Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Vì Sao Lại Chu Đáo Như Vậy?


trước sau

Advertisement
*

Trên đường đi đến Tư Thiện Đường, Ra On lầm bầm tức giận: "Thứ quý giá như vậy mà lại bắt ta uống hết sạch rồi."

Tính cách điện hạ Hoa Thảo cũng thật là kỳ quái. Cho ta uống hết viên thuốc đó xong rồi còn có thể sảng khoái nói 'giờ tùy ngươi muốn làm gì thì làm, cho muội muội ngươi cũng được...'. Uống hết rồi, cho cái gì nữa?

Lại có thể cứ thế cho ta uống viên thuốc quý giá đến như vậy. Nếu có thể, thật muốn đem viên thuốc đã hòa tan trong bụng vo viên lại thành viên thuốc như lúc đầu. Nhưng mà, nước đổ khó hốt, vừa tiến vào miệng, viên thuốc đã tan ra như tuyết, không còn thấy được gì nữa.

"Cho dù như vậy..."

Cảm ơn đã quan tâm đến ta. Mặc dù trước mặt Lee Young cứ nói là mình khỏe lắm nhưng thực ra nàng cảm thấy mình như sắp chết đến nơi. Cho tới bây giờ, nàng chỉ dùng ý chí và tinh thần để gắng gượng kiên trì. Nhưng là nhờ viên thuốc Lee Young đưa sao? Hiện giờ nàng thấy cả người như được thả lỏng, tay chân cũng không còn cảm giác nặng nề nữa.

"Thật muốn cứ như vậy về ngủ một giấc, không có nguyện vọng nào mạnh mẽ hơn cái đó giờ này nữa."

Còn cách Tư Thiện Đường khoảng chừng trăm bước, Ra On chờ mong chỉ cần bước trăm bước nữa là đã có thể chui vào trong chăn ngủ một giấc, vì vậy nàng càng cố gắng bước nhanh hơn.

Nhưng ở trước Tư Thiện Đường, Ra On không thể không dừng bước. Có một thượng cung mặc y phục màu xanh lá sẫm đang thong thả đi từng bước qua lại trước đại môn Tư Thiện Đường. Thượng cung trung niên kia vừa nhìn thấy Ra On thì đã ngay lập tức chạy tới.

"Ngươi là Hong nội quan ở tại Tư Thiện Đường sao?"

Nhìn thấy kiểu khẩn trương thăm dò của thượng cung này, Ra On đột nhiên có một linh cảm không lành.

"Ta chính là Hong nội quan, người là ai?"

"Ta là Han thượng cung hầu hạ công chúa Myung Eun. Công chúa điện hạ đang đợi ngươi đó, đi theo ta."

"... Được."

Cũng chỉ có thể như vậy thôi. Biết chính mình là cái số cho dù bị bệnh cũng không thể nghỉ ngơi, Ra On không có hỏi lại mà chỉ đi theo Han thượng cung. Nhưng vì sao công chúa điện hạ lại triệu kiến ta nhỉ? Chắc không phải vì chờ ta mà Han thượng cung đã đứng trước Tư Thiện Đường chờ từ nãy đến giờ chứ?

"Công chúa điện hạ, nô tỳ là Han thượng cung."

"Vào đi." Cùng với giọng nói trong trẻo của công chúa, cửa tẩm cung không tiếng động mở ra.

Trong phòng, công chúa Myung Eun mặc váy màu hồng đang tựa nhẹ vào miếng đệm của ghế dựa. Một nam tử mặc y phục quan văn màu đỏ đang ngồi đối diện nàng.

Han thượng cung thúc giục Ra On: "Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau vào!"

"A, vâng." Rốt cuộc tại sao lại cho gọi ta? Vị quan xa lạ kia là ai?

Ra On tràn đầy nghi vấn đi vào tẩm cung cùng Han thượng cung. Ngay sau đó có hai vị cung nữ bưng bộ ấm trà tiến vào. Các cung nữ bắt đầu bày trí đồ ăn kèm cùng với chén trà lần lượt đặt xuống trước mặt công chúa và vị quan lạ mặt kia.

Myung Eun làm như đang nhìn bộ ấm pha trà nhưng lại lén nhìn Ra On. Chỉ một cái chớp mắt, trên mặt công chúa hiện lên một vệt ửng đỏ nhưng lại lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Nhìn thấy tình cảnh ấy, vị quan văn khe khẽ mỉm cười mở miệng nói: "Xem ra là khách của công chúa điện hạ, không biết ta ở đây có phải đã tạo thành trở ngại rồi hay không?"

Lúc mỉm cười trông người này vô cùng ấm áp và thân thiết.

"Sao có thể chứ." Công chúa xoay người nhìn Ra On, nói tiếp: "Nghe nói tay nghề pha trà của ngươi vô cùng đặc biệt đúng không?"

Nghe Myung Eun nói xong, Ra On không khỏi mở to hai mắt nói: "Cái gì? Tiểu nhân sao? Lúc nào chứ?"

Nhưng cả Han thượng cung và tất cả các cung nữ ở đây đều đồng loạt dùng ánh mắt ra hiệu cho Ra On như muốn nói: "Mau nói mình pha trà ngon đi, cho dù pha không ngon cũng phải nói là ngon."

Mặc kệ nói thế nào, Myung Eun là lấy chuyện pha trà làm cớ tìm người thôi. Vì chuyện công chúa điện hạ lại muốn gặp gỡ một hoạn quan không phải là chuyện bình thường nên không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy cớ này.

Đối với sự uy hiếp không tiếng động của các cung nữ, Ra On chỉ có thể gật đầu: "Là tay nghề không đáng nhắc tới mà thôi." Ra On vô lực trả lời.

"Cho ta xem chút tay nghề của ngươi đi."

Nghe được mệnh lệnh của Myung Eun, Ra On nhìn bộ dụng cụ pha trà trên bàn.

Nhìn bộ dụng cụ pha trà đã được bày biện sẵn, Ra On thở dài một hơi. Điều may mắn trong bất hạnh là Ra On cũng có chút hiểu biết về trà. Thời gian trước kia khi còn sống cùng gia gia, vì gia gia rất thích uống trà nên Ra On cũng thường xuyên tiếp xúc với bộ dụng cụ pha trà này.

Ra On bắt đầu dùng thủ pháp thuần thục pha trà. Nấu nước, xếp ấm trà, lại lấy nắp trà đậy lại. Quá trình pha trà có thể dùng câu "hành văn lưu loát" để hình dung.

Ngay đến Myung Eun vốn chỉ mượn cớ bảo Ra On pha trà cũng bắt đầu nhìn Ra On chăm chú. Kỳ thực Ra On pha trà ngon hay không cũng không sao cả. Nếu pha không ngon, công chúa còn có thể lấy cớ muốn chỉ dạy Ra On pha trà để giữ hắn bên người nàng nữa kìa.

Chốc lát sau, lá trà màu xanh bắt đầu tràn ngập cốc trà màu trắng.

Ra On đem ly trà đã được pha xong dâng lên công chúa Myung Eun: "Không biết liệu có hợp khẩu vị của người không."

Myung Eun bắt đầu thưởng thức trà Ra On đưa cho. Một lát sau, đôi mắt công chúa chợt mở to.

"Hương vị..." Myung Eun không khỏi muốn khen ngợi, buông cốc trà nói: "Ừ... cũng không tệ lắm."

"Công chúa quá khen."

"Ngươi học tài pha trà ở đâu?"

"Là gia gia của tiểu nhân dạy cho."

"Xem ra gia gia dạy dỗ không tồi."

"Chỉ là vụng trộm học chút ngón nghề thôi."

"Tay nghề của ngươi rất tốt. Gần đây ta vì vị trà không được ngon mà đang buồn rầu đây."

"Công chúa điện hạ thích uống trà sao? Tiểu nhân rất thích trà Tam Á. Như vậy, cứ có thời gian thì để tiểu nhân lấy tay nghề không tinh này hiến trà cho công chúa được không?"

Nếu đã trốn không thoát thì nhận đi cho rồi. Cho dù chạy thế nào cũng không chạy ra khỏi cung được. Mặc kệ trốn thế nào, miễn là còn ở trong cung thì chỉ cần công chúa triệu kiến, không có chuyện có thể từ chối được, vậy nên chỉ có một cách thôi. Ra On lựa chọn đột phá. Dù sao tình hình cũng đã thế này rồi, cứ chấp nhận thôi. Vừa nghĩ như vậy thì những ngập ngừng trong lòng Ra On cũng chậm rãi biến mất.

"Ừ.... nếu ngươi đã muốn làm vậy thì cứ làm như vậy đi." Myung Eun làm ra vẻ như đang ban phát một ơn huệ mà lên tiếng.

"Công chúa thật sự là ân đức mênh mông cuồn cuộn."

"..." Vẻ mặt của Myung Eun tuy là không chút thay đổi, nhưng đôi môi lại có chút giật giật, nhịn cười rất vất vả. Là vì trà thật sự ngọt đến như vậy sao?

"Tựa như công chúa nương nương nói, trà quả thật rất ngọt." Nam tử ngồi đối diện Myung Eun nở nụ cười nói.

Ai da, quên mất sự tồn tại của hắn rồi. Vẻ mặt công chúa Myung Eun nhìn nam tử ngồi đối diện có vẻ khó đoán. Thời gian ở cùng Ra On khiến công chúa cảm thấy rất ấm áp, nhưng vì có một vị khách không mời mà đến nên nàng thật sự không hài lòng.

Nhưng Myung Eun vẫn cố gắng khống chế sắc mặt rất tốt, tuy là sắc mặt khó coi nhưng cũng không còn cách nào. Tuy vậy ánh mắt của nàng vẫn có thể nhìn ra được là nàng đang cáu kỉnh, thế là tâm tư của công chúa lập tức bị nhìn ra.

Nam tử kia biết rõ công chúa đang bất mãn với hắn, nhưng hắn vẫn lộ ra một nụ cười ấm áp.

"Vì sao lại cười?

"Trung điện nương nương nói công chúa điện hạ sinh bệnh. Ta rất lo lắng, hiện tại nhìn thấy người khỏe mạnh thế này, ta rất yên tâm. Vậy nên không tự chủ được mỉm cười."

"Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi."

Người nam tử cười rộ lên rất có sức quyến rũ này chính là người cháu ruột gọi hoàng hậu là cô, Kim Yoon Sung. Vốn hắn vẫn luôn du học ở Đại Thanh, đêm qua mới trở lại Joseon. Hắn tiến cung để thỉnh an trung điện nương nương, thuận tiện đến thăm Myung Eun.

Thăm mẫu hậu xong rồi đi luôn đi tới đây làm gì! Nếu không có Yoon Sung, bây giờ nàng đã có thể vui vẻ ngồi một mình với Ra On rồi. Yoon Sung ở trong này thì nàng không thể làm được gì cả.

Myung Eun chép miệng nói: "Lần này về rồi không đi nữa sao?

"Đúng vậy, rời Joseon 10 năm rồi, có hơi nhớ nhà."

"Mẫu hậu nhất định sẽ rất vui."

"Công chúa điện hạ không vui sao?" Nhìn nhìn Ra On và công chúa, Yoon Sung bướng bỉnh hỏi.

"A... cũng không có gì không tốt."

Nhìn đến Myung Eun đang cố tỏ ra không có gì, Yoon Sung bắt đầu nở nụ cười.

"Vì sao luôn cười vậy?"

"Rất đáng yêu."

"Cái gì?"

"Công chúa điện hạ vẫn giống như trước đây."

"Vậy là có ý gì?"

"Sẽ không che giấu suy nghĩ nội tâm của chính mình."

Lại nhìn Ra On thêm cái nữa rồi Yoon Sung đứng dậy.

"A, bây giờ đã đi rồi sao?" Myung Eun không khỏi lộ ra vui thích nhưng mau chóng đổi sắc mặt: "Đã lâu không đến, ngồi thêm chút nữa đi."

Yoon Sung mỉm cười lắc đầu: "Ta cũng có mắt nhìn mà. Chỉ cần có mắt nhìn là hiểu được, khách không mời mà đến, giờ nên đi rồi."

"Cái gì khách không mời mà đến chứ, đang nói gì vậy."

Nói là nói như vậy nhưng công chúa Myung Eun đã đứng lên thể hiện sẵn sàng tư thế tiễn Yoon Sung đi. Ra On cũng đứng lên gia nhập vào đoàn người tiễn Yoon Sung ra cửa, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch. Nhìn thấy ánh mắt của công chúa điện hạ, nàng cảm nhận được hôm nay công chúa sẽ không dễ dàng thả nàng đi đâu.

Nhưng có gì phải sợ đâu? Ra On dùng suy nghĩ để trấn an bản thân. Ở đây cũng không có hồ nước có thể chết đuối, cũng không có tướng sĩ đang cầm đao sẵn sàng chém xuống. Nói cách khác, chắc không chết được đâu.

Ngay lúc Ra On đang an ủi chính mình, công chúa Myung Eun đã tiễn bước Yoon Sung và đang quay trở lại.

"Hiện tại có thể bắt đầu rồi."

Vậy là có ý gì? Rốt cuộc là muốn bắt đầu cái gì vậy? Một cảm giác bất an chạy dọc sống lưng khiến Ra On thấy thật không thoải mái.

Một lát sau, cửa mở ra, hơn mười cung nữ xếp thành một hàng đi đến.

Nhìn các cung nữ cầm bộ ấm pha trà, Ra On mở miệng: "Công chúa điện hạ, đây là cái gì?"

"Trà."

"Chắc không phải người muốn uống hết số trà này chứ?"

"Không phải ta đã nói rồi sao? Lúc rảnh rỗi thì ta thích uống trà." Myung Eun vừa nói vừa thong thả dựa vào ghế đệm.

"A..." Không phải thở dài, không phải kêu to, một loại âm thanh kỳ quái phát ra từ miệng Ra On.

Nếu nói chuyện may mắn trong bất hạnh thì đó chính là công chúa cũng chỉ yêu cầu pha trà cho công chúa uống tiêu khiển mà thôi. Thở dài một hơi, trong cung thật là khổ, thật là khó sống, thật là phức tạp mà.

Công chúa Myung Eun uống một hơi bảy tám vị trà mới thả cho Ra On đi. Cũng không nói chuyện gì cả, cứ người pha người uống, thật sự là bầu không khí kì cục.

Ra On sức cùng lực kiệt rời khỏi tẩm cung công chúa. A, hôm nay đúng là dài đằng đẵng mà.

Lúc này trời đã tối.

Có thể là bởi vì không còn căng thẳng, trên đùi lập tức không còn sức lực nữa. Vì xoa nắn đôi chân đau đớn, Ra On nghiêng người. Chỉ trong nháy mắt, đầu trống rỗng, thật sự rất đau. Ở trước mặt công chúa, vì căng thẳng nên đã quên mất đau đớn. Hiện giờ không còn căng thẳng nữa, bao nhiêu mệt mỏi lại một lần nữa vọt tới.

Ngay tại khi đó.

"Ngươi không sao chứ?"

Đột nhiên có đôi tay đến nâng người nàng đứng dậy, Ra On xoay người: "Hả?"

Là vị nam tử lúc nãy ở trong cung của Myung Eun. Trên mặt nam tử nở một nụ cười ấm áp. Một nụ cười vô cùng mềm dịu ngọt ngào, là kiểu nụ cười khiến người đối diện nhìn vào sẽ có cảm giác tâm trạng sẽ thả lỏng theo.

Đối với vị nam nhân vừa nắm lấy tay mình, Ra On giật mình lén lùi về sau vài bước.

"A, không có việc gì. Nhờ có đại nhân mà không bị xấu mặt, xin cảm ơn."

"Không cần cảm tạ, không có gì."

Ra On nhìn quanh bốn phía, loạng choạng thân thể dọc theo tường của điện mà đi. Nhìn thấy tình hình đó, Yoon Sung đột nhiên biến mất.

Chỉ lát sau, Yoon Sung lại xuất hiện, trong tay cầm một cái chén nhỏ: "Uống nước đi."

"Cảm ơn."

Bởi vì khát nước nghiêm trọng nên nàng đang thật sự hy vọng được uống nước. Ra On một hơi uống sạch nước Yoon Sung đưa đến.

"A, thoải mái quá."

Hiện tại mới có cảm giác thông cổ họng. Là nhờ cảm giác mát rượi của nước sao? Hiện giờ đầu óc nàng cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi.

"Còn cái này nữa..."

Yoon Sung cầm trong tay cái gì đó đưa cho Ra On. Là túi thơm do Dan Hee làm ra. Cái này vì sao lại ở trong tay người này? Ra On cố gắng kiềm chế sự tò mò, chờ đợi vị đại nhân trước mắt này tự giải đáp.

"Vừa rồi ta có việc nên phải đi đến Bảo Kính Đường. Trên đường đi thì phát hiện ra cái này, ta nghĩ là của nội thị nào đó làm rơi. Phải của ngươi không?" Yoon Sung hỏi.

"Quả thật là của tiểu nhân. Suýt chút nữa đã làm rơi mất vật quý rồi, thật sự vô cùng cảm tạ đại nhân." Nhận lấy túi gấm, Ra On cúi đầu cảm tạ.

"Ta làm chuyện ta nên làm thôi. Vì nhìn có vẻ là vật rất quý."

"Đúng vậy, là vật vô cùng quý báu. Là vật do muội muội tiểu nhân đã dùng từng đường kim mũi chỉ làm ra."

"Trông rất đẹp."

Yoon Sung nói như vậy khiến Ra On cảm thấy rất vui mừng. Đặt túi gấm vào trong ngực, Ra On nói: "Đúng vậy. Tiểu nhân cũng thấy tay nghề của muội muội rất tốt. Một túi gấm tốt như vậy, chỉ có mình tiểu nhân được dùng thì thật đáng tiếc."

Bộ dạng đầy tự hào của Ra On làm Yoon Sung mỉm cười, một nụ cười đặc hữu. Nụ cười ôn hòa vô cùng tương xứng với gương mặt thanh tú của Yoon Sung. Trong nháy mắt khi hắn mỉm cười, rất kỳ diệu, mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên sáng ngời. Nếu là những nữ nhân khác nhìn thấy nhất định sẽ mỉm cười ngây ngốc ngay.

Nhưng mà, chẳng lẽ do nhìn Lee Young với Byung Yeon nhiều nên tăng trình độ rồi sao? Ra On không hề ý thức được nụ cười ở trước mặt lóa mắt đến cỡ nào mà chỉ chăm chăm cất túi thơm vào sâu trong người.

Nếu là dòng dõi sĩ phu cao quý thì ai cũng có vẻ cao cao tại thượng, không coi ai ra gì. Nhưng thì ra còn có người thế này. Nhưng mà túi thơm rơi khi nào vậy nhỉ? Ta không buộc chắc sao? Ra On đột nhiên cầm lấy túi hương nhìn, dây buộc của túi hương giống như đã bị một vật sắc bén gì đó cắt qua, đoạn bị đứt rất bằng phẳng. Là lúc ngã bị cái gì cắt qua à? Nhưng mà vì sao vết vắt này lại chỉnh tề như có ai đó dùng đao cắt qua thế nhỉ?

Ngay tại khi nàng đang nghiêng đầu kinh ngạc suy nghĩ.

"Chủ

Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện