liền rơi vào thế giới Nhan Tiêu, Nhan Tiêu luôn luôn chủ đạo ý thức của nàng. Nàng cảm thấy Nhan Tiêu chính là yêu nghiệt, nếu không tại sao nàng lại kháng cự không được đây? Hơn nữa, nàng cũng không phải loại nữ nhân tùy tiện, vậy mà trước mặt Nhan Tiêu, tất cả phòng tuyến của nàng đều sụp đổ. Lạc Tử Tịch trong lòng hận Nhan Tiêu, nhưng là càng hận chính mình. Trượng phu còn không có ngoại tình, nàng trước hết đã ngoại tình. Không... Lạc Tử Tịch tâm kêu không, nhưng thân thể lại thuận theo cảm xúc đối với Nhan Tiêu.

Mỗi một tấc địa phương trên người đều bị Nhan Tiêu dễ dàng chạm lấy được, Lạc Tử Tịch nội tâm xấu hổ vô cùng, nhưng lại khó có thể che dấu hưng phấn cuồng nhiệt kia.

Cho đến khi Nhan Tiêu chạm vào sâu tận cùng bên trong... khoái cảm ập tới... cao trào đưa nàng lên tận mây xanh...

Thời điểm phóng túng tâm trí qua đi, nàng bị Nhan Tiêu theo sau lưng ôm vào trong ngực. Lạc Tử Tịch cười khổ, nàng ngoại tình, hơn nữa, đối tượng ngoại tình còn là nữ nhân. Chỉ là, Nhan Tiêu không thể nói là nữ nhân bình thường, bởi vì không biết Nhan Tiêu sử dụng phương pháp gì có thể khai phá đủ loại tiềm năng trên người nàng mà Lăng Dịch Hằng chưa từng phát giác. Làm cho thân thể của nàng lần đầu đạt được thật nhiều cảm giác dễ chịu không thể so sánh được. Nhan Tiêu đem nàng ôm vào trong ngực, vô cùng ôn nhu, giống như che chở một vật bảo bối như nhau. Loại bảo hộ này làm cho nàng có xúc động muốn khóc. Nàng cùng Nhan Tiêu đã phát sinh quan hệ, đã phát sinh quan hệ vốn không nên có, nhưng nàng thật tình không hận được Nhan Tiêu.

"Đây là mục đích của ngươi sao?"

Lạc Tử Tịch cũng không có giãy dụa ra, tùy ý để Nhan Tiêu ôm.

Đây là mục đích Nhan Tiêu? Mục tiêu của Nhan Tiêu là chính mình mà không phải Lăng Dịch Hằng? Điều này sao có thể? Chuyện tình vừa rồi, cũng là hai người nàng nhất thời không khống chế được mà thôi, còn nữa, hôm nay là nàng chủ động tìm đến Nhan Tiêu, cũng không phải do Nhan Tiêu an bày ra. Lạc Tử Tịch cảm thấy mình thua rồi, đem chính mình cấp đưa đi. Nàng cùng tình nhân lão công mình đã phát sinh quan hệ. Cho dù Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng kỳ thật không tồn tại loại quan hệ này.

"Ta cũng không biết mục đích của ta là cái gì, ta chỉ là muốn ôm ngươi như vậy, tin tưởng ngươi minh bạch, rất nhiều chuyện cũng không nằm trong vòng khống chế của chúng ta."

Nhan Tiêu dùng sức ở giữa cổ Lạc Tử Tịch hít thật sâu, nàng thích hương vị Lạc Tử Tịch, càng thích Lạc Tử Tịch vì mình mà nở rộ xinh đẹp. Thời điểm nàng đối diện Lạc Tử Tịch, nàng liền không khống chế được chính mình. Nàng cũng không biết sự tình phát sinh như thế nào, nhưng mà nàng biết, Lạc Tử Tịch hưởng thụ sự phục vụ của nàng, nàng cũng yêu thích vì Lạc Tử Tịch mà phục vụ.

"Phải, rất nhiều chuyện đều không nằm trong phạm vi khống chế của chúng ta, nhưng mà, chúng ta đã là người trưởng thành, này đây chính là một hồi hoan ái ngoài ý muốn mà thôi, ta có gia đình, có trượng phu, có cuộc sống chính mình. Ta nghĩ, ngươi hẳn là biết ta đang nói cái gì."

Lạc Tử Tịch thống khổ nhắm hai mắt lại.

Lúc này đây, thật ngoài ý muốn.

Mọi người đều là người trưởng thành, ngoài ý muốn đối đãi nhau, không nên theo đuổi truy cứu quá phận, cũng không hẳn là quá phận dây dưa cùng nhau, nàng tin tưởng Nhan Tiêu có thể biết. Nàng có cuộc sống chính nàng, nàng có gia đình của nàng, nàng cùng Nhan Tiêu lúc này đây, chỉ là ngoài ý muốn tình một đêm mà thôi. Lạc Tử Tịch hy vọng Nhan Tiêu không cần quá để ý chuyện tình vừa rồi. Ngoài ý muốn, Lạc Tử Tịch trong lòng vẫn cường điệu như trước, đây là một hồi ngoài ý muốn.

Nhan Tiêu cười cười, sau đó trong lòng thở dài. Nàng hiểu ý tứ Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch nghĩ đem trận hưởng thụ cho là 419, nàng cũng không muốn ép buộc Lạc Tử Tịch chuyện gì, nếu đã vậy, khiến cho lúc này đây trở thành 419* đi.

* 419: tình một đêm [ai đọc tiểu thuyết nhiều thì biết rồi nhỉ, vẫn nên để chú thích cho những người không rõ vậy]

"Lạc Tử Tịch, ta làm tình nhân của ngươi, thế nào? Ta không làm tình nhân Lăng Dịch Hằng, ta làm tình nhân của ngươi có được không?"

Nhan Tiêu buông xuống tất cả kiêu ngạo, thở khẽ bên tai Lạc Tử Tịch khẩn cầu nói. Nàng phát giác càng ngày càng thích Lạc Tử Tịch, nàng luyến tiếc buông ra, nàng sợ hãi buông ra.

Nghe được lời Nhan Tiêu nói, Lạc Tử Tịch không hiểu vì sao thật đau lòng. Nhan Tiêu luôn luôn ngông cuồng trước mặt nàng, lúc này lại giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ gắt gao ôm chặt nàng, còn buông tất cả thân phận, khẩn cầu được làm tình nhân của nàng... Nhưng mà nàng không thể, nàng có gia đình chính mình, có cuộc sống của nàng, nàng không thể phản bội cuộc sống chính mình.

Lạc Tử Tịch giãy ra khỏi ôm ấp Nhan Tiêu, xoay người lại đối diện Nhan Tiêu, nhẹ tay xoa mặt Nhan Tiêu, ánh mắt bi thương mang theo thống khổ làm cho Lạc Tử Tịch đặc biệt đau lòng. Vì cái gì lại như vậy? Lúc này đây, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi...

Tại sao, Nhan Tiêu thật là? Nhan Tiêu không phải vô cùng ra vẻ tự mãn sao, không phải là người rất thích ngoạn sao? Tâm Lạc Tử Tịch đột nhiên vạn phần rối rắm, Nhan Tiêu như thế, đâu còn là Nhan Tiêu thích khiêu khích, gây hấn với nàng?

"Nhan Tiêu, không cần như vậy được không? Lúc này đâu, chỉ là một lần ngoài ý muốn."

Nàng không hy vọng Nhan Tiêu như vậy, bởi vì nàng sẽ áy náy. Nàng cũng không muốn chính mình mang đến thương tổn cấp Nhan Tiêu.

Nhan Tiêu thu lại tất cả đau thương của chính mình, ái thượng, thật là, kỳ thật nàng cũng thua, thua đi chính mình. Đối diện ánh mắt đau lòng của Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu biết, Lạc Tử Tịch đối nàng cũng không phải thờ ơ, chỉ là, chỉ là cuộc sống Lạc Tử Tịch có quá nhiều, chỉ là rất nhiều điều làm cho nàng bất lực.

"Nếu nhất định là một hồi ngoài ý muốn, ta cũng không cưỡng cầu, như vậy, để cho ta lại yêu ngươi một lần nữa đi."

Nhan Tiêu nắm lấy tay đang để trên mặt, đưa tới bên môi mình hôn một cái, sau đó, lại một lần nữa lấy thân áp lên Lạc Tử Tịch, nhanh chóng đoạt đi môi Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch thật không ngờ đến Nhan Tiêu lại đột nhiên hôn nàng, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, nàng thực hưởng thụ Nhan Tiêu hôn, Nhan Tiêu hôn so với khi nãy muốn bá đạo hơn, cứ như mang theo một loại quyết tuyệt. Hôn mạnh như thế làm môi Lạc Tử Tịch có chút đau, chung quy so ra vẫn kém đau lòng. Lạc Tử Tịch nhắm lại hai mắt mình, tùy ý Nhan Tiêu ở trên người nàng đoạt lấy. Nàng biết Nhan Tiêu nói được thì làm được, sau khi trải qua lúc này đây, cứ coi như là ngoài ý muốn, thế nên, nàng không kháng cự, mà còn thực sự đáp lại Nhan Tiêu.

Nhan Tiêu trong lòng nàng đã chiếm vị trí không như xưa nữa, cho dù Lạc Tử Tịch không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận. Chỉ là khi bước ra khỏi cánh cửa này, có lẽ về sau các nàng ngay cả tình địch cũng không đúng nữa rồi.

Nhan Tiêu dường như điên cuồng ở trên người Lạc Tử Tịch đòi lấy, mà Lạc Tử Tịch, cũng dường như điên rồi dây dưa cùng một chỗ với Nhan Tiêu, tựa như cả hai đều muốn đem tất cả cho nhau. Cứ như mang theo dự định quyết tuyệt một lần trong cuộc đời, thật đau, phòng tuyến lẫn nhau đều bị phá hủy đi ở đầu ngón tay cả hai. Sâu sắc thấm đẫm liên kết chặt chẽ với nhau tại cùng một chỗ.

[Cảm thấy chương này edit không được hoàn hảo cho lắm, Ai... đặc biệt là đoạn cuối cùng này... (-"-) tác giả viết hơi khó hiểu, văn phong của ta lại không tốt cho lắm, mọi người thông cảm nha. Buổi tối vui vẻ a 。◕‿◕。]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện