Phía trước là dòng nước tĩnh lặng, đen ngòm, gã đó chạy trốn chỉ còn sót lại cái bóng, hắn quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh, tôi cố dùng hết sức đuổi theo vào trong, hét lớn: “Đứng lại!”
Người đó giả vờ làm lơ rồi khiêng đứa bé chạy nhanh hơn, cũng mặc kệ đứa bé lắc lư khó chịu. Vì thế tôi có thể khẳng định hắn không phải là người hiền lành.
Trong ngõ nhỏ rất hẹp, xung quanh là những căn nhà được phá dỡ, trên mặt đất vẫn còn nhiều đồ bỏ đi, tôi giẫm lên chúng. Chúng tôi cách nhau chừng mười thước đúng lúc này đứa bé tỉnh lại, khóc lên thảm thiết, chân hắn ngừng lại, tôi mới thừa cơ cầm chiếc ghế dài đánh phía sau lưng hắn. Hắn bị nện, loạng choạng lảo đảo hai bước, tôi bổ nhào về phía trước đánh vào phần gáy của hắn.
Đúng lúc này, tôi nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn và tiếng hít thở mềm nhẹ, là cô ấy đuổi theo.
Tôi thò tay muốn bắt lấy đứa bé nhưng tên đó đã xoay người hắn nhìn tôi cười, nụ cười khiến lòng người rét lạnh, sau đó hắn đánh một quyền về phía mặt tôi, thân thủ của hắn rất tốt, hai tay tôi bắt lấy đứa bé nên không tránh khỏi một đấm này, trên mặt cảm thấy đau đớn, người phụ nữ sau lưng thét lên: “Ô Ngộ!”
Tình cảnh trước mắt như thế nhưng tiếng hét của cô khiến lòng tôi ấm áp.
Tôi cảm thấy máu nóng từ trong mũi chảy ra, nhưng tôi mặc kệ, tôi đưa đứa bé về phía sau cho cô: “Mau ôm lấy.”
Tôi nghĩ nếu như không có nỗi lo ở phía sau có lẽ tôi có thể dễ dàng chế ngự tên điên này nhưng gã phản ứng rất nhanh, nở nụ cười ‘khanh khách’ vòng qua tôi nắm lấy mái tóc dài của Đàm Giảo, bốn người chúng tôi đứng rất gần nhau, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản không thể ngăn cản.
Đàm Giảo hét lên một tiếng, nét mặt đau đớn, còn đứa bé cũng tuột tay rơi xuống. Trái tim tôi siết chặt, tôi muốn cứu cô, nhưng lại nhìn thấy đầu đứa bé sắp đập lên mặt đất!
Tôi xông lên phía trước ôm lấy cổ đứa bé rồi, sau đó ôm nó đặt lên mặt đất, thằng bé sợ quá, gào khóc nắm chặt lấy quần áo của tôi. Tôi lại quay đầu nhìn thấy Đàm Giảo đã ngã ngữa trên mặt đất, người đó nắm lấy mái tóc của cô không chút thương tiếc kéo vào trong ngõ tối: “Ô Ngộ! Ô Ngộ…” Cô khóc la lên, hai chân giãy giụa trên mặt đất.
Trái tim tôi như bị người khác đâm một dao, tôi đặt thằng bé đứng trong góc