Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Khai Hoang Tinh Vực


trước sau

Edit: Jess93Lâm Tịch bị ném trêи sàn nhà với một tư thế thực chướng tai gai mắt.

"A Lê, cô quay lại đây, lão tử tuyệt đối không đánh chết cô!" Lâm Tịch cố gắng kéo chính mình đứng lên từ trêи sàn nhà, sau đó sử dụng cả tay lẫn chân bò lên ghế sofa.

Đầu cực kỳ choáng váng, giống như bị va chạm thành não chấn động.

Lần truyền tống này, làm cô nhớ lại đau khổ trải qua lúc mới gia nhập xã khu.

Mẹ nó, còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong rung động bị kabebon, thế mà cứ bị ném như vậy vào trong nhà, hơn nữa còn là kiểu không có hình tượng chút nào bị quăng trêи sàn nhà giống như một bãi nước mũi.

Đầu A Lê có phải bị cửa kẹp hay không?Cột bạn tốt màu đỏ liên tục lóe lên: "Lâm Tịch? Cô trở về rồi? Hiện giờ tôi không có thời gian qua đó, đang cùng Chu Hiểu Lan đi ngưng hình.

"Lâm Tịch sửng sốt, đột nhiên nhớ lại, giống như nói những lời "Nhiệm vụ hoàn thành có thể cút về" này, là giọng một người đàn ông, mà xem tình hình A Lê, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của con hàng này đều ở chỗ Chu Hiểu Lan.

Lâm Tịch: ⊙_⊙Ngoại trừ A Lê thế mà còn có người có thể biết tình huống của cô ở bên trong nhiệm vụ ư?Lâm Tịch lập tức có loại cảm giác cô hóa trang lên sân khấu, sau đó rất nhiều người âm thầm giám thị, toàn bộ những bí mật cô tự cho là đúng đều bại lộ trong tầm mắt tất cả mọi người, thậm chí.

.

Lúc mình thay quần áo, tắm rửa, có phải cũng có người có thể tùy ý quan sát hay không?(╯‵□′) ╯︵┻━┻Lâm Tịch lập tức thẹn quá hóa giận cộng thêm sởn tóc gáy.

Đã nói nhân quyền đâu? Riêng tư đâu? Xã khu là trâu bò? Có thể tùy ý theo dõi người chấp hành?Lâm Tịch cảm giác đường mép tóc của mình đã bị tức đến mức trực tiếp lui ra phía sau mười centimet.

Cô lại liên hệ A Lê.

"Không phải tôi tự mình trở về.

""Con mẹ nó!" A Lê chỉ có ba chữ đơn giản.

Lúc Lâm Tịch lại gửi tin nhắn, bên kia chỉ có trả lời tự động: Đang bận rộn, chớ quấy rầy.

Chắc là Chu Hiểu Lan ngưng hình thành công rồi, đang ký kết hiệp ước đạo sư gì đó, mặc dù Lâm Tịch và A Lê cũng không có nói quá nhiều chuyện liên quan tới Chu Hiểu Lan, nhưng cô vẫn tin chắc chắn Chu Hiểu Lan sẽ lựa chọn tiếp tục đi theo A Lê.

Bởi vì cô cũng ở đây!Có vài người, bạch đầu như mới, mà có vài người, vừa gặp như đã thân.

Dù sao rảnh rỗi cũng nhàm chán, Lâm Tịch định vào trong không gian nhìn xem tăm nhỏ của mình.

Ảnh Mộc tủy đã có một ít biến hóa, cao khoảng bảy, tám centimet, lớn chừng như chiếc đũa, hai mảnh lá cây như đinh hương đang hơi lay động ở phía trêи, phía trước lá cây là một vùng tuyết trắng, mà mặt sau lại đen sì sì, Lâm Tịch chưa từng thấy loài thực vật nào kì lạ như vậy.

Chịu lớn lên là chuyện tốt.

Sáu cây > đã phát triển thành một mảnh nhỏ.

Lá cây không khác bao nhiêu so với hoa sen bình thường, chẳng qua nó là loại sinh trưởng tại lục địa, trong phần cuốn lá rỗng nâng một đám mâm tròn xanh biếc, không biết có phải bởi vì là đứa bé nhà mình thì nhà mình tốt hay không, Lâm Tịch ngược lại cảm thấy trông còn có mấy phần duyên dáng yêu kiều hơn loại sinh trưởng ở trong nước kia.

Đừng nói tương lai còn có thể bán đi lấy huyền tinh, chỉ là nhìn như vậy cũng là một chuyện cảnh đẹp ý vui.

Tối thiểu mạnh hơn rất nhiều so với một mảnh đen nhánh ban đầu.

Tức Nhưỡng đúng là đồ tốt!Lâm Tịch đưa mắt trông về phía xa.

.

Trêи thực tế cũng ngắm không được bao xa, chẳng qua thật đúng là như A Lê nói, Tức Nhưỡng và linh thực bắt đầu tự cấp tự túc như sự quang hợp của thực vật, bây giờ diện tích Tức Nhưỡng đã sắp tăng gấp đôi.

Trong lòng cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối, đáng tiếc bây giờ chỉ có Tức Nhưỡng và Huyền Băng tủy, bên trong không gian thật sự là quá lạnh, phần lớn linh thực đều không thể sinh tồn, bằng không, chẳng mấy chốc cô sẽ sẽ trở thành một đại địa chủ đi.

Lâm Tịch nghĩ đến nếu có tiền nhàn rỗi, không bằng xem thử có linh thực thích hợp trồng trêи tảng băng bên trong không gian bây giờ hay không.

Trồng càng nhiều, thu hoạch càng phong phú, bây giờ huyền tinh ngược lại không phải là mục tiêu cuối cùng, cô thật sự muốn xem thử cực hạn không gian này của mình tới đâu.

Kết quả xem cửa hàng một chút, lập tức giật nảy mình, hạt giống linh thực ít đến thảm thương không nói, còn đắt muốn chết, hạt sen > vạn năm mới có thể trở thành hạt giống, xã khu thu mua mỗi viên một trăm huyền tinh, nhưng muốn mua lại cần một vạn huyền tinh.

Nhìn một chuỗi số không ở đằng sau, Lâm Tịch thầm kêu đậu má.

Cột bạn tốt không ngừng lóe lên, là A Lê gửi tin nhắn xin vào nhà.

Lâm Tịch điểm xác nhận sau đó trực tiếp trở lại phòng khách, chỉ có một mình A Lê ở đó.

"Tôi đã hỏi, cô không cần hoảng sợ, chẳng qua là gần đây xã khu phát hiện một cái Tinh vực, kϊƈɦ thước không kém bao nhiêu gấp năm mươi lần Thái Dương hệ cô từng ngốc trước kia, trước mắt lỗ sâu thông đạo đã có xu thế ổn định, chuẩn bị tung ra một nhóm người chấp hành đến đó.

""Điều đó có liên quan gì chuyện lão tử chẳng hiểu ra sao bị giám thị đồng thời vô duyên vô cớ bị người ta lôi ra từ trong nhiệm vụ rồi ném vào trong nhà như nhổ củ cải hả?"A Lê lẳng lặng nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thương hại: "Cô là bị hao tổn tinh thần lực, nhưng tại sao tôi cảm thấy cô là bị hao tổn não vực vậy? Ý tứ chính là cô may mắn trở thành một người trong nhóm người chấp hành đi khai hoang kia, cho nên bị hệ thống thống nhất truyền tống về đây.

Đầu óc là thứ tốt, nhưng tôi lại cảm thấy cô đang mất đi nó đấy, Lâm Tịch!"Lâm Tịch đưa mắt nhìn quanh, cái chảo của lão tử.

.

Cái chảo vẫn còn sống, nhưng A Lê đã là tiểu mỹ nữ đáng yêu, thực sự không nỡ ra tay đập dẹp thành ảnh chụp.

Lâm Tịch lập tức nhụt chí, uể oải ngồi phịch ở trêи ghế sofa.

Thật hoài niệm năm tháng trứng rán trước kia.

Mặc dù bị A Lê ghét bỏ đủ kiểu, nhưng Lâm Tịch vẫn hiểu rõ hóa ra vừa rồi "Đang bận rộn, chớ quấy rầy" nhất định là A Lê đi đòi công bằng cho mình, đang bận đánh nhau, không tiện nói chuyện.

"Đi khai hoang có chỗ tốt và chỗ xấu gì?" Lâm Tịch hỏi.

"Trêи cơ bản không có chỗ xấu, bình thường Tinh vực như vậy, chưa bị người chấp hành vơ vét, hẳn là không có gì khác biệt, vẫn còn tồn tại các loại đồ vật thiên tài địa bảo, bởi vì đều là tùy cơ, cho nên có thể tìm được hay không phải xem vận khí của mọi người.

"Sau khi nghe xong, cũng thực sự là chuyện tốt.

Nhưng vấn đề là, lão tử thật sự chỉ bị hao tổn tinh thần lực cũng không phải là não vực, một câu nổi giận phừng phừng "Nhiệm vụ hoàn thành có thể cút về nhà" kia, giờ phút này còn văng vẳng bên tai, hệ thống đều mẹ nó có lễ phép như vậy?Vậy cái hệ thống này của Diệu Huyền, khẩu vị thật đúng là đủ đặc biệt.

"Cô đi hỏi bộ môn nào? Ai nói cho cô những chuyện này?" Lâm Tịch bình tĩnh hỏi.

A Lê nhìn ngón tay nhỏ mũm mĩm của mình, bộ dáng có vẻ như hơi chột dạ: "Bộ môn cái gì, tôi biết cô bị người ta giám thị, tức giận liền đi tìm Ngự Tử Ly đánh một trận, những chuyện này đều là anh ta nói với tôi.

"Trong đầu Lâm Tịch đột nhiên xuất hiện gương mặt vô cùng tuấn mỹ kia của Ngự Tử Ly, áo tơ màu xám nhạt với ngân văn chìm, thế mà còn giẫm lên một đôi dép lào, một làn gió hỗn loạn vô cùng nhị thứ nguyên đập vào mặt.

Dính đến loại kiến thức như tu luyện, A Lê gần như là hạ bút thành văn, không gì không biết, nhưng nếu nói là ước đoán lòng người, cô ấy đúng là rất ngốc nghếch cũng rất ngây thơ.

Trước khi đi A Lê nói sẽ nghĩ biện pháp đưa Chu Hiểu Lan và Thi Khanh vào trong nhiệm vụ khai hoang Tinh vực, ngộ nhỡ thật sự kiếm được bảo bối gì thì sao?Trông dáng vẻ vô cùng phấn khởi của cô ấy, Lâm Tịch cũng không có nói suy nghĩ của mình với A Lê.

Cô lại tốn năm điểm công đức mua sắm một bình nước >, thoải mái ngâm mình ở trong Dưỡng Hồn Trì.

Ngự Tử Ly.

.

Cô tự nhận ngoại trừ bởi vì A Lê đi tìm người ở nơi phân công quản lý nhiệm vụ làm một trận lần đó, cũng không có bất kỳ giao thoa nào với một trong ba người đứng đầu này.

Như vậy, vì sao anh ta sẽ vô cùng phẫn nộ khiến cho mình cút trở về trong nhà? Thân là tồn tại như thần ở Diệu Huyền, sẽ nhàm chán đến mức nhúng tay phân công người chấp hành đi làm nhiệm vụ khai hoang Tinh vực?Lừa quỷ thì có!.

Truyện convert hay : Vạn Giới Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện