Mau Xuyên Nữ Vương: Nam Thần, Cầu Hắc Hóa!

Chương 41: Tổng tài phúc hắc đừng loạn liêu (40)


trước sau

Advertisement

Editor: Lãnh Sam.
Ngôn Linh cau mày kêu rên một tiếng.
Duỗi tay đi xoa cái mũi.
Lại bị Phong Lâm một phen nắm lấy tay.
Thanh âm nhu hòa ở bên tai cô vang lên, " Đừng nhúc nhích."
" Hửm?"
Ngôn Linh con ngươi xinh đẹp toàn là khó hiểu.
"......" Phong Lâm bị cô nhìn đến tâm hoảng ý loạn, lấy một bàn tay che khuất khuôn mặt của cô.
Bàn tay che nửa khuôn mặt, ở dưới ánh đèn sáng ngời, tản ra ánh sáng mê người.
Đặc biệt là môi anh đào phấn nộn nộn, dường như nhậm người hái.
Chóp mũi đỏ bừng, thoạt nhìn phá lệ đáng thương.
Phong Lâm trong lòng căng thẳng.
Nhẹ nhàng một nụ hôn rơi xuống, đặt ở chóp mũi của cô.
Mềm nhẹ thong thả kỳ cục.
Như là ở nhấm nháp cái gì mỹ vị.
Ấm áp đại chưởng hạ, lông mi yêu kiều hơi hơi phát run, quét động qua lại ở lòng bàn tay hắn.
Kích khởi từng mảnh rùng mình.
Bàn tay to nắm chặt tay nhỏ kia của hắn, theo bản năng phản lại chế trụ eo thon của cô, ôm cô đem cô hung hăng đặt ở trên tường.
Môi mỏng dán vào má cô, ý cười dần dần phát trầm.
Mặc mắt đen nhánh, dường như nhiễm một tầng quang, lập lòe sáng ngời.
Mơ hồ trộn lẫn nồng đậm dục vọng chiếm hữu.
Ngôn Linh bị hắn gắt gao để ở trên tường, đôi mắt lại bị bàn tay hắn che lại, một mảnh đen nhánh.
Trong không gian nhỏ hẹp, cô cảm giác được tim không chịu khống chế đập nhanh hơn.
Cái cảm giác nói không nên lời này...... Lại tới nữa.
Cô rõ ràng có thể cảm thấy được, dưới lòng bàn tay hắn, nửa khuôn mặt của cô đã đỏ bừng.
Cơ hồ là theo bản năng, duỗi tay thử đẩy Phong Lâm một phen.
Đáng tiếc, nam nhân thờ ơ.
Ngược lại đem cô ôm càng khẩn.
" Phong Lâm?"
Cô hô một tiếng.
Thanh âm không còn nữa dĩ vãng thanh triệt như vậy, có chút mềm, có chút ách.
Lại phá lệ câu nhân.
Câu Phong Lâm kém chút nữa vứt bỏ lý trí của bản thân.
Hắn chưa bao giờ biết, tên của mình, có thể bị cô kêu đến dễ nghe như vậy.
Trong chớp mắt, mặc mắt chỉ còn lại một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh sáng không biết khi nào đã biến mất.
Cái tay vẫn luôn che lại hai tròng mắt của cô  đột nhiên buông.
Bỗng nhiên bị cường quang đánh úp lại, khiến Ngôn Linh đã thích ứng bóng tối, không khỏe nhíu nhíu mày, đôi mắt nửa híp.
Chợt, ánh vào đáy mắt cô, đó là gương mặt phóng đại của Phong Lâm.
Môi mỏng lạnh lẽo dừng ở bên môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái.
Rồi sau đó, một phát không thể vãn hồi.
Hắn hôn khóe môi cô, cằm, gương mặt, chân mày.
Cả khuôn mặt, đều bị hắn hôn hơn phân nửa.
Ngôn Linh cả người không chịu khống chế nhũn ra, theo bản năng câu lấy cổ hắn.
Lại không nghĩ, hành động này, ngược lại làm động tác của nam nhân càng thêm hung mãnh.
" Phong, Lâm......"
Cô theo khe hở, lại hô một tiếng.
Nam nhân tựa hồ bất mãn cô không chuyên tâm.
Trên môi hơi hơi ăn đau, lý trí Ngôn Linh dần dần thu hồi vài phần.
Cô mở hai mắt có chút mê ly, nhìn đến chính là trên mặt Phong Lâm độ hảo cảm tăng tới 80.
Cặp con ngươi kia của hắn lại đen lại trầm, chỉ còn lại có cô, cũng chỉ có một mình cô.
Thế gian vạn vật, tại đây một giây, yên tĩnh không tiếng động.
Trong đầu Ngôn Linh một mảnh hỗn độn, lý trí tuy thu hồi, lại không biết chính mình muốn làm cái gì.
Ngốc ngốc nhìn hắn.
Cùng dĩ vãng bình tĩnh thanh triệt không quá giống nhau.
Đôi mắt phiếm hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhiễm đỏ ửng, giống cái mị hoặc vô song câu nhân đến cực điểm yêu tinh.
Phong Lâm liếc mắt một cái đã bị câu hồn, hắn tưởng, hắn thật sự là yêu thảm bộ dáng bị hắn khi dễ ngập nước này của cô.
Muốn khi dễ.
Muốn ôm trở về hung hăng khi dễ.
Nhưng, lý trí còn sót lại, nói cho hắn, không thể làm như vậy.
Sẽ dọa đến cô.
Muốn từ từ tới.
Từ từ tới đến...... Cả người muốn nổ mạnh.
Phong Lâm cắn răng bạo câu thô khẩu, đột nhiên buông Ngôn Linh ra, một đầu chui vào phòng tắm.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện