Editor: Lãnh Sam.
Hứa phụ sắc mặt càng thêm khó coi.
Rốt cuộc, ở thời điểm Hứa Thanh Thanh khóc thở hổn hển, Hứa phụ thở dài.
Đi đến trước người cô ta, thanh âm ôn hòa khuyên một câu.
" Thanh Thanh, chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
Sau khi nói xong những lời này, xoay người rời đi.
Hứa Thanh Thanh nhìn thân ảnh người kia dần dần biến mất, nhanh chóng thu hồi nước mắt.
Hài tử biết khóc có đường ăn.
Cô ta từ nhỏ liền hiểu những lời này có nghĩa gì.
Cho nên, thời thời khắc khắc trước mặt mọi người giả trang nhu nhược, ủy khuất, nhiều năm như vậy qua đi, cô ta làm sao có thể thua ở trên người Ngôn Linh đâu?
Quyết không!
Vào ban đêm.
Những tin tức của Hứa Thanh Thanh đều bị triệt rớt, phong rớt.
Một mảnh tiếng mắng.
Lúc sau, Hứa phụ phát ra một tin thanh minh, nói rằng việc này chỉ là hiểu lầm, không phải giống như những gì quần chúng suy đoán.
Nhưng, tin thanh minh này thật nhanh bị bao phủ bởi tiếng mắng.
Thẳng đem Hứa phụ tức giận đến chút nữa quăng luôn điện thoại.
Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh vô cùng ngoan ngoãn phát biểu một cái ý kiến, " Con cảm thấy những người mắng chửi này, giống như không quá bình thường......."
Xem như chỉ điểm, cũng như là hiến kế.
Sau đó.
Một đại sóng thủy quân, đem những tiếng mắng đó bao phủ.
Thủy quân Hứa phụ mướn tới, nhanh chóng nói sang chuyện khác, thế cho nên không ít người, vẻ mặt mộng bức.
Này mẹ nó.......
Là cái gì thao tác?
Thật mẹ nó biết chơi a.
Hứa Thanh Thanh mặt mang ý cười nhìn hướng gió nghiêng về một phía, sung sướng cong cong khóe môi.
Đáy mắt hiện lên một tia hận ý, bay nhanh tiêu tán.
Ngôn Linh, mày nhìn đi, mày vẫn như cũ không đấu lại tao.
Chỉ cần tao hơi dùng một chút nước mắt, Hứa phụ liền sẽ không chút do dự lựa chọn đứng ở bên người tao.
Liền tính ông ta là cha ruột của mày thì thế nào?
Vẫn như cũ không thuộc về mày, cũng sẽ không giúp mày.
A, mày một mình ở trong bão táp run rẩy khóc thút thít đi!
Hẳn là nên khóc thút thít run rẩy Ngôn Linh, đang nằm ở trên giường ngủ, bộ dáng an ổn.